Chương 39: Tạm xa nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thy đẩy vali hướng về phía khu vực kiểm soát mà lòng không thôi nặng nề. Giờ phút này đột nhiên cảm thấy nhớ Diệp Anh kinh khủng, cô biết rằng sau khi bản thân bước vào cánh cửa kia thì sẽ mất khá lâu mới có thể gặp lại Diệp Anh. Cảm giác cùng với người yêu chia xa thật không dễ chịu một chút nào cả.

Tay Thy xiết chặt chiếc vali, đành tạm gác lại những nỗi niềm kia mà bước về phía trước.

-Thy!

Giọng nói quen thuộc khiến Thy giật mình quay lại. Là Diệp Anh! Chẳng mấy chốc, cô gái kia đã tiến đến trước mặt cô.

-Sao em biết chị sẽ bay giờ này mà đến đây?

Thy giúp Diệp Anh chỉnh lại tóc và hỏi. Cô bây giờ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng trước sự xuất hiện này của Diệp Anh.

-Em hỏi Mel. Em đã định không đến, em sợ nhìn thấy Thy đi thì mình sẽ không kiềm được mà khóc lên nhưng bản thân giờ phút này lại rất muốn được gặp chị nên đành chạy đến đây.

Hai mắt Diệp Anh hiện tại đã đỏ hoe và ngân ngấn nước.

-Em nghe nói Nhật Bản vào mùa này rất lạnh vậy nên đặc biệt đến dặn chị phải chú ý giữ ấm, nếu chị để bản thân bị bệnh em nhất định sẽ đánh chết chị. Còn nữa, không cho phép nhớ em quá nhiều, phải dành thời gian cho ba mẹ, phải...

Nước mắt lã chã rơi xuống khiến Diệp Anh không tài nào tiếp tục được, cô bật khóc thành tiếng rồi nhào vào lòng Thy.

Dù chỉ là vài ngày xa nhau nhưng Diệp Anh lại không ngăn được sự lo lắng của bản thân. Phải chăng khi toàn tâm toàn ý yêu một người sẽ sinh ra loại cảm giác này không?

-Được, tất cả đều nghe theo lời em. Bảo bối ngoan, đừng khóc nữa. Chị hứa sẽ trở về với em sớm thôi.

Thy xoa nhẹ tấm lưng đang run rẩy kia, khoé mắt cô cũng bất chợt cay trước những lời vừa rồi của Diệp Anh.

-Em chờ chị.

Diệp Anh tách ra khỏi cái ôm đưa tay lau vội những giọt nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống kia. Một cách bất ngờ, cô nắm lấy bàn tay Thy chậm rãi viết lên đó một vài chữ. Không biết từ khi nào đây đã trở thành phương thức biểu đạt tình cảm của riêng hai người họ.

Em yêu chị...

Thg mỉm cười sau đó cũng bắt chước hành động của Diệp Anh.

Chị cũng yêu em, chờ chị...

-Được.

Diệp Anh mạnh mẽ gật đầu.

-Chị phải đi rồi.

Thy nuối tiếc buông bàn tay Diệp Anh ra, rồi nhanh chóng quay đi, cô sợ nếu còn đứng nhìn Diệp Anh thêm một lúc nữa thì bản thân sẽ không thể nào rời đi.

Thy hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng kéo vali bước vào trong...

Lê Thy Ngọc, chị phải trở về sớm đó.

Diệp Anh đứng im, rơi nước mắt nhìn theo bóng lưng Thy, mãi cho đến khi thân ảnh nhỏ bé kia mất hút cô mới can tâm quay lưng rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro