♣Chương 9♣: Thương Lượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Lục Bạch Dương chạy về trường học, chỉ còn lại có buổi sáng một tiết tiếng Anh khóa.

Tiểu thuyết nữ chính Lăng Xử Nữ là tiếng Anh khóa đại biểu, bởi vì cô (Bạch Dương) yêu thầm nam chủ, không thiếu ở sau lưng khi dễ Lăng Xử Nữ, đã từng một lần làm cô (Xử Nữ) đi học không chuyên tâm, cái này làm cho giáo viên Tiếng Anh vẫn luôn thiên vị khóa đại biểu đối Lục Bạch Dương sinh ra thành kiến rất lớn, nhưng ba cô lại là hiệu trưởng, giáo viên tiếng Anh không dám bên ngoài tìm cô gây phiền toái, nhưng mặt khác luôn có biện pháp lăn lộn cô..

Đi học vấn đề, luôn là không quên sủng hạnh Lục Bạch Dương, sau đó làm cô ở toàn ban trước mặt ấp úng mà tỏ vẻ không biết, lúc sau lại kêu Lăng Xử Nữ, nói ra đáp án chính xác, công khai trào phúng học sinh nào đó ở lớp học tập không chuyên tâm, nhục nhã Lục Bạch Dương.

Dần dà, Lục Bạch Dương không biết xấu hổ thẹn ngược lại xấu hổ buồn bực, đối với Lăng Xử Nữ càng thêm chán ghét, tần suất tìm phiền toái cũng trên diện rộng mà bay lên.

Nói ngắn gọn lại là một đôi ghét nhau như chó với mèo.

Lục Bạch Dương dẫm chân tiến đến phòng học, giáo viên tiếng Anh nhìn đến cô lập tức kéo trường khuôn mặt, nhìn giống như Lục Bạch Dương thiếu cô ta mấy trăm vạn. Cô cũng không thèm để ý, tiểu thuyết hôm nay nói Lục Bạch Dương trốn học, giáo viên tiếng Anh lại ở lớp học phát cào tao, mỗi ngày trên bục giảng không ngừng phát ra năng lượng đủ để ảnh hưởng đến học sinh, hôm nay cô tới dường như không có lời gì những vẫn muốn nói đi?

"Các em hiện tại đều đã năm ba, nắm chặt thời gian học được điểm gì liền học đi, không học tập được cũng không cần quấy rầy người khác, lại chậm trễ thời gian đi học của cả lớp!"

Lục Bạch Dương đối với trình độ công kích này hoàn toàn miễn dịch, cô nắm lên trên bàn cây bút mà xoay chuyển lên, một bên mở ra sách ôn tập từ đơn, tiếng Anh yêu cầu đại lượng từ ngữ tích lũy cùng trí nhớ, cô cũng muốn ôn tập một chút.

Trong phòng học người thích xoay bút rất nhiều, kỹ thuật lại không nắm chắc thường rơi đến mặt bàn, bút rớt ở bàn học sẽ phát ra bang một tiếng, mỗi lần đi học, trong phòng học thanh âm bang lên xuống phập phồng. Giáo viên tiếng Anh quay đầu lại liền thấy được Lục Bạch Dương đang nhàn nhã xoay bút, cô không tự hỏi, thậm chí không có đi xem những người khác, trực tiếp nổi giận, điểm danh Lục Bạch Dương.

"Lục Bạch Dương! Đi học xoay bút làm cái gì, cô làm phiền đến người khác biết hay không!!"

Giáo viên tiếng Anh tính tình bộc phát đến không thể hiểu được, học sinh trong lớp đang xoay bút liền rớt ở trên mặt bàn chột dạ mà bắt tay lùi về bàn học, bất ngờ bị chỉ điểm Lục Bạch Dương có chút ngốc.

"Em nhanh chân đi lên cho tôi! Tới! Xoay tới khi nào không rớt xuống mặt đất mới thôi!" Cô thành tâm muốn Lục Bạch Dương hôm nay ở lớp học mất mặt.

Đang buồn tẻ nhàm chán tiết học, dù là làm lỗi của bạn học đều có thể làm mặt khác học sinh tinh thần phấn chấn.

Lục Bạch Dương:......

Cô cảm thấy hôm nay mình thật sự xui xẻo.

Cô rất rõ ràng bệnh chung của các lão sư, không thích học sinh 'tranh luận ', phủ định bọn họ.

Cô đi tới học cũng vô pháp thay đổi kết cục này, Lục An Nhiên nghĩ nghĩ, cô cầm cây bút đứng ở trên bục, trên mặt biểu tình thật sự bình đạm, ngón cái ở bút sườn dùng sức, bút lập tức dán ở ngón cái trên lưng lượn vòng, xoay hai phút cũng chưa rơi xuống mặt đất, lớp học ồn ào lại dần dần an tĩnh.

(Editor: Giống một người bạn học của mị. Nó cũng bị ngay GV Anh đì, bắt xoay quyển tập đến hết tiết thì thôi. Kết quả là nó chỉ làm rơi vào lúc trống đánh tùng tùng:)))

Lục Bạch Dương đem bút nắm nơi tay lòng bàn tay, nhìn về phía giáo viên tiếng Anh: "Cô hài lòng chưa ạ?"

Giáo viên tiếng Anh thể diện có điểm không nhịn được, xú khuôn mặt: "Đi xuống đi, lại đừng quấy rầy khác các bạn học."

Lục Bạch Dương khẽ nhíu mày, đãi ngộ tại trường học liền không thoải mái, quả thực toàn người đều ngốc nghếch chỉ biết bảo hộ nữ chủ.

Không quá một hồi, giáo viên tiếng Anh lại chỉ điểm Lục Bạch Dương, "Lên giải thích một chút vì sao câu thứ nhất chọn c."

"Kết hợp với một câu: Tôi đã từng gặp một cái động vật thần kỳ...... Ở câu trần thuật đã phát sinh quá một sự kiện, dựa qua công thức"

Lục Bạch Dương tiếng Anh thành tích là toàn khối đế lót, thường lấy con số điểm khiến cho chung quanh đồng học kinh ngạc cảm thán.

Cho nên chẳng sợ vấn đề này đơn giản đến muốn chết, vẫn là làm giáo viên tiếng Anh cùng cùng lớp học chấn kinh rồi.

"Được rồi, ngồi xuống đi." Giáo viên tiếng Anh không lại tiếp tục để ý, phất tay làm cô ngồi xuống về sau tiếp tục giảng bài.

Lục Bạch Dương lại biết chính mình hôm nay chuyện chịu mất mặt nhiệm vụ đã chịu đựng qua, mà nghĩ đến tiểu thuyết là từ năm hai bắt đầu, đã chọc nữ chủ một năm chuẩn, liền bắt đầu những ngày tháng đau đầu về sau, cô cần thiết tưởng làm cái biện pháp nhất lao vĩnh dật*

Luôn có người thích xem drama không chê việc lớn hay không, ví dụ sẽ có người đem Lục Bạch Dương hôm nay trả lời đúng câu hỏi bài tập đăng lên Tieba nói, nhưng chỉ là hơi chút hiểu biết một chút, liền không ai lại để ý tới, rốt cuộc chỉ là trả lời đúng một cái câu hỏi tiếng Anh cơ bản mà thôi, có thể thuyết minh được cái gì?

Mèo mù gặp chuột chết* cũng không phải không có.

Bách Song Tử cùng Mục Nhân Mã bọn họ đều có gia sư riêng, đi học nội dung đã sớm biết, Bách Song Tử đi học thời điểm thích xoát Tieba, nhìn đến tin tức về Lục Bạch Dương, thọc Mục Nhân Mã một chút, di động phương hướng kia một mặt làm hắn thấy rõ trên mặt nội dung

"Cậu nói xem, tớ có nên hay không tìm cậu ta dứt khoát hủy bỏ việc đánh cược? Là một cái tiểu cô nương học tập cũng không dễ dàng gì, tớ lại không cần đả kích cậu ấy."

Mục Nhân Mã: "...... Tùy tiện cậu, có thể cậu ta cũng không nhất định cảm kích."

Bách Song Tử cười hì hì đáp lại: "Cậu không phản đối là được, tớ nguyên bản cảm thấy cậu ta khá phiền, lần này quyền quyết định đánh cược thắng hay không dứt khoát đem cho cậu, tớ thừa biết cậu khó chịu Lục Bạch Dương đã lâu, đủ anh em chứ hả!"

Mục Nguyễn Khinh: "............" Vậy cậu hiện tại lôi ra việc đánh cược này rốt cuộc là để làm gì.

Hắn vô lực phun tào, trong đầu lại nhớ tới Lục Bạch Dương ngày đó ở ngõ nhỏ tăm tối, kiệt ngạo khó thuần biểu tình vứt đi không được, hắn nhấp khởi môi đem toàn bộ tâm tư đặt vào sách vở.

Bách Song Tử hành động thực dứt khoát, tiết này kết thúc liền hướng tới ban 1 đi đến, Mục Nguyễn Khinh muốn tìm Lăng Sơ Ảnh, bọn họ hai cái nhưng thật ra tiện đường.

Lục Bạch Dương cẳng chân tuy rằng đắp thuốc dán, như cũ tương đối cẩn thận, không nghĩ đi theo người khác cùng nhau nói chuyện, dong dong dài dài mà ở trên chỗ ngồi thu thập đồ vật, Bảo Bình ở bên cạnh cô thúc giục.

"Hôm nay nhà ăn nói đổi tân thái sắc, lại không đi liền không ăn ngon."

"Cậu đi trước đi, tớ không nghĩ đến" Lục Bạch Dương đau đầu mà cự tuyệt Bảo Bình.

Bảo Bình còn tưởng hôn nay liệt kê ra thực đơn kích thích Lục Bạch Dương, nhìn đến Mục Nhân Mã cùng Bách Song Tử đi vào phòng học.

Bách Song Tử bỏ bạn tốt mà đi trước, loạng choạng đi tới trước mặt Lục Bạch Dương.

"Tôi tới cùng cậu thương lượng một chuyện."

"Ân?"

"Không bằng chúng ta hủy bỏ việc đánh cược như thế nào?"

Bảo Bình dùng sức nắm chặt Lục An Nhiên tay áo, đây chính là một cái cơ hội tốt a, cô không biết Bạch Dương hai ngày nay bị làm sao, tuy rằng trước kia không thông minh, nhưng cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đánh cược trình độ học tập với người trong hàng ngũ học bá hàng đâu a! Hiện tại đối phương từ bỏ cơ hội vả mặt, Bạch Dương nhất định thật cao hứng.

Ở Lục Bạch Dương phụ cận một ít người xem náo nhiệt cũng lặng lẽ chú ý đến bên này, có chút không hiểu mà nhìn thoáng qua Bách Song Tử, không biết hắn vì cái gì từ bỏ cơ hội tốt này.

Lục Bạch Dương đích xác sinh ra rất lớn cảm xúc dao động, cô phi thường kính động cùng khó hiểu.

"Vì cái gì không được! Không có khả năng! Tôi không cho phép! Làm người không thể lật lọng! Trên đời lại có không thuốc hối hận!"

Nghĩ rằng sẽ thu được lời cảm ơn Bách Song Tử: "......"

Thế Lục Bạch Dương vui vẻ Bảo Bình: "......"

Xung quanh thực thất vọng đồng học: "......"

Giải nghĩa:
- Mèo mù gặp chuột chết: Ý chỉ những người may mắn, ăn hên trong hoàn cảnh chứ không hề có khả năng, bản lĩnh gì cho cam.
- Nhất lao vĩnh dật: làm một mẻ, khoẻ suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro