Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nhưng....
Seohyun chưa kịp nói gì thì đã bị Nayeon lôi ra cửa.
Đứng trước phòng phẫu thuật, Ông Jeon, Chanyeol đều ở đó. Bước chân chậm hơn Nayeon và Seohyun lại ngồi chờ đợi. Không ai nói gì, mỗi người 1 suy nghĩ. Hai tay của Nayeon đan vào nhau, cảm giác sợ hãi ùa vào phổi làm cho hơi thở của cô như nghẹn lại.
Cạch......
- Sao rồi?— Ông Jeon hỏi bác sĩ.
- Đã qua nguy hiểm, nhưng do lúc trước phần đầu đã từng bị trấn thương, bây giờ lại bị thương nặng cho nên cần phải theo dõi tiếp đề phòng có những di chứng về sau.
Nghe vị bác sĩ nói, ông Jeon kinh ngạc hỏi:
- Cái gì? Di chứng sao?
- Đúng vậy, có lẽ phải đợi bệnh nhân tỉnh rồi chúng tôi sẽ tiếp tục kiểm tra theo dõi.
Nghe vị bác sĩ nói như vậy, cả 4 người nhìn nhau lo lắng.
Hai tay của Nayeon run run sờ lên khuôn mặt xanh xao của Jungkook, đã 5 ngày sau phẫu thuật nhưng Jungkook vẫn cứ nằm im đó không chịu tỉnh dậy. Hàng ngày Nayeon đều túc trực ở bên giường để nói chuyện với anh, Nayeon hy vọng Jungkook có thể nghe thấy.
- Nayeon....
Ông Jeon mới vào, mới 5 ngày nhưng nhìn ông tiều tuỵ đi hẳn, nhìn Jungkook đang nằm ông Jeon nhìn sang Nayeon ánh mắt buồn rười rượi, ông nói:
- Bác vừa ở chỗ bác sĩ.
- Sao rồi bác?—Nayeon lo lắng hỏi.
- Bác sĩ nói....có thể...— Ông Jeon lắp bắp nói.
Nayeon nhìn ông Jeon tự trấn an nỗi lo sợ trong lòng. Ông Jeon nói tiếp:
- Có thể...Jungkook nó sẽ không tỉnh lại nữa.
- Sao? Không...không tỉnh lại? Nghĩa là sống thực vật sao?
Nghe Nayeon hỏi, ông Jeon liền trả lời:
- Ừm..
Ông Jeon chuyển tia nhìn về Jungkook đang nằm trên giường, Nayeon thẫn thờ nói 1 mình:
- Di chứng là vậy sao? Tại sao lại có thể như vậy chứ? Tại sao?
Sau 1 hồi im lặng, cả Nayeon và ông Jeon không ai nói với ai lời nào, ông Jeon mới lại gần vỗ nhẹ vai của Nayeon, ông nói:
- Chỉ là "có thể" thôi cháu à, chúng ta cứ hy vọng đi.
- Vâng!— Nayeon trả lời.
*HÔM SAU:
- Nè Voi con.
Chanyeol ngồi xuống, đưa cho Nayeon 1 túi giấy, cô ngập ngừng hỏi:
- Đây là....
- Đây là giấy tờ sở hữu công ty Im Yoongi. Vốn dĩ Jungkook định sau lễ đính hôn sẽ tận tay tặng nó cho em nhưng....
Nghe Chanyeol nói mà Nayeon cảm thấy đau lòng. Cô nắm chặt sấp hồ sơ ở trong tay nhìn Jungkook, ánh mắt long lanh ngấn nước, bên ngoài cửa sổ những cánh bồ công anh được làn gió nhẹ đưa tới 2 vùng đất mới.
*HAI THÁNG SAU:
- Jungkook, hôm nay anh khoẻ chứ? Em có mua hoa đây, hoa này rất thơm đó.
Nayeon vui vẻ nhìn Jungkook mỉm cười thật tươi nói, tiến lại phía cửa sổ Nayeon vươn vai hít 1 hơi thật sâu rồi lại gần nắm tay của Jungkook, cô nói hàng loạt câu hỏi:
- Jungkook, thời tiết hôm nay thật đẹp anh có thấy vậy không?
- Sắp được nghỉ hè rồi, anh muốn đi đâu chơi không? Hay là chúng ta đi biển nhé? Anh có thích biển không?
Cạch....
- Voi con!— Chanyeol nói.
- A...Bác và anh mới tới!—Nayeon nói.
Ông Jeon và Chanyeol vào phòng ngồi xuống ghế sofa.
- Ta có chuyện muốn bàn với con.— Ông Jeon nhìn Nayeon nói.
- Gì ạ? — Mắt Nayeon tròn xoe.
Ông Jeon uống 1 ngụm nước rồi nói chậm rãi:
- Ta đã sắp xếp cho con và Seohyun sang Mỹ để du học.
- Sao? Du học? Sao lại...
Nayeon ngạc nhiên nói, cắt lời của cô Ông Jeon liền nói:
- Ta đã nghĩ rồi, thời gian này con cứ sang Mỹ học, chỉ đi có 4 năm thôi.
Nayeon bật dậy khỏi ghế, cô nói:
- Không được, còn Jungkook...con...con không muốn đi.
Chanyeol thở dài nói:
- Voi con, đã 2 tháng rồi Jungkook,...cậu ta vẫn không có tiến triển gì.
- Thì sao? Em học ở đây, như vậy hàng ngày có thể chăm sóc cho anh ấy.
Nghe Nayeon nói như vậy, Ông Jeon liền nói:
- Con không rời khỏi giường bệnh của Jungkook nửa bước cũng không phải là cách.
- Nhưng...
Không để cho Nayeon nói hết câu, Ông Jeon ngắt lời của cô, ông nói:
- Ta đã sắp xếp mọi chuyện rồi, con cứ lo chuẩn bị đi.
Ông Jeon nói bằng giọng nghiêm nghị rồi đi ra khỏi phòng, Chanyeol nhìn Nayeon thông cảm rồi cũng đi mất, để Nayeon ở lại 1 mình với Jungkook. Nayeon nhìn Jungkook đang nhắm nghiền mắt, bực tức cô lay mạnh cả người của Jungkook, nói:
- Anh nghe thấy không? Em sắp phải đi rồi sao anh còn lười biếng nằm đó? Jungkook...anh có nghe thấy không? Làm ơn, anh làm ơn hãy tỉnh lại đi,...... em không muốn đi...không muốn xa anh đâu mà....
Nayeon nghẹn lời trong tiếng nấc, úp mặt xuống giường cô khóc nức nở, khóc cho tới khi ngủ thiếp đi từ lúc nào. Đêm đó màn sương mỏng lùa vào cửa sổ trong giấc ngủ mơ màng Nayeon cảm giác có 1 bàn tay ấm áp luồn vào vuốt ve tóc của cô.
Buổi sáng trước ngày sang Mỹ, theo địa chỉ của Chanyeol, Nayeon đi tới 1 toà nhà là bệnh viện dành cho người bị tâm thần. Vào khuôn viên của bệnh viện, Nayeon tìm tới nơi 1 cô gái đang ngồi, cô gọi:
- Yerim!
- Hả?
Chỉ có mấy tháng không gặp Yerim mà cô ta đã thay đổi nhiều quá, mái tóc đã cắt ngắn, khuôn mặt không còn nét tinh ranh thay vào đó là vẻ mặt ngây thơ như 1 đứa trẻ.
- Cô còn nhớ tôi không?— Nayeon hỏi.
Yerim nhìn Nayeon suy nghĩ 1 lúc rồi lắc đầu. Nhìn thấy vậy Nayeon liền nói:
- À, không sao, tôi tới đây để chào tạm biệt cô, tôi sắp sang Mỹ rồi.
- Mỹ? Sang Mỹ để làm gì?— Yerim nhìn Nayeon khó hiểu hỏi.
- Sang Mỹ học, Yerim ở lại vui vẻ và giữ gìn sức khoẻ nhé!— Nayeon nhìn Yerim nhẹ nhàng nói.
Yerim dường như vẫn không hiểu Nayeon nói gì chỉ gật đầu mắt tròn xoe nhìn. Nayeon đứng dậy định đi về thì Yerim níu tay cô lại, nói:
- Jungkook....
- Sao? Cô...cô biết Jungkook không?— Nayeon ngạc nhiên hỏi.
- Jung....Jungkook ....Jungkook là ai?— Yerim ấp úng  nói.
- Jungkook...là..là người mà Yerim rất quý mến đó.
Nghe Nayeon nói Yerim mỉm cười hỏi:
- Vậy...Jungkook đâu?
- Hôm nay Jungkook không được khoẻ, cho nên không đến thăm Yerim được.
Nghe Nayeon nói, mặt của Yerim liền thất vọng nhìn cô. Nhưng ngay sau đó Yerim lại chăm chú vào con gấu bông ở trên tay mà không thèm quan tâm tới sự có mặt của cô nữa. Nayeon nhìn Yerim nói với cô ta bằng cái giọng buồn buồn, cô nói:
- Tại sao chúng ta lại thành ra như thế này? Tôi không biết kết cục của chúng ta sẽ như thế nào, nhưng hiện tại, cả tôi và cô đều mất Jungkook rồi.
Chào Yerim, Nayeon tới 1 nơi khác, mộ của Huyn Jong. Đặt 1 bó hoa lên mộ Nayeon đứng đó 1 hồi
lâu, nhớ tới từ lần đầu gặp Huyn Jong ở thư viện, bao nhiêu xung đột giữa 2 bên vậy mà cuối cùng Huyn Jong lại chết vì mình. Nayeon tự hỏi tại sao con quay của số phận lại trớ trêu như vậy? Phải chăng không phải ngẫu nhiên mà tất cả mọi người lại gặp được nhau ở trong cuộc đời này, mọi thứ đều được sắp đặt từ trước sao?
- Hãy yên nghỉ nhé!— Tạm biệt Huyn Jong, Nayeon rời khỏi nghĩa trang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nakook