3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đồng Vũ Khôn, anh nhìn không ổn chút nào." Diêu Dục Thần lo lắng miết nhẹ mặt cậu, "Anh khóc sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Không có gì, anh chỉ gặp ác mộng thôi."

 Đồng Vũ Khôn tiến đến gần Diêu Dục Thần, hôn cô, không thể ngừng nghĩ đến một người khác, cái tên thường xuyên buông lời ác độc kia nên bị vùi lấp như vậy. Harry tăng thêm chút lực, cắn mạnh vào môi Diêu Dục Thần.

"Anh làm em đau." Diêu Dục Thần đẩy em ra.

"Anh xin lỗi."

"Anh đang nghĩ đến ai?"

"Cái gì?"

"Anh bị phân tâm, Đồng Vũ Khôn."

"Em biết đấy, anh,...." Đồng vũ Khôn không biết nên nói gì, trước kia em toàn lấy chuyện đánh bại Voldemort ra làm tấm chắn để trả lời qua loa.

"Vì sao anh mãi không thể chuyên tâm hơn? Anh có yêu em không?"

.........

"Vũ Khôn!" Diêu Dục Thần tức giận đẩy em ra xa hơn, "Anh chưa từng nói anh yêu em!"

"Anh rất xin lỗi."

"Vì sao?" Diêu Dục Thần khóc lên, "Nói em biết lý do."

Đồng Vũ Khôn do dự, rối rắm, dịch ruột cuồn cuộn sôi trào trong bụng, Diêu Dục Thần rất tốt, bọn họ sẽ có rất nhiều những đứa con ngoan, sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc, "Chỉ là," Đồng Vũ Khôn đoán chỉ có kẻ ngu ngốc nhất giới phù thủy này mới nói ra những điều này, nó sẽ hủy hoại tương lai của em, cũng sẽ phá hủy Diêu Dục Thần. Em vẫn là nên ngậm miệng lại.

"Chỉ là cái gì?" Diêu Dục Thần trừng mắt nhìn em.

Đồng Vũ Khôn không kiềm được lại nhớ đến đôi mắt xanh xám nhạt màu, sự lạnh nhạt trong ấy khiến em đau lòng. Chết tiệt!

"Anh thích người khác, đã từ rất lâu rồi, có lẽ là trước cả khi quen em, chỉ là anh vẫn không nhận ra."

Merlin!

Kết quả của đoạn hội thoại này là, Diêu Dục Thần và Đồng Vũ Khôn chia tay, nhờ giọng nói như muốn dồn hết sức lực hét lên của Trương Cực, Gryffindor trở thành những người biết tin này trước tiên.

"Cái gì? Em và Đồng Vũ Khôn chia tay? Chuyện cười gì thế?"

Diêu Dục Thần trừng mắt nhìn cậu chàng một cái, đi tiếp về hướng phòng ngủ.

"Đợi đã Diêu Dục Thần, nói cho anh biết tại sao, hai người cãi nhau à?"

"Để em yên một lúc."

"Cái gì chứ?"Trương Cực tiếp tục đuổi theo.

Diêu Dục Thần dừng lại, "Yêu đương với Chúa Cứu Thế rất vất vả, đặc biệt là khi trong lòng người đó còn có kẻ khác."

"Cái gì? Chuyện này là không thể nào!" Trương Cực hận không thể ngay lập tức bóp cổ Đồng Vũ Khôn để hỏi rõ ràng mọi chuyện.

Đồng Vũ Khôn ủ rũ cụp đuôi đi kế bên Trương Trạch Vũ, "Tớ đã làm một chuyện rất ngu ngốc."

"Không sai,"Trương Trạch Vũ nói, "Chia tay Diêu Dục Thần, bồ là một tên ngốc."

"Tớ nên làm gì đây?"

Trương Trạch Vũ lắc đầu, "Tớ không thể giúp bồ, bởi vì bồ không nói gì với tớ cả."

Đồng Vũ Khôn thở dài, thấy Dư Vũ Hàm đang đi tới ngay đối diện, em có chút ai oán nhìn gã lướt qua.

"Bồ đang chăm chú nhìn Dư Vũ Hàm." Trương Trạch Vũ nhắc nhở em, đây là điều cực kỳ bất bình thường, "Đồng Vũ Khôn!"

Đồng Vũ Khôn thậm chí còn xoay người tiếp tục chăm chăm nhìn gã.

Dư Vũ Hàm nghe thấy những lời của Trương Trạch Vũ, gã dừng lại, quay đầu nhìn Đồng Vũ Khôn. Tên bé con này thoạt trông có vẻ rất suy sụp, mặt như đang khóc tang, thật khó xem.

Gã đi ngang qua, nhanh chóng tạo một chú yên lặng, "Đêm nay gặp tôi ở Tháp Thiên Văn, nếu có thời gian, chúng ta sẽ nói chuyện."

Mắt thấy sự kinh ngạc trong đôi mắt lục kia biến thành sự vui sướng, đến cả biểu cảm trên mặt cũng sáng rỡ lên. Dư Vũ Hàm rất vừa lòng, trong lòng thầm nghĩ, tên nhỏ con ngu ngốc, chung quy vẫn là một tên ngốc.

Khi Trương Cực tìm được Đồng vũ Khôn, đập vào mắt cậu chàng là khung cảnh hết sức kì quái, Đồng Vũ Khôn và tên nhà họ Dư kia mỉm cười với nhau.

 Hắn và Trương Trạch Vũ giống nhau, đều đứng ngây ra. Tận đến lúc Dư Vũ Hàm khuất xa, Trương Trạch Vũ mới mịt mù hỏi, "Đồng Vũ Khôn, bồ trông có vẻ rất vui. Tên nhà họ Dư kia đã nói gì thế?"

Đồng Vũ Khôn ngay lập tức ngưng cười, vội vàng nói, "Không có gì."

Giây tiếp theo, cổ áo em đã bị cậu chàng Trương nắm lấy.

"Đồng Vũ Khôn, bồ bị hạ chú đoạt hồn sao, sao lại có thể cười với thằng khốn kia được, Diêu Dục Thần đang buồn sắp chết rồi kìa."

"Thả tớ ra, Trương Cực." Đồng Vũ Khôn loạng choạng.

Trương Trạch Vũ vừa nghe Trương Cực dứt câu, một suy nghĩ lập tức vụt qua, không lẽ, sẽ không thể nào, cô khó tin nhìn Đồng Vũ Khôn.

____

Đếu hiểu sau toi lại nghĩ ra thay Ginny thành Diêu Dục Thần, nó nhảy qua trong não toi :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro