7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh dịch vẫn không ngừng chảy xuống làm Thẩm Tại Luân khó chịu nhăn mặt, anh muốn tự mình làm vệ sinh đơn giản nhưng đối mặt với Lý Hi Thừa anh có giả vờ bình tĩnh cũng không thể làm trò trước mặt hắn.

-Anh ra ngoài trước đi.

Thẩm Tại Luân đẩy Lý Hi Thừa ra, cố ý lạnh lùng ra lệnh.

Nếu bình thường anh nghiêm mặt ra lệnh đương nhiên sẽ có cảm giác khí phách mạnh mẽ làm người ta cúi đầu không dám nhìn thẳng, nhưng bây giờ... đã thiếu mất cảm giác như vậy.

Khuôn mặt còn vương nét ái tình, ánh mắt ướt át còn đôi môi sưng đỏ, ánh mắt Lý Hi Thừa từ mặt anh lia đến ***g ngực đầy những dấu xanh đỏ rồi lại lia đến nơi riêng tư ướt đẫm giữa bắp đùi, thân thể trần trụi bị hắn yêu thương hoàn toàn như vậy thật sự không thể toát ra vẻ mạnh mẽ mà ngược lại còn đặc biệt gợi dục.

Thẩm Tại Luân bị cái lia mắt này của Lý Hi Thừa làm xấu hổ, vừa miễn cưỡng giữ vẻ bình tĩnh thì động tác kế tiếp của Lý Hi Thừa lại làm anh trở nên bối rối.

Tay phải Lý Hi Thừa duỗi đến giữa hai chân anh, bàn tay to rộng ôm lấy cái mông dính đầy dịch thể.

-Chỗ này cần vệ sinh, em đứng còn không được mà vẫn muốn tôi ra ngoài?

-Anh ra ngoài đi, tự em có thể vệ sinh.

Thẩm Tại Luân kẹp chặt ngăn bàn tay Lý Hi Thừa đang mờ ám ve vuốt cặp mông đỏ bừng.

-Để tôi giúp em.

Lý Hi Thừa phớt lờ câu mệnh lệnh của Thẩm Tại Luân, hỏi:

-Ở đây có giấy vệ sinh không?

Thẩm Tại Luân cắn môi không chịu trả lời, bỗng nhiên hai ngón tay đâm vào cửa mình kéo căng miệng lỗ, lập tức dịch thể chảy ào ra bên ngoài, Lý Hi Thừa lại hỏi:

-Có giấy vệ sinh không?

Mặt Thẩm Tại Luân đỏ bừng lí nhí trả lời:

-Trong ngăn kéo thứ ba bên trái.

Lý Hi Thừa kéo ngăn kéo lấy giấy vệ sinh cẩn thận lau khô hạ thể của Thẩm Tại Luân, Thẩm Tại Luân quay mặt đi không thể nhìn nổi. Lý Hi Thừa làm chuyện thế này mà vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc.

Mãi đến khi lỗ nhỏ không còn chảy ra dịch thể Lý Hi Thừa mới dừng lại, sau đó mặc quần cho Thẩm Tại Luân, vuốt phẳng quần áo cài nút cẩn thận.

Thẩm Tại Luân không có thói quen được chăm sóc nên cảm thấy hơi mất tự nhiên.

-Được rồi, em có thể tự làm được.

Lý Hi Thừa phớt lờ như không.

-Để tôi ôm em đến sofa nghỉ ngơi một lát.

-Không cần... A!

Ngay sau đó Thẩm Tại Luân bị Lý Hi Thừa ôm ngang người đặt lên sofa bên cạnh, còn đắp áo vest của hắn lên người.

Hít mùi thơm thuộc về Lý Hi Thừa trên áo vest Thẩm Tại Luân trộm nhìn Lý Hi Thừa ngồi bên cạnh anh, một dòng nước ấm chảy vào trong lòng làm toàn thân anh trở nên ấm áp.

Lần quan hệ trong văn phòng này làm Lý Hi Thừa bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tính hướng của mình.

Trước kia hắn khẳng định mình là thẳng, mắt chưa bao giờ nhìn chằm chằm vào eo hoặc là mông một người đàn ông, bây giờ hắn chẳng những nhìn sạch eo với mông của một người đàn ông mà ngay cả lỗ hậu môn cũng bị hắn sử dụng.

Có lẽ bản chất hắn không đủ thẳng, nếu không lần đầu tiên đáng lẽ phải thấy ghê tởm không muốn nhìn thấy Thẩm Tại Luân chứ đừng nói là đảo mắt theo Thẩm Tại Luân, chỉ thiếu chút nữa là trở thành thằng cuồng nhìn trộm, càng không thể xảy ra lần quan hệ thứ hai.

Lý Hi Thừa quay sang nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt Thẩm Tại Luân, áo sơ mi che khuất những dấu hoan ái đầy người lại không che được dấu hôn rõ ràng trên cổ, nghĩ đến việc tất cả những dấu vết ấy đều là mình để lại Lý Hi Thừa liền vô thức vuốt tóc Thẩm Tại Luân, cảm giác gọi là động tâm len lỏi vào tim hắn.

-A Thừa, tan làm mọi người muốn đi KTV hát, lần này anh phụng mệnh làm việc không thể cho thằng nhóc nhà chú chạy.

Hác Đạt cười hì hì nói.

Lý Hi Thừa đẹp trai lại cao ráo, năng lực làm việc rất tốt hơn nữa còn độc thân, không ít nhân viên nữ thích hắn đã sớm lén hỏi Hác Đạt lần này tụ tập hắn có đi không, Hác Đạt đương nhiên sẽ không dễ dàng thả cho Lý Hi Thừa về nhà.

-Em đã hẹn người khác tan làm cùng ăn cơm rồi, lần này thật sự không được.

Lý Hi Thừa đã hẹn Thẩm Tại Luân sau khi tan sở thì cùng nhau đi ăn cơm, chỉ đành từ chối không tham gia tụ tập.

-Có phải bạn gái của chú không? Nếu là bạn gái thì anh sẽ cho chú một đường sống, còn nếu không phải thì tan làm chú phải ngoan ngoan đi theo bọn anh.

Hác Đạt bí mật hỏi, trên mặt lại đầy vẻ tươi cười chế nhạo.

-Xem như là bạn gái.

Lý Hi Thừa nghĩ nghĩ rồi trả lời, kỳ thật phải là 'bạn trai' mới đúng.

-Cái gì là xem như? Rốt cuộc có phải không?

Hác Đạt không cho phép hắn qua loa cho xong.

Thẩm Tại Luân là một người đàn ông nhưng anh ấy là bên nhận, Lý Hi Thừa ngượng ngùng trả lời:

-Người ấy ở phía dưới.

-Uây, đã lên giường rồi cơ à! Cảm giác thế nào?

Hác Đạt hạ giọng hỏi đầy ám muội.

Lý Hi Thừa gãi gãi đầu, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên.

-Bọn em chỉ mới làm hai lần, người ấy rất tuyệt.

Hác Đạt thụi cho hắn một đấm.

-Thằng nhóc nhà chú không biết suy nghĩ, cũng không đưa đến cho bọn anh xem.

Mọi người đều nhìn thấy anh ấy mỗi ngày đấy, Lý Hi Thừa nghĩ người hẹn hò với mình chính là người lãnh đạo trực tiếp thì không nhịn nổi há miệng cười ngây ngô.

-Có cơ hội nhất định em sẽ đưa đến cho các anh chị làm quen.

-Vậy lần tụ tập tới chú nhất định phải đến đấy, anh đi làm đây.

Ngồi ở vị trí phó lái trên xe Lý Hi Thừa hỏi:

-Thẩm Tại Luân, em thích ăn gì?

-Gì cũng được.

Thẩm Tại Luân dường như không có mấy hứng thú với việc ăn cơm.

-Trên đời này không có món ăn nào là 'gì cũng được'.

-Ồ.

-Em không thích ăn ớt xanh với cà rốt.

Lạnh lùng của Thẩm Tại Luân cũng không làm giảm ý chí chiến đấu của Lý Hi Thừa, ngược lại còn đắc ý nói ra phát hiện của mình, Thẩm Tại Luân có hơi kinh ngạc, Lý Hi Thừa tiếp tục nói:

-Em thích sau khi tan làm thì đến một quán cafe ở đường X, nhàn nhã đọc báo, con đường ấy nằm trên đường đi làm của tôi.

Nói đến đây Lý Hi Thừa cười đầy thâm ý, Thẩm Tại Luân như không nghe thấy hắn nói gì bình thản châm một điếu thuốc khẽ rít một hơi, ánh mắt nhìn về phía những người đang tan sở ngoài cửa sổ.

Lý Hi Thừa rút điếu thuốc trong miệng anh rồi hỏi:

-Mỗi ngày em đến quán cafe ấy là để nhìn tôi ư?

Tin tức lan truyền nhanh nhất khi tám chuyện lúc nghỉ ngơi, Lý Hi Thừa đã sớm nghe nói Thẩm Tại Luân thích đến một quán cafe nghỉ ngơi một lúc sau khi tan sở, nhưng đến giờ hắn vẫn không để ý, khi hắn phát hiện Thẩm Tại Luân là người trong ngoài bất nhất thì cũng hiểu ra vì sao mỗi ngày khi tan sở Thẩm Tại Luân đều vào quán cafe ấy ngồi.

-Phải.

Nếu bị phát hiện Thẩm Tại Luân cũng không có ý định giấu diếm mà thoải mái thừa nhận.

-Có thể đưa thuốc cho em không?

Lý Hi Thừa đưa thuốc đến bên miệng anh.

-Đây.

Thẩm Tại Luân nhìn ra ngoài cửa sổ thấy không ai chú ý họ mới hé miệng ngậm thuốc, đầu ngón tay Lý Hi Thừa chẳng biết vô tình hay cố ý mà lướt qua bờ môi anh, động tác rất nhỏ này lại khơi lên một ngọn lửa.

-Thẩm Tại Luân, đến nhà tôi ăn cơm đi.

Lý Hi Thừa thử mời.

-Vừa lúc tủ lạnh trống không, chúng ta cùng nhau đi chợ nhét đầy tủ lạnh giúp tôi.

-Ừ.

Tuy chỉ là trả lời rất nhẹ nhưng lại làm Lý Hi Thừa mừng như điên, khóe mắt Thẩm Tại Luân xuyên qua làn khói thuốc hơi mỏng nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ không hề che giấu của hắn, anh cũng vô thức khẽ nhếch môi mỉm cười dịu dàng, nhưng Lý Hi Thừa lại không chú ý.

Thẩm Tại Luân lúc mỉm cười có một sức hấp dẫn chết người, không phải nụ cười xã giao khi làm việc mà có một phong thái khác.

Thẩm Tại Luân hút thuốc xong mới dụi tàn thuốc rồi lái xe đến khu chợ gần nhất.

Hai người đàn ông mặc vest đeo giày da song song đi vào chợ lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

Thẩm Tại Luân vừa nhìn đã biết là người thường xuyên không đi chợ, cũng không biết Lý Hi Thừa muốn mua rau gì, khi anh nhìn thấy Lý Hi Thừa vì muốn chọn rau tươi mà ngồi xổm trước quầy thì trong lòng đột nhiên trào lên cảm giác kỳ quái.

Lý Hi Thừa cầm một quả súp lơ quay đầu hỏi Thẩm Tại Luân:

-Em có thích ăn súp lơ không?

Người đàn ông đảm đang như vậy làm Thẩm Tại Luân nghĩ đến hai chữ: hiền tuệ.

Nếu mặc thêm tạp dề vào...

Trong đầu Thẩm Tại Luân hiện lên hình ảnh Lý Hi Thừa mặc tạp dề thái súp lơ, dường như không tồi.

Nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái muốn cười lại có nén của Thẩm Tại Luân, Lý Hi Thừa không hiểu sao mà buồn cười, sờ sờ mặt mình rồi lại nhìn nhìn súp lơ vẫn không hiểu.

Chẳng lẽ Thẩm Tại Luân không thích súp lơ? Nhưng không thích thì sẽ không cười chứ?

Đang lúc Lý Hi Thừa do dự có nên mua súp lơ không thì Thẩm Tại Luân khó khăn nén cười.

-Mua súp lơ đi.

-À.

Một tay xách súp lơ, ớt xanh, cà, cà chua, một tay xách cá, thịt, xương còn cầm ví, hai tay Lý Hi Thừa đầy ắp đồ ăn, Thẩm Tại Luân vẫn im lặng đi theo hắn bỗng vươn tay ra.

Lý Hi Thừa rất vui khi Thẩm Tại Luân chủ động xách đồ giúp mình, đưa túi ớt xanh với cà chua xem ra nhẹ nhất cho Thẩm Tại Luân xách, còn mình thì vui vẻ thanh toán tiền xương.

Lý Hi Thừa quả thật là một người đàn ông gia đình.

Đây là kết luận đưa ra sau khi Thẩm Tại Luân thấy Lý Hi Thừa thay âu phục mặc tạp dề vào bếp.

Thẩm Tại Luân vẫn hướng tới cuộc sống bình yên như vậy, lúc còn trẻ anh cũng từng ham mê phù phiếm, muốn có một tình yêu mãnh liệt được tất cả mọi người đồng ý, nhưng theo tuổi tác ngày càng tăng mới hiểu phù phiếm như vậy mãnh liệt như vậy cuối cùng vẫn quy về bình yên.

Bên cạnh có một người yêu anh làm bạn, sáng sớm cùng nhau mở mắt, cùng nhau đánh răng, cùng nhau cạo râu, cùng nhau ăn sáng, sau đó cùng nhau đi làm.

Mỗi một lần yêu đương thất bại đều nói cho anh biết dù cuộc sống đơn giản như vậy anh cũng không thể thực hiện; đơn giản họ đều là đàn ông.

Nghĩ đến chuyện phiền lòng Thẩm Tại Luân liền rút thuốc lá theo thói quen, vừa muốn châm mới phát hiện trên chiếc bàn trước mặt không có gạt tàn, mà hôm nay anh lại không mang theo gạt tàn mini, anh khẽ cười khổ ngậm điếu thuốc lá chưa châm vào miệng.

Lúc này, Lý Hi Thừa vừa rửa xong đồ đã ngồi vào bên cạnh anh rút điếu thuốc kia ra.

-Rõ ràng không hề thích hút thuốc, hơn nữa lúc đi làm cũng không thấy em hút thuốc, vì sao vừa tan sở lại thích ngậm thuốc lá?

Thẩm Tại Luân không trả lời hắn mà hỏi ngược lại:

-Có gạt tàn không?

-Không có.

-Nhàm chán.

-Ăn cơm với tôi nhàm chán đến thế ư?

-Không phải.

-Vậy là cái gì?

Mặt Lý Hi Thừa càng dựa càng gần, hơi thở nóng rực thổi qua gò má Thẩm Tại Luân làm anh há miệng thở dốc, chưa kịp nói tiếng nào đã bị Lý Hi Thừa che lại môi hôn, đầu lưỡi đánh nhanh thắng nhanh cướp đi nước bọt của Thẩm Tại Luân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro