Untitled Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Hai mỹ nhân (01)


Nhận được điện thoại của Lý Song Ngư khi Bảo Bình đang trong một quán rượu ở thị trấn nhỏ sát biên giới Nga – Ukraine nghe hát uống rượu, chính xác mà nói, là Lý Song Ngư gọi điện thoại cho anh trai cô, chẳng qua là lúc này, cũng không biết Lý Sư Tử cùng bạn gái của anh ta đi nơi nào rồi, Lý Song Ngư gào lên ở trong điện thoại: Cứu mạng. . .Bình, cậu mau tới cứu tớ!

Hiển nhiên, Lý Song Ngư tiểu thư không sợ trời không sợ đất gặp phải chuyện phiền toái.

Cô rời trấn nhỏ đi đến địa điểm Lý Song Ngư chỉ định mất hơn một giờ đi xe, hơn một giờ sau, Bảo Bình liền nhìn thấy xe của Lý Song Ngư.

Vừa lúc màn đêm vừa buông xuống, sắc trời đen như mực hạ xuống làn tuyết trắng xoá, xe của Lý Song Ngư dừng ở ven đường, trên mái xe đã có một lớp tuyết mỏng manh bao trùm.

Nơi này Bìnhg tàn vắng vẻ, rốt cuộc là Lý Song Ngư lái xe đến nơi đây như thế nào? Bảo Bình có chút tò mò.

Lý Sư Tử dùng câu nói này để hình dung ra cô em gái mình là: Không cần hỏi vì sao Lý Song Ngư làm như vậy, chỉ cần biết Lý Song Ngư làm những gì!

Thật là!

Dừng xe, mang theo đồ ăn nước uống còn có thuốc men mà Lý Song Ngư dặn, Bảo Bình xuống xe.

Bảo Bình còn khoảng cách mấy chục bước với xe của Lý Song Ngư, đi hết mấy chục bước kia, Bảo Bình gõ gõ cửa kính của xe, đợi đến khi người trong xe đáp lại, Bảo Bình đưa tay nắm tay cầm mở cửa xe.

Sau ba tiếng đồng hồ khi bàn tay Bảo Bình chạm vào nắm tay cầm mở cửa xe, ở sát biên giới Nga – Ukraine đã xảy ra chuyện thay đổi vận mệnh của cả ba người.

Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Lý Song Ngư cứu một gã thanh niên xa lạ.

Sau này, những chuyện sau ba tiếng đồng hồ, mỗi cá nhân đều có suy nghĩ của riêng từng người.

Dung Thiên Yết nói: Tiểu mỹ nhân ngư, nếu, thời điểm đó em không chạy trốn thì kết cục của câu chuyện xưa không giống như vậy.

Lý Song Ngư nói: Bình, nếu, thời điểm ấy cậu không nhận cuộc điện thoại đó thì tốt rồi.

Lý Sư Tử nói: Tiểu Bình, anh chỉ đi ra ngoài một lát, chỉ một thời gian ngắn ngủi mà tất cả mọi chuyện sau này liền thay đổi, nếu, khi đó anh không rời đi, có lẽ, em sẽ tốt hơn.

Mỗi một chữ "Nếu" đều ẩn chứa sau nó một cảm giác tiếc nuối, sự tiếc nuối đó hoặc là lớn hoặc nhỏ, thế nhưng nó đã thuộc về quá khứ.

Khi con bướm ở Châu Nam Mỹ vỗ cánh của nó, vận mệnh đã không còn cách nào xoay chuyển.

Bảo Bình mở cửa xe.

Vài phút sau, cô vẫn bị tình huống trong xe hù dọa cho một trận. Lý Song Ngư thò đầu ra từ một đống quần áo lớn, tóc tai rối bù, yếu ớt nhìn Bảo Bình, nói: "Bảo Bình, Bảo Bình thân yêu, nhất định cậu không đoán được tớ đã làm những gì đâu?"

Bảo Bình không hề để ý đến cô, dứt khoát lấy đồ chứa trong chiếc túi to ra, bánh mì, nước, bánh pizza Nga nóng hổi, sau đó, là dược phẩm, đó là một ít thuốc hạ sốt, cầm máu, giảm đau, giảm sốt... vô số dược phẩm.

"Cậu bị thương? Bị thương ở đâu? Cậu muốn dùng thuốc gì?" Bảo Bình quay đầu về phía sau, cầm trong tay một đống thuốc lớn.

Ở trong điện thoại Lý Song Ngư không nói đến chuyện cô ấy bị thương, cô ấy chỉ tỏ ra đáng thương nói cho cô biết, xe cô ấy hết xăng, hiện tại cô ấy vừa lạnh lại đói, cô ấy cần đồ ăn, xăng, thảm, còn có dược phẩm.

Còn giấu mình trong đống quần áo lớn, Lý Song Ngư chỉ chỉ bánh mì đặt một bên, Bảo Bình đưa bánh mì cho cô. Xem ra, vị này thật sự là đói vô cùng, hai miếng đã giải quyết xong chiếc bánh mì.

Rốt cục, nuốt bánh mì vào trong bụng xong, cô ấy chớp ánh mắt với cô: "Bình, tớ cũng không bị thương, thực ra người bị thương. . ."

Lý Song Ngư đem câu thực ra kéo thật dài, có nghiêng về "thừa nước đục thả câu".

"Kỳ thực người bị thương là một con gấu Nga, mèo Nga, rắn Nga, hổ Nga?"Bảo Bình tức giận, cô thầm nghĩ phải mau chóng rời khỏi cái buồng xe lạnh như hầm băng này.

Lý Song Ngư lắc đầu, cô vừa lắc đầu vừa lấy từng chiếc quần áo bị vứt như một đống lộn xộn kia ra.

Cùng với số lượng quần áo giảm dần, từ từ, một gương mặt đàn ông xuất hiện, còn không chờ Bảo Bình thấy rõ ràng diện mạo người đàn ông, cô đã bị một việc khác khiến cho giật nảy mình.

Nhà họ Lý danh tiếng gặp phải chuyện thật đúng là có chút cẩu huyết.

Không sao nói rõ được cứu một người đàn ông bị thương đang hôn mê trong tuyết, trên đường lái xe đưa người đàn ông kia đến bệnh viện thì xe cạn xăng, sau đó, căn cứ vào tinh thần chủ nghĩa nhân đạo Lý Song Ngư đã chọn dùng biện pháp nguyên thủy nhất, vĩ đại cứu được người đàn ông xa lạ đang sốt cao.

Vì thế, liền biến thành tình huống như hiện tại này.

Hai người khác giới không quen biết đều náu trong đống quần áo lớn, giữa trời tuyết lạnh băng của nước Nga chia sẻ nhiệt độ cơ thể của nhau để thu lấy ấm áp.

Chuyện như vậy, nghe qua thật phù hợp với khúc nhạc dạo tình yêu bắt đầu, có lẽ, cũng lãng mạn, nhưng dường như đương sự lại chẳng nghĩ như vậy.

"Bảo Bình, cậu nói, nếu như người đàn ông này tỉnh lại liệu có muốn lấy thân báo đáp hay không?" Lý Song Ngư còn áp cơ thể lên người đàn ông, cô nghiêng đầu suy xét: "Nhưng không được, đã có một người đàn ông cần tớ gả cho anh ta, tớ không thể làm chuyện bắt cá hai tay."

Lúc đó, hai người đều còn niên thiếu, bọn họ trốn quản gia của nhà họ Lý giám sát, hai cô nhóc vụng trộm đi đến nhà tắm vừa lạc hậu vừa cũ kỹ của San Francisco, vừa uống trà quả la hán vừa cùng đám bác gái già xem phim cũ rích.

Lý Song Ngư thích xem Đại Thoại Tây Du.

Tử Hà tiên tử nói muốn gả cho người đàn ông đầu tiên rút Tử Thanh bảo kiếm ra.

Lý Song Ngư nói muốn gả cho người đàn ông đầu tiên mua bức tranh đầu tiên của cô.

Người đàn ông muốn mua bức tranh của cháu gái nhà họ Lý rất nhiều, nhưng người đàn ông muốn mua bức tranh của Lý Song Ngư cũng rất ít.

Lý Song Ngư mang theo bức họa đầu tiên khi bắt đầu tốt nghiệp đi du lịch, cô từ châu Mỹ vượt qua đến châu Âu, theo ánh mặt trời nắng hè chói chang của Brazil đi tới nơi trời băng tuyết ở Nga, cô vẫn chưa bán được bức họa, theo Bảo Bình thì thoạt nhìn nó giống như là đứa nhỏ tùy ý vẽ nguệch ngoạc, nhưng với Lý Song Ngư lại là vẽ vẻn vẹn một mùa thu, khiến cô vừa khóc vừa cười.

Rốt cục, ở chợ sát biên giới Nga – Ukraine, Lý Song Ngư bán được bức họa của mình, tiếc nuối là, cô vừa đi toilet thì bức họa đã bị một vị đàn ông mua đi.

Theo bác gái trong chợ miêu tả đó là một vị thanh niên phương Đông trẻ tuổi, đeo chiếc kính râm lớn cùng mũ nên không thấy rõ diện mạo lắm, nhưng bác gái này lấy thánh Allah thề, theo ngón tay trắng nõn thon dài của người đàn ông đưa tiền cho bà có thể kết luận, người đàn ông này là một đại soái ca, còn nữa, bác gái kia nhấn mạnh không chỉ một lần rằng người đàn ông có bóng lưng làm cho người ta chảy nước miếng.

Bức họa của Lý Song Ngư bán ra một trăm Euro, điều này làm cho chủ nhân bức họa điên cuồng, phải biết rằng, tại đây, đại bộ phận là người Ukraine sống trong trấn nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc, hơn chục Euro là có thể mua được một bao tải đồ, bức họa một trăm Euro tuyệt đối là đồ xa xỉ.

Bởi vì bức họa mãi mà vẫn chưa bán được uể oải đến nỗi gần như sụp đổ, Lý Song Ngư tiểu thư tựa như bị đâm một loạt kim châm.

Vì thế trên đường đi bọn họ dọc theo tuyến sát biên giới Nga -Ukraine tìm người đàn ông kia, ven đường bọn họ hỏi rất nhiều rất nhiều người, có nhìn thấy người đàn ông đeo kính râm có bóng lưng mê người không? Dọc theo con đường này thật sự có người nói là có một người đàn ông như vậy.

Hai ngày một đêm bọn họ luôn luôn đi tìm một người đàn ông ngay cả diện mạo cụ thể cũng không rõ, người khác nghe thấy việc này đại đa số đều nghĩ tuyệt đối là chuyện cực kì ngu xuẩn, mà khi chuyện này rơi xuống trên người Lý Song Ngư liền biến thành một đoạn giai thoại, là một chuyện lãng mạn trong sáng.

Lý Song Ngư có bối cảnh lớn khiến cô làm việc gì ở trong mắt mọi người cũng đương nhiên là chuyện vô cùng đáng yêu.

Hai ngày một đêm sau, Lý Sư Tử nói: Lý Song Ngư, tự em đuổi theo người đàn ông của em đi.

Sau đó, Bảo Bình cùng Lý Sư Tử và cả bạn gái anh ta ở lại khách sạn, Lý Song Ngư tiếp tục đuổi theo người đàn ông kia.

Hiện tại, Lý Song Ngư không đuổi theo người đàn ông kia được, nhưng lại cứu một người đàn ông khác.

Nhìn cô ấy không hề giữ khoảng cách gì áp sát trên người đàn ông xa lạ, Bảo Bình đưa quần áo mang đến, quăng cho cô ấy chiếc thảm. Lý Song Ngư mặc xong quần áo sau đó nâng cằm nhìn người đàn ông vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, làm bộ thở dài: "Vị lão huynh này nếu như có dáng vẻ đẹp mắt một chút thì có lẽ tớ sẽ cân nhắc khiến anh ta lấy thân báo đáp."

Theo ánh mắt Lý Song Ngư, Bảo Bình bắt đầu quan sát người đàn ông kia.

Nếu cô không nhầm, người đàn ông kia hẳn là người Caucasus, là dạng người Caucasus thông thường ở trên đường vơ một cái cũng có thể túm được một mớ.

Hắc, làn da hơi nhợt nhạt, ngũ quan tầm thường không có gì lạ, điểm xuất sắc duy nhất hẳn là khuôn mặt anh ta, Bảo Bình cảm thấy chiếc cằm đẹp như vậy lại nằm trên người đàn ông này thật đáng tiếc.

Sau vài lần, Bảo Bình lại dời ánh mắt sang Lý Song Ngư một lần nữa, cô ấy đã từ ghế sau đi đến phía trước, vừa ăn vừa chọn lựa dược phẩm cô mang đến.

Giữa đống dược phẩm, Lý Song Ngư tìm ra thuốc hạ sốt cùng giảm nhiệt, trong quá trình tìm thuốc cô nói ước chừng tình huống của người đàn ông, trên cơ thể anh ta có thương tích, người đàn ông này không chỉ bị thương hơn nữa còn sốt cao, hẳn là sốt cao đã làm cho anh ta ngất xỉu trong làn tuyết.

"Tớ cảm thấy người đàn ông này khẳng định là sao chổi trong cuộc đời tớ, bằng không làm sao ô tô có thể hết dầu, chuyện lạc đường xui xẻo như vậy, thời điểm đó, tớ thật sự muốn bỏ mặc anh ta trong tuyết, nhưng lại nghĩ, nếu tớ mặc kệ anh ta trong tuyết nhất định tớ sẽ gặp ác mộng. Tiếp đó, tớ lại muốn, thay vì để anh ta hấp hối chờ chết không bằng làm người tốt một lần, vì thế, tớ làm bằng bất cứ giá nào." Lý Song Ngư ngứa ngáy giải thích hành vi của mình, cô hung dữ nhìn chằm chằm người đàn ông phía sau xe một cái: "TMD! Nhưng lại khiến anh ta chiếm tiện nghi."

Uống nước xong, thanh âm của cô vui mừng nhảy nhót như chim sẻ: "Mọi người không phải đã nói, người tốt sẽ được điềm lành sao? Bảo Bình, nói không chừng thượng đế sẽ ngợi khen để tớ nhanh chóng tìm thấy được người đàn ông của mình."

Vừa dứt lời, di động của Lý Song Ngư liền vang lên.

Sau đó, Lý Song Ngư giơ cao hai tay, bắt đầu Bình hô.

Lý Song Ngư rời đi, cô lái xe của Bảo Bình đi tìm người đàn ông định mệnh của mình, những người hỗ trợ cô tìm kiếm người đàn ông kia nói cho cô biết, người đàn ông cô muốn tìm hiện tại ở trong một khách sạn nhỏ cách chỗ cô hơn mười km.

Trước khi đi Lý Song Ngư giao người đàn ông cô cứu được cho Bảo Bình.

"Bình, cậu phụ trách đánh thức anh ta, sau khi anh ta tỉnh lại không được để cho anh ta biết bất cứ điều gì, tớ không muốn gặp phải một số chuyện phiền toái." Cô ấy nhấn mạnh.

Trước khi xuống xe cô ấy quay đầu lại, nâng mặt cô lên đặt một nụ hôn lên trán, cảnh cáo: "Bảo Bình thân yêu, cậu nghe đây, không cho cậu có tâm tư gì với người đàn ông này, cậu là của tớ."

Lý Song Ngư lái xe rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong màn tuyết mờ mịt.

Được rồi, Lý Song Ngư đi rồi, trong xe cũng trở nên yên tĩnh.

Thở ra một hơi thật sâu, ánh mắt dừng người Caucasus phía sau xe!

E rằng, Lý Song Ngư vừa mới cảnh cáo vì người đàn ông này là một gã người Caucasus, quan hệ giữa hai quốc gia Nga - Ukraine xưa nay căng thẳng, khiến cho quan hệ của hai nước căng thẳng ngoại trừ tranh giành nguồn tài nguyên ra còn có người Caucasus tồn tại, một số người Caucasus vì lợi ích cá nhân đã tồn tại giữa biên giới, bởi vậy, người Caucasus luôn luôn bị coi là phần tử cấp tiến.

Được rồi, phiền toái thì phải giải quyết càng nhanh càng tốt.

Bàn tay áp trên trán người đàn ông, Lý Song Ngư dùng biện pháp cũ rích xem ra hiệu quả không tệ, Bảo Bình tìm được miệng vết thương ở trên người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần lót rất nhanh. Miệng vết thương ở trên cánh tay, hai tay đều có, xem ra giống như trầy da,

là vết thương hình thành kiểu từ trên cao lăn xuống, có lẽ lúc lăn xuống người đàn ông lấy cánh tay ôm lấy cơ thể, bởi vậy, miệng vết thương đều tập trung ở trên cánh tay.

Bảo Bình dùng thuốc mang tới xử lý miệng vết thương cho anh ta, khi chạm tới vết trầy da tương đối sâu thì thỉnh thoảng thân thể người đàn ông run lên.

Bảo Bình nghĩ, có lẽ, chẳng bao lâu nữa, là cô có thể thoát khỏi đống phiền toái này.

Sau khi lần lượt bôi thuốc xong, không kiềm chế được, ngón tay Bảo Bình nhấn nhấn vào cơ bắp bộ ngực anh ta, không tệ, rất đầy đặn rắn chắc.

Lặng lẽ vén tấm thảm lên, giống như là một món hàng chờ đợi định giá, thân thể người đàn ông lần lượt lộ ra.

Người đàn ông có dáng người rất vạm vỡ, là dạng sẽ khiến phụ nữ đỏ mặt xấu hổ quay mặt đi, sau đó vụng trộm nuốt nước miếng.

Mang theo tâm tình có một chút tiếc nuối, Bảo Bình đưa ánh mắt chuyển hướng tới khuôn mặt người đàn ông.

Nếu, ngũ quan của người đàn ông cũng giống dáng người anh ta, như thế, chắc chắn là nữ tu sĩ cũng sẽ trở nên điên cuồng.

Bảo Bình ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt anh ta, dần dần, ánh mắt tập trung ở mặt sau lỗ tai, sau lỗ tai người đàn ông có một lớp nhìn rất kỳ quái, giống như Silica gel, nếu không cẩn thận nhìn kỹ thì tuyệt đối sẽ không nhận ra.

Bảo Bình giật mình, bàn tay không tự chủ được vuốt mặt trên thứ đó.

Trong phim sẽ có hiện tượng như thế này, một số diễn viên vì nhân vật cần họ phải nhờ tới kỹ xảo hoá trang để sắm vai nhân vật có độ tuổi khác nhau, ở dân gian, mọi người đem loại này hoá trang gọi là "Thuật dịch dung."

Không biết vì sao, trái tim Bảo Bình bắt đầu đập thình thịch, bàn tay chạm vào thứ bắt đầu trở nên run rẩy.

Sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

Dưới khuôn mặt này liệu có ẩn giấu một gương mặt khác hay không?

Gương mặt ma quỷ? Hay là gương mặt Thiên sứ?

Chương 2: Hai mỹ nhân (02)

Editor: Yuè Yīng

Vùng sát biên giới Ukraine – Nga có đúng là nơi mà một số nhà viết kịch bản cảm nhận được sẽ ảo tưởng phát sinh quan hệ nam nữ, trên thực tế là như vậy sao?

Không phải!

Thứ nơi này có là khoảng không Bìnhg dã rộng lớn, thỉnh thoảng ở đây sẽ có một số tiếng súng, ở đây có một số người chết đi mà không ai biết, các cô gái vì sợ hãi đều không đồng ý đến nơi này, cho nên căn bản sẽ không tồn tại quan hệ nam nữ.

Không biết, sau khi tỉnh lại người đàn ông này liệu có nã một phát súng vào đầu cô nữa hay không?

Ngón tay ở nhẹ nhàng sờ soạng bên tai người đàn ông, hơi xé nó ra, Bảo Bình liền nhìn thấy màu da thực sự của anh ta.

Lần này, Bảo Bình đã biết vì sao khi nãy cô nhìn thân thể người đàn ông lại có cảm giác là lạ, làn da trên người anh ta sẫm màu hơn so với da mặt một chút.

Người Caucasus là người Âu Á, làn da của họ nhạt màu hơn so với người châu Á một ít, Bảo Bình gần như có thể khẳng định người đàn ông trước mắt là một gã người châu Á.

Điều này làm cho Bảo Bình hơn tò mò.

Vận mệnh, luôn sắp đặt bất ngờ, người cứu Dung Thiên Yết là Lý Song Ngư, người thực sự chạm vào Dung Thiên Yết lại là Bảo Bình.

Ban đêm, tuyết rơi, ngay cả dã thú cũng không muốn đi đến nơi Bìnhg vu này, là một sự tĩnh lặng chết chóc, trong xe, Bảo Bình nghe thấy tiếng tim đập của mình, thanh âm với tần suất kỳ quái.

Chiếc mặt nạ bị Bảo Bình cầm trong tay thật chặt.

Mở ra từng chút một, hết thảy chậm rãi tựa như pha quay chậm.

Sau khi nhìn thấy gương mặt người đàn ông một cách rõ ràng, Bảo Bình nghĩ, đáng tiếc Lý Song Ngư không ở đây, bằng không, cô ấy sẽ mê muội vì khuôn mặt này.

Một bức tranh minh hoạ sở hữu tất cả những thứ xinh đẹp được yêu thích nhất trên thế giới.

Khuôn mặt người đàn ông này còn vượt qua cả phạm vi của vẻ đẹp, không có quan hệ gì với xinh đẹp, không có quan hệ gì với tinh tế, nhưng một khi ánh mắt của bạn dừng lại trên khuôn mặt người đàn ông này, bạn cần rất nhiều nỗ lực mới có thể rời ánh mắt đi, bạn sẽ im lặng nhìn khuôn mặt người đàn ông này chằm chằm.

Ở thời gian rất lâu về sau này, trong lòng bạn vô thức lưu giữ bóng dáng anh ta.

Tiếp đó, vào một ngày đẹp trời, lúc ánh mặt trời rực rỡ nhất, bạn dùng chất giọng mang theo sự thản nhiên phiền muộn nói với người bạn của mình: Tớ đã từng gặp một người đàn ông anh tuấn, người đó là người đàn ông đẹp nhất mà tớ đã từng gặp.

Điều mà họ gọi là, "Vừa thấy Dương Quá lầm chung thân"*, có lẽ là như thế.

(*Gặp gỡ một người rất có mị lực, người làm mình nhớ thương, là suốt đời thoải mái, nhưng nếu không chiếm được người đó, cũng là suốt đời tiếc nuối.) – Theo Zhidao.Baidu

Đây là lần đầu tiên Bảo Bình nhìn thấy Dung Thiên Yết.

Lại một lần nữa Bảo Bình đưa tay áp trên trán người đàn ông, vừa nãy cô thử áp đến là một lớp cao su, trán người đàn ông vẫn là nóng bỏng tay.

Bảo Bình cầm nước, "Này" một tiếng với anh.

Người đàn ông vẫn không có phản ứng như trước.

Bảo Bình cầm nước, chưa "Này" tiếng thứ hai, một cảm giác xa lạ ở nơi nào đó len lỏi, cô chỉ biết không cần cô gọi tiếng thứ hai, người đàn ông đã hồi tỉnh, mở mắt.

Người đàn ông mấp máy môi, Bảo Bình cúi đầu, đưa lỗ tai ghé vào bên miệng người đàn ông, tập trung chú ý lắng nghe.

Sau khi nghe rõ ràng người đàn ông nói gì, Bảo Bình muốn rời đi, đột nhiên, ý thức được một chuyện, Bảo Bình nâng ánh mắt lên, khoảng cách giữa hai khuôn mặt thật sự rất gần.

Cứ thế bất ngờ không kịp đề phòng, Bảo Bình chạm tới đôi mắt chăm chú nhìn như bóng đêm.

Sau vài giây ngây người, Bảo Bình rời đi, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông, người đàn ông cũng đang nhìn cô.

Lại vài giây sau, Bảo Bình đỡ người đàn ông đứng dậy, cô để anh tựa vào ghế xe, đưa thuốc và nước cho anh, thân thể người đàn ông còn chưa hồi phục lại, uống thuốc uống nước đối với anh mà nói là nhiệm vụ gian nan, cuối cùng, vẫn là Bảo Bình để anh tựa vào trong lòng mình, đưa tay đút từng ngụm nước vào trong miệng.

Chờ gian nan uống thuốc xong, Bảo Bình lại cho anh ăn chút bánh mì cùng sữa, chờ sau khi anh uống sữa xong, Bảo Bình ném quần áo cho người đàn ông.

Hiển nhiên, so với uống thuốc thì mặc quần áo đối với người đàn ông lúc này càng là chuyện phiền toái, thở ra một hơi thật sâu, Bảo Bình nửa quỳ ở trước mặt người đàn ông, nâng cánh tay anh lên, để cánh tay anh thuận lợi xuyên qua ống tay áo, sau khi hai bên ống tay áo đều được xỏ vào, chỉ còn lại nút áo sơmi, nút áo sơmi được đóng từ chiếc cúc dưới cùng lên, đóng từng nút từng nút lên phía trên, bắt đầu tới nút thứ tư, người đàn ông nói câu nói đầu tiên.

Thanh âm khàn khàn, dùng thứ tiếng Anh chính gốc hỏi: "Người Châu Á?"

Bảo Bình không trả lời.

"Có lẽ, em là người Trung Quốc? Dường như tôi vẫn nghe được một cô gái dùng tiếng Trung nói chuyện."

Vị dùng tiếng Trung nói chuyện kia hẳn là Lý Song Ngư đi? Lúc Bảo Bình lái xe hơn một tiếng, Lý Song Ngư vẫn luôn nói chuyện với cô thông qua di động.

Nút áo thứ ba được cài lại.

"Cám ơn, tôi biết em đã làm những gì cho tôi." Thời điểm người đàn ông nói lời này, thanh âm đã hạ xuống rất thấp, bởi vì sốt cao nên giọng nói bị ảnh hưởng, có tính chất gợi cảm mê hoặc lòng người.

Có thể cảm giác được tay anh đang hướng tới gần cô.

Ngừng động tác trong tay lại, Bảo Bình ngẩng đầu, người đàn ông nhìn lại cô, ánh mắt ôn hòa.

Giờ này phút này đã sát nửa đêm.

Bàn tay người đàn ông dừng lại trên mái tóc cô, nói: "Nếu không có em, tôi nghĩ tôi sẽ chết tại đây, trong làn tuyết trắng xóa này. Tôi biết ơn em, đặc biệt. . ."

Lời tiếp theo người đàn ông không nói hết, nhưng nhìn gương mặt hơi hơi ửng đỏ của anh cũng có thể đoán được một chút, nói vậy, anh biết, một cô gái đã từng dùng nhiệt độ cơ thể mình túm anh trở về khi anh kề cận cái chết.

Ánh mắt ôn hòa càng trở nên dịu dàng, sự dịu dàng đó có thể làm tan băng tuyết trong chớp mắt.

Giờ khắc này, thời gian đã bị giao phó cho một dấu ấn sâu sắc của số mệnh.

Giữa khuya, là thời gian mộng ảo trong truyện cổ tích, cô bé Lọ Lem đeo giày thủy tinh rời khỏi cung điện của hoàng tử, người đẹp ngủ trong rừng chờ hoàng tử vượt qua rừng rậm lúc nửa đêm, cô gái bị phù thủy nguyền rủa biến thành con mèo xấu xí lang thang khôi phục nguyên dáng vẻ đi đến trước giường người yêu.

Đáng tiếc là, cho tới bây giờ Bảo Bình vẫn không tin truyện cổ tích, những truyện cổ tích mỹ lệ chỉ phù hợp với một số người, như Lý Song Ngư.

"Nghe này, tiên sinh." Bảo Bình nghiêng đầu né tránh sự đụng chạm của anh, mở miệng: "Hãy quên hết những chuyện xảy ra trong đêm nay đi, không có ai nguyện ý làm bạn với một người ngay cả mặt mũi cũng cần che giấu nhân, tôi nói như vậy anh đã hiểu chưa?"

Ánh mắt người đàn ông dời khỏi khuôn mặt cô, dừng ở ngoài cửa sổ xe, ánh sáng từ chiếc đèn Bảo Bình mang đến đang ở dần dần trở nên yếu ớt, ánh sáng ảm đạm khiến cho biểu cảm của người đàn ông lộ ra chút nào đó cô đơn, cô tịch.

Được rồi, người đàn ông rất tuấn tú.

Trước mắt là người đàn ông hai mươi tư năm qua cô từng nhìn thấy đẹp nhất.

Giọng nói Bảo Bình thanh thanh, cố gắng khiến cho thanh âm của mình nghe có phần bực bội: "Có lẽ, đổi cách nói khác, tiên sinh là một vị hoàng tử gặp rủi ro, vào lúc anh gặp nguy hiểm nàng tiên cá đã cứu anh, chẳng qua là, nàng công chúa đó rất tàn khốc, cô ấy không thích làm bạn với loài người mà chỉ thích biển cả, cho nên, tiên sinh, hãy coi chuyện đã gặp đêm nay trở thành một sự việc xen giữa có trong cuộc sống của anh thôi, như vậy được không?" Người đàn ông trầm mặc.

Được rồi, người đàn ông không chỉ có diện mạo anh tuấn, dáng người anh ta còn rất không tệ chút nào.

Bảo Bình xoa xoa mặt mình, khiến biểu cảm của mình giống như hùng hổ doạ người: "Tiên sinh, chẳng lẽ anh không biết là như vậy rất tốt sao? Hả?"

Rốt cục, người đàn ông nhàn nhạt đáp một câu, ừm.

Theo tiếng "ừm " kia, nguồn điện chiếu sáng trong xe hết sạch, trong xe lâm vào bóng tối.

Hai người ngồi ở phía sau xe, cũng không có ai cử động, cũng không ai nói gì.

Một lát sau, người đàn ông nhẹ giọng nói: "Tôi nghĩ, em hẳn là tiểu mỹ nhân ngư tàn khốc nhất, vừa nãy, em nói như vậy cũng không tệ."

Bảo Bình ôm cánh tay, nhắm mắt lại, cô có chút mệt nhọc, xem tình huống trước mắt, người đàn ông không có nửa điểm uy hiếp đến cô, chờ trời vừa sáng, xe tải đi lại, là cô có thể thoát khỏi người đàn ông này.

Rất nhanh, nỗi mệt mỏi cùng với cơn buồn ngủ chậm rãi kéo tới.

Thanh âm gõ cửa sổ xe vang lên, Bảo Bình mở to mắt, khuôn mặt Lý Song Ngư hiện lên ở ngoài cửa sổ xe, tuyết quang do ánh mặt trời hình thành mãnh liệt khiến Bảo Bình nheo mắt lại mắt theo bản năng.

Trời đã sáng.

Quay đầu, bên người cô trống rỗng, chỗ ngồi trước sau chỉ còn lại có một mình cô, người đàn ông đã rời đi trong lúc cô vẫn còn ngủ vùi, anh mang theo hết tất cả những thứ có liên quan đến anh.

Bảo Bình nhìn chỗ ngồi của người đàn ông ngây ngốc, Lý Song Ngư tiến vào khi cô vẫn còn ngẩn ngơ.

Lý Song Ngư gác đầu ở trên bờ vai Bảo Bình, thanh âm mỏi mệt: "Bảo Bình, không phải anh ấy, người đàn ông ở khách sạn đó cũng đeo kính râm lớn, dáng người của người đàn ông đó cũng rất tuyệt, nhưng mà, Bảo Bình, cơ bản là người đàn ông đó không mua bức họa nào."

Cô tiếp tục thở dài: "Bình, tớ cảm thấy có lẽ cả đời này tớ cũng không tìm thấy anh ấy."

Tiện đà, Lý Song Ngư lại lắc đầu tự động viên tinh thần cho mình, bàn tay nắm chặt giơ lên không trung: "Không đúng, Lý Song Ngư không thích hợp với đa sầu đa cảm, Bảo Bình, chờ xem, nhất định tớ sẽ tìm được anh ấy, nhất định sẽ tóm được anh ấy."

Không thích hợp với đa sầu đa cảm Lý Song Ngư lập tức ý thức được tình huống có gì đó không đúng cho lắm. "Bảo Bình, người đàn ông kia đâu?"

Trong tuyết, có dấu vết của những chiếc xe khác nghiền qua, xem ra, ở thời điểm cô ngủ say đã có khác xe đến nơi đây, có lẽ, là chiếc xe đón người đàn ông đi rồi.

"Bảo Bình, người đàn ông kia đâu?" Lý Song Ngư bắt lấy tay cô, lại hỏi.

Không chờ Bảo Bình trả lời cô ấy lại lại kêu lên: Bảo Bình, đây là cái gì? Làm sao trong tay cậu có thể có món đồ như vậy?

Bảo Bình cúi đầu xem tay mình, cổ tay trống rỗng không biết vào lúc nào đã có một cái vòng tay, đó là một cái vòng tay màu đỏ dùng sợi dây bện lại, ở Phương Đông, ý nghĩa của sợi dây màu đỏ là trừ tà, giữ bình an.

Tay vuốt ve vòng tay, trong lòng lại có cảm giác phiền muộn thoáng qua.

Người đàn ông kia càng giống như là người cá ngẫu nhiên xuất hiện, chiếc vòng trên cổ tay càng giống như là vảy cá trên người rơi xuống, đẹp tới nỗi loá mắt.

Vùng sát biên giới Ukraine – Nga trắng xoá một mảng, sáng sớm ánh nắng tà tà dừng ở trên tuyết, phủ lên bầu trời một khoảng tựa như vương quốc trong cổ tích.

Sáng sớm, Dung Thiên Yết đem vòng tay của anh đeo lên cổ tay Bảo Bình, rời đi.

Vào lúc Dung Thiên Yết rời đi 15 phút sau, Lý Song Ngư gõ cửa sổ xe Bảo Bình, anh cùng xe của cô ấy đã từng gặp thoáng qua.

Chương 3: Hai mỹ nhân (03)

Editor: Yuè Yīng

Lý Sư Tử cùng xe tải cùng xuất hiện, vừa mở cửa xe liền đem rượu nóng đưa cho Bảo Bình, anh mở cửa xe liền bắt đầu quở trách Lý Song Ngư, anh nói Lý Song Ngư em một mình có ý nghĩ nóng đầu là được rồi không cần dụ dỗ cả Tiểu Bình, nếu người đàn ông gặp được ở trên xe là phần tử nguy hiểm thì làm sao đây?

Cơn trách mắng cứ thế ào ào kéo tới khiến cho Lý Song Ngư có muốn cãi cũng không cãi được.

"Lý Sư Tử, anh có gan thì thực sự biến cô ấy thành người nhà họ Lý chúng ta đi, biến cô ấy thành chị dâu của em!" Lý Song Ngư lớn tiếng gào lên.

Lời nói của cô giống như âm thanh ma quỷ, bỗng chốc, buồng xe yên tĩnh thần kỳ.

Bàn tay Bảo Bình cầm cái cốc hơi hơi run, đầu óc cô ra sức suy nghĩ nên phá vỡ áp lực không khí trong giờ phút này như thế nào với hai anh em nhà kia.

Lời nói của Lý Song Ngư nghe vào trong lỗ tai người khác là điều cấm kỵ.

"Lý Song Ngư, không được nói linh tinh, hiện tại em không còn nhỏ, em cần phải biết chuyện gì có thể nói chuyện gì không thể. Em phải nhớ thật kỹ cho anh, Tiểu Bình là em gái anh, là người chị lớn hơn em một tuổi." Lý Sư Tử chậm rãi, gằn từng chữ nói.

Ánh mắt Lý Song Ngư dừng ở trên mặt Bảo Bình, trong mắt Bảo Bình mang theo cầu xin, ánh mắt cô lại chuyển hướng sang anh trai mình.

Trong đôi mắt người thanh niên có cảm giác áp lực đè nén không xua tan được.

Trong mắt người ngoài, Bảo Bình cùng Lý Sư Tử là anh em, là loại anh em dựa theo pháp luật.

Năm đó Lý Song Ngư mười ba tuổi, ba mang về đưa về một thiếu nữ xấp xỉ tuổi cô, thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, bện lọn tóc như người da đen, mặc áo sơmi váy ngắn rách tung toé, dưới làn váy là đôi chân thon dài thẳng tắp, đứng ở bên cạnh ba, biểu cảm lạnh lùng, ba tuyên bố, từ nay về sau, cô gái ông đưa về sẽ trở thành một thành viên của nhà họ Lý.

Thiếu nữ tên là Bảo Bình, là con gái riêng của mối tình đầu của ba cùng người đàn ông khác, cùng tuổi với Lý Song Ngư.

Ba không để ý ông bà phản đối, khiến luật sư tham gia sửa đổi tuổi của Bảo Bình, để cô từ mười ba tuổi biến thành mười bốn tuổi. Cứ như vậy, ba cố chấp biến Bảo Bình thành cô con gái thứ hai, ở bữa tiệc long trọng, ông đẩy cô tới trước mặt tất cả mọi người.

Vì thế, tất cả mọi người biết, người tên Bảo Bình là cô con gái thất lạc nhiều năm của Lý Kim Ngưu, bọn họ vỗ tay Bình nghênh cô gái Bảo Bình, vụng trộm, bọn họ tỏ ra vô cùng hứng thú đối với mẹ của cô gái này, bọn họ đem danh hiệu con gái riêng áp trên người cô.

Năm Lý Song Ngư mười ba tuổi thật sự không vui, cô cảm thấy khổ sở thay cho mẹ, ở trong mắt cô, mẹ là người hiền lành ẩn nhẫn, mẹ đã đem cố gắng lớn nhất tới Bình nghênh thành viên mới tới trong gia đình, nhưng vị thành viên mới tới trong gia đình kia có vẻ như không cảm kích, mỗi ngày cô đều mặc loại quần áo kỳ quái, trốn học, rời nhà trốn đi, đối với bọn họ chỉ có châm chọc khiêu khích, buông lời cay độc.

Mười ba tuổi Bảo Bình là kẻ phản nghịch, sắc sảo, mẫn cảm, thích cáu kỉnh, đương nhiên, Lý Song Ngư mười ba tuổi cũng không hề ngồi không, cô liên hợp với anh trai dưới sự ngấm ngầm đồng ý của bà nội cô lập Bảo Bình.

Mười bốn tuổi, Bảo Bình gây ra đại họa, cô lén trở lại San Francisco nơi trước kia từng sống, rời nhà trốn đi ngày thứ hai Bảo Bình bị cảnh sát bắt đi ở trước con phố nổi tiếng sa đọa Queen - New York. Nguyên nhân bị bắt là tham dự cuộc đọ súng trong một trường trung học ở New York, tại hiện trường đấu súng trong sân trường có hai người vô tội bị bắn chết, cảnh sát New York tìm thấy một khẩu súng trong túi xách của Bảo Bình.

Lý Kim Ngưu dẫn đầu đoàn luật sư từ San Francisco đi đến New York, một tháng sau thẩm phán phụ trách vụ án đấu súng tuyên bố Bảo Bình vô tội được phóng thích, trải qua quá trình điều tra, khẩu súng đặt ở trong túi xách của Bảo Bình là do bạn cô trong lúc hoảng loạn giấu vào đó.

Khi đó, Lý Song Ngư nhìn qua màn hình tivi thấy, rất nhiều người giơ cao biểu ngữ kháng nghị canh giữ ở cửa tòa án, những người đó là người thân của đứa trẻ chết đi, Bảo Bình ra khỏi tòa án khi dân chúng kháng nghị ném trứng gà hướng tới Bảo Bình, mắng cô là kỹ nữ.

Lý Kim Ngưu lại đưa Bảo Bình từ New York về San Francisco, trên khuôn mặt thanh tú của Bảo Bình hiện đầy máu ứ đọng, hiển nhiên, đó là những thanh thiếu niên trong trại cải tạo đánh, cô nâng gương mặt lạnh lẽo cứ thế đi qua trước mặt Lý Sư Tử.

Tối hôm đó, ba bảo Bảo Bình đến thư phòng của ông, Bảo Bình ở trong thư phòng ba rất lâu, ngày thứ hai, Bảo Bình nhuộm lại mớ xanh đỏ trên tóc màu đen, mái tóc bện biến thành buộc đuôi ngựa, giày đinh đổi thành giày da phù hợp.

Từ ngày này trở đi, Bảo Bình không bỏ tiết học không hề rời nhà trốn đi, cô an tĩnh sinh sống trong nhà họ.

Từng ngày một đi qua, Bảo Bình càng ngày càng xinh đẹp, dáng người cô cũng càng ngày càng cần lõm thì lõm cần lồi thì lồi. Ngày tháng trôi qua, thấm thoắt, Lý Song Ngư cùng Bảo Bình càng đi càng gần, đó là một cô gái thông minh và khéo léo lấy lòng người. Dần dần Lý Song Ngư phát hiện cô và Bảo Bình trở nên thân thiện, hai người như hình với bóng, câu nói ngoài miệng của cô biến thành: Bình, cậu cảm thấy...

Bình, cậu thấy tớ mặc bộ quần áo này có đẹp không?

Bình, cậu thấy bộ phim này coi được không?

Bình, cậu thấy nam sinh kia đẹp không?

---

Từng ngày từng ngày trôi qua, Lý Song Ngư còn phát hiện một chuyện thú vị, ánh mắt Lý Sư Tử lúc nào cũng như có như không dừng ở trên người Bảo Bình, lúc ban đầu, chính là lén lút, đến cuối cùng, anh bắt đầu trở nên không có cách nào che giấu, ánh mắt của anh dừng lại thật lâu trên người cô.

Lý Song Ngư luôn cho rằng sớm hay muộn thì Lý Sư Tử sẽ biến Bảo Bình thành chị dâu của cô, cô cũng vô cùng Bình nghênh Lý Sư Tử biến Bảo Bình thành chị dâu của mình.

Ai dèm hai tháng trước, Lý Sư Tử công khai bạn gái của mình với bên ngoài, hơn nữa cho thấy, quan hệ của anh và cô bạn gái là loại vì mục đích kết hôn.

Bạn gái Lý Sư Tử là Hứa Thu, là một tiểu học muội của anh, rất nhiều người đều biết đến việc Hứa Thu theo đuổi Lý Sư Tử ba năm, rất nhiều người đều nói Hứa Thu và Lý Sư Tử là trai tài gái sắc.

Còn nhớ, ngày đó Lý Song Ngư nghe được tin tức này sau đó nổi giận đùng đùng tìm anh trai, chỉ vào mũi anh: Lý Sư Tử, anh sẽ hối hận.

Ngày đó, Lý Sư Tử vuốt đầu cô, dùng một thanh âm mà cô cảm thấy xa lạ, nói: Tiểu nha đầu, em không hiểu gì hết.

"Anh, rõ ràng anh thật sự thích Bảo Bình." Cô nói với anh: "Anh thích cô ấy liền muốn ở cùng với cô ấy, không phải sao? Anh, anh có biết anh đang làm gì không? Anh có biết anh làm như vậy, sẽ có một ngày Bảo Bình bị người đàn ông khác mang đi, biến thành vợ của người đàn ông khác, anh bỏ được sao?"

Anh xoay người sang chỗ khác, thanh âm nặng nề: "Lý Song Ngư, nếu anh biến Tiểu Bình thành vợ của mình, như vậy trong mắt người đời chúng ta là loạn luân, nếu anh biến Tiểu Bình thành vợ của mình mà nói, như vậy, mẹ sẽ rất khổ sở, ba đã đủ khiến mẹ khổ sở rồi, có rất nhiều người đang núp trong bóng tối, họ đang chờ đợi chúng ta xảy ra chuyện gì đó, chỉ cần chúng ta có một biến động nhỏ, bọn họ liền có bản lĩnh khiến biến động nhỏ đó thành dư luận xôn xao."

"Cho nên, Tiểu Ngư, anh không thể, em hiểu không?"

Lý Song Ngư cái hiểu cái không, thế giới của cô tráng đen rõ ràng, đúng là đúng, sai là sai, cô chán ghét những gì quá mức phức tạp.

Có lẽ, là Lý Sư Tử không đủ yêu Bảo Bình? Cho nên, anh không có khả năng không thỏa hiệp vì chính mình.

Như vậy, Bảo Bình thì sao, Bảo Bình yêu Lý Sư Tử sao?

Lý Song Ngư đưa ánh mắt quay lại đến khuôn mặt Bảo Bình, bà nội nói với cô không chỉ một lần, Tiểu Ngư nhà chúng ta sẽ có một ngày bị Bảo Bình nha đầu kia bán đi, nói không chừng còn ngây ngốc đếm tiền cho cô ta.

Đúng vậy, Bảo Bình cũng là một sự tồn tại đặc biệt phức tạp.

"Bình, cậu thích anh trai tớ sao?" Thì thào, Lý Song Ngư hỏi.

Trong xe thật yên tĩnh, bàn tay Bảo Bình cầm cái cốc bất động, Lý Sư Tử cầm rượu sữa, cũng cũng không nhúc nhích.

Hai người kia có lẽ còn chưa bao giờ chạm đến vấn đề này, bọn họ thích nhau không?

"Hai người..."Lý Song Ngư có chút kích động: "Bây giờ còn chưa muộn."

Có lẽ, chỉ cần Bảo Bình gật đầu, nói không chừng anh trai ngốc của cô sẽ kéo tay Bảo Bình tới nơi chân trời góc bể.

Chiếc cốc nhẹ nhàng đặt ở trên sàn nhựa, phát ra một chút tiếng vang, gương mặt gần trong gang tấc có chút thẹn thùng, thanh âm nghe có phần xấu hổ: "Lý Song Ngư, cậu nói bậy gì đấy?"

Bảo Bình xoa đầu cô, động tác mười phần giống như Lý Sư Tử hôm đó.

Hôm đó, Lý Sư Tử cũng xoa đầu cô như thế này nói Tiểu nha đầu, em không hiểu gì hết.

"Cậu là em gái, anh ấy là anh trai, luôn luôn là như vậy, về sau cũng sẽ là như vậy." Nhẹ nhàng khéo léo, Bảo Bình nói như thế.

Trên đường về khách sạn, ba người đều trầm mặc, Bảo Bình ngồi ở phía sau xe, Lý Sư Tử đang lái xe, Lý Song Ngư ngồi ở chỗ kế bên tay lái.

Bảo Bình nhìn thoáng qua Lý Song Ngư, cô ấy đã không ngồi cùng cô như trước đây, cũng không có liên tục quay đầu nói chuyện với cô, nói vậy, là cô ấy tức giận.

Sau khi trở về khách sạn, ba người đều tự trở lại phòng mình.

Đêm khuya, Lý Sư Tử gõ vang cửa phòng Bảo Bình.

Cô và anh áp lưng ở trên tường trong phòng, anh nặng nề thở không ra hơi, anh nói: Bảo Bình, cho dù em dũng cảm một chút cũng không đến mức biến thành như bây giờ.

"Anh uống say rồi, trở về đi." Cô kéo kéo tay áo của anh.

Anh hất cô ra, cầm ngược tay cô, ngay sau đó, thân thể anh áp trên người cô, bàn tay nắm cằm cô.

"Muốn hất anh ra như thế, vậy lúc trước em sẽ không tiếp cận anh."

"Em không tiếp cận anh, em chỉ là nghe lời chú phải giữ mối quan hệ tốt với anh và Song Ngư."

"Có đúng không, thật sự là như vậy sao?" Bàn tay Lý Sư Tử gia tăng sức, anh hận không thể bóp nát cằm người con gái trước mắt.

Bảo Bình nhắm mắt lại, ai biết được?

Có lẽ giống như chính cô cũng là người có lỗi, thỉnh thoảng cô sẽ có ý nghĩ xấu, có thể biểu hiện của cô tốt, nói không chừng giữa Lý Song Ngư cùng Bảo Bình, Lý Sư Tử sẽ thích Bảo Bình nhiều một chút.

Thế giới này, trời sinh có một loại nhân, họ không cần phải thể hiện quá nhiều xuất sắc đã nhận được rất nhiều rất nhiều yêu thương, Lý Song Ngư chính là loại người này.

Cô chỉ ngẫu nhiên muốn nhận được chút yêu thương của Lý Song Ngư mà thôi.

Mùi rượu dính dấp tưởng như càng lúc càng tới gần, lập tức...

Bảo Bình quay đầu, môi Lý Sư Tử dừng ở khóe môi cô, làn môi anh theo khóe môi cô đi xuống, đợi đến khi môi anh đi đến nơi xương quai xanh của cô.

Bảo Bình nhắm mắt lại, bắt đầu bắt chước ngữ khí của một bà già, cô từ từ nói: "Có lẽ, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, bà nội sẽ nói chuyện với anh, khẩu khí nghe có vẻ như là đang nói chuyện phiếm, Sư Tử à, ba con đã khiến mẹ con đủ thương tâm, con cũng không thể khiến mẹ con đau lòng, nếu ngay cả con cũng như vậy thì sẽ khiến mẹ con sụp đổ."

Lý Sư Tử dừng lại, môi dán trên xương quai xanh của Bảo Bình, không rời đi cũng không tiếp tục.

"Còn nữa, Sư Tử à, con và Bảo Bình nha đầu kia là anh em trên luật pháp. Lý Sư Tử! Nhà chúng ta không thể giống như một gia đình bình thường, một khi chuyện của hai đứa truyền ra, thứ đợi hai đứa không phải là chúc phúc, hai đứa chờ được là chất vấn, cười nhạo, ba mẹ con, thậm chí tín nhiệm của toàn bộ gia tộc chúng ta sẽ thất bại thảm hại. Con đã quên, lúc trước ba con đã từng thề son sắt tuyên bố với bên ngoài, Bảo Bình là cốt nhục của nó, con muốn biến ba con thành kẻ lừa đảo sao? Ba con là một thương nhân. Sư Tử, con muốn khiến mọi người dùng ánh mắt thương hại để nhìn mẹ con sao? Trong những người kia hẳn là không hề thiếu là bạn bè của mẹ con, con cảm thấy bọn họ là thương hại hơn một chút hay vẫn là vui sướng khi người gặp họa hơn đây?"

"Mẹ anh đã đủ đáng thương, không phải sao?"

Chậm rãi , Bảo Bình khoác tay lên vai Lý Sư Tử.

"Lúc ban đầu, thời điểm anh nghe những lời này anh sẽ không có cảm giác gì, nhưng mà, dần dần, những lời này bắt đầu giống như mũi kim quấn trong lòng ạnh, khiến anh cảm thấy khó chịu, đúng vậy, mẹ đã đủ đáng thương."

Bàn tay đặt bên hông cô tăng lực, anh ở thở gấp: "Không nên nói bậy, Bảo Bình, cũng không cần tự cho là đúng."

Bàn tay không dừng trong một giây, Lý Sư Tử vươn tay, theo vạt áo ngủ của cô đi vào.

Chương 4: Hai mỹ nhân (04)

"Không nên nói bậy, Bảo Bình, cũng không cần tự cho là đúng." Bàn tay Lý Sư Tử không dừng lại trong một giây, Lý Sư Tử vươn tay, theo vạt áo ngủ của cô đi vào.

Cô không mặc áo ngực, bàn tay anh liền tìm được nơi anh muốn tới rất nhanh, tạm dừng, anh đang chờ đợi.

Bảo Bình, ở trong lòng có một tiểu sư tử, con sư tử nhỏ đã ngủ say hồi lâu, đang chờ đợi con sư tử nhỏ trong lòng cô tỉnh lại, phản kích.

Như vậy cũng tốt, ít nhất, có thể đau đớn vui vẻ.

Nhưng mà không, không vung bàn tay anh ra, không cắn anh, càng không nói rõ sự thật.

Cô chỉ thờ ơ nói: "Lý Sư Tử, anh cũng chỉ làm ra chuyện như vậy ngay tại thời điểm uống rượu, em nghĩ, chờ ngày mai khi mặt trời lên cao, anh sẽ hối hận, anh sẽ tự trách, ngay lúc đó anh sẽ chẳng làm được gì hết."

Bàn tay vốn muốn nắm chặt cũng nới ra, cho dù là mềm mại như vậy, cho dù là mê người như thế.

"Em sẽ coi như chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra, Sư Tử, chuyện anh cần làm bây giờ là ra khỏi phòng em, trở lại phòng của anh đi, cô gái mang tên Hứa Thu ở phòng bên cạnh kia mới có thể đảm nhiệm được vị trí vợ của Lý Sư Tử. Anh vẫn rất yêu thích cô ấy, biến yêu thích chuyển hóa thành yêu em nghĩ chẳng phải việc khó, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

"Tiếp đó, ngày mai mặt trời vẫn lên theo thường lệ, mà anh tới phòng em chỉ là một giấc mơ anh đã mơ đêm qua mà thôi, như vậy được chứ? Anh trai?"

Từ từ, bàn tay anh rời ra khỏi thân thể cô, anh gật đầu.

Tựa vào trên tường, nghe tiếng cửa phòng đóng lại vang lên một lần nữa, đợi đến khi tiếng bước chân xa, đợi đến lúc phòng sát vách truyền đến tiếng đóng cửa, Bảo Bình trở lại giường mình.

Vừa nãy, cô bắt chước giọng nói của bà già kia cũng thật giống, cô phải gọi quý bà đó là "Bà nội".

Mỗi lần, khi cô gọi quý bà kia luôn đáp lại rất vui vẻ, bà nở nụ cười thân thiết với cô, khóe miệng nhếch lên, nhưng chứa trong ánh mắt cũng là một dòng sông băng.

Cách một đoạn thời gian, bà sẽ có nét mặt hớn hở gọi tên cô, Tiểu Bình à, mẹ con đã khiến con trai ta đau thấu tâm, con cũng không thể khiến nó đau lòng thêm lần nữa, con phải ngoan ngoãn, biết không?

Đúng vậy, cô ngoan ngoãn.

Mẹ đã làm tổn thương người đàn ông tên là Lý Kim Ngưu kia.

Đêm đó, ở trong thư phòng, trước mẹ cô, người đàn ông đó khóc tựa như một đứa trẻ, ông nói với cô: "Bảo Bình, ba muốn con nhớ kỹ một câu nói như vậy, sinh mạng luôn công bằng, còn sống, thì phải sống cho thật tốt, bởi vì, rất lâu sau con mới chết đi."

"Bảo Bình, đừng khiến con trở thành một Bảo Nặc."

Mẹ Bảo Bình tên là Bảo Nặc, yêu rất nhiều người đàn ông, trải qua rất nhiều tình yêu, trong quá trình đó không cẩn thận phát sinh một chuyện ngoài ý muốn, mà Bảo Bình chính là sự cố ngoài ý muốn kia, Về chuyện ba của đứa nhỏ là ai ngay cả bản thân phu nhân Bảo Nặc cũng không rõ ràng.

Điều khắc sâu trong trí nhớ của Bảo Bình là bọn họ thường xuyên chuyển nhà, có đôi khi là vì công việc của Bảo Nặc, có đôi khi là trốn tránh vợ của người đàn ông nào đó.

Mẹ cô thích nói như thế vào lúc uống say khướt, Tiểu Bình, mẹ con yêu rất nhiều người đàn ông, trải qua rất nhiều tình yêu.

Cuối cùng, vào năm Bảo Bình chín tuổi, yêu rất nhiều người đàn ông, trải qua rất nhiều tình yêu Bảo Nặc chết ở trên giường của một người đàn ông, chết vì ngộ độc rượu, buồn cười là vợ của người đàn ông đó còn nã mấy phát súng vào cơ thể bà, nhân tiện, vợ người đàn ông đó cũng nổ súng vào đầu chống mình, máu chảy ra từ lỗ thủng trong não người đàn ông nhìn giống như nước sốt cà chua, mọi người chỉ vào tấm hình trên báo nói đó là một đôi cẩu nam nữ.

Sau khi Bảo Nặc chết, bạn của bà thu nhận và giúp đỡ Bảo Bình, bà tên là Sophia, một người phụ nữ đáng thương khác, vì có bối cảnh từ châu Phi cùng với bằng cấp thấp khiến cho cuộc sống của bà là bước tiếp những gian nan.

Cuộc sống cùng Sophia hoàn hảo hơn so với tưởng tượng của Bảo

Bình, cho dù cuộc sống khó khăn túng thiếu nhưng cô cảm thấy vui vẻ, Sophia có tố chất ca hát rất tốt, khi màn đêm buông xuống cô đi theo bà đến những bến tàu điện ngầm New York hát rong, Sophia luôn có cách trêu chọc cô cười, hai người sống nương tựa lẫn nhau tại tầng hầm ngầm không đủ năm mươi m² trong phố Queen.

Tiếc nuối là năm Bảo Bình mười hai tuổi, vào một đêm mưa Sophia nói muốn đi mua thuốc lá, sau đó, bà không trở về.

Ở New York, một người phụ nữ da đen có bối cảnh từ châu Phi sống ở tầng ngầm mà không tìm thấy nữa là chuyện hết sức bình thường, không có người để ý tới, nhưng là một số nhà từ thiện nói có thể trợ giúp cô.

Có người ở viện mồ côi tới trước mặt Bảo Bình nói có thể cho cô cuộc sống tốt hơn, Bảo không đi cùng người ở viện mồ côi, cô ở lại phố Queen, trong tầng hầm ngầm chờ Sophia trở về. Trong nửa năm Sophia chưa về, Bảo Bình dựa vào trợ cấp, dựa vào chuyện lén làm việc vặt đổi lấy một ngày hai bữa.

Cuối cùng, năm Bảo Bình mười ba tuổi, một vị tự xưng là bạn của mẹ tên là Lý Kim Ngưu xuất hiện đưa cô từ New York tới San Francisco.

"Nếu, chú có thể tìm Sophia giúp cháu, cháu sẽ đi theo chú!" Mười ba tuổi cô cùng người đàn ông nói điều kiện.

Đến hôm nay, Bảo Bình vẫn không tìm được Sophia, cô đã quên mặt Sophia, không chỉ có quên mặt Sophia, cô cũng đã quên mặt mẹ mình.

Cô nhớ kỹ giọng hát vang vọng của Sophia, Sophia ca xướng hay hơn so với bất cứ ai, nhưng hát hết một ca khúc, bà cũng chỉ nhận được vài đồng đôla tiền xu thù lao, có đôi khi sẽ nhiều hơn một chút, đôi khi rõ ràng là chẳng có gì cả.

Cô cũng nhớ kỹ dáng vẻ say khướt của mẹ, bà vuốt mặt cô nói: Tiểu Bình, mẹ con yêu rất nhiều người đàn ông, trải qua rất nhiều tình yêu.

Cô không muốn làm Sophia, cũng không muốn biến thành một Bảo Nặc.

Cho nên, cô phải ngoan ngoãn, sống thật tốt, bởi vì phải thật lâu mới chết đi.

Sống thật tốt, bởi vì phải thật lâu mới chết đi, một câu nói rất đơn giản, nhưng khiến trong lòng cô dần dần đau đớn.

Nhắm mắt lại.

Ngày mai mặt trời vẫn lên theo thường lệ.

Mỗi ngày khi mặt trời lên, Lý Song Ngư lần lượt gõ vang cửa phòng bọn họ, hôm nay, là sinh nhật cô hai mươi bốn tuổi, cô mặc sườn xám truyền thống tuyên bố, cô không hề điên, cô phải làm một thục nữ chân chính.

Ban đêm, bọn họ ở trong phòng khách sạn mở một party nhỏ, Lý Sư Tử đem miếng bánh ngọt nhỏ cho Bảo Bình, giống như rất nhiều thời gian về trước, anh đem miếng dâu tây đặt trên phần bánh ngọt của cô, không hề mảy may xem cô em Lý Song Ngư oán giận: Lý Sư Tử có phải anh muốn bất công hay không.

Rất nhiều người đều biết đến, cô hai và cô ba nhà họ Lý đều thích dâu tây.

Trong khi cô nàng kia lải nhải oán giận, Bảo Bình đắc ý cười giòn tan nói: Cảm ơn, anh.

Đây là điểm không giống nhau giữa Bảo Bình và Lý Song Ngư.

Ở nơi công cộng, Lý Song Ngư luôn tùy tiện mang cả họ tên anh trai mình ra gọi, mà Bảo Bình luôn gọi anh đúng quy củ.

Hành động của Lý Sư Tử cũng rước lấy việc bạn gái oán giận, không biết rõ nội tình, Hứa Thu còn cười nhạo, nói: Ai không biết sẽ nhận lầm là Bảo Bình cùng Lý Sư Tử mới là một đôi.

Sắc mặt Lý Sư Tử không thay đổi, anh đưa đồ uống giao cho Bảo Bình, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn hai cô gái còn lại, nói: "Tiểu Bình không giống như hai người, từ nhỏ em ấy trải qua rất nhiều đau khổ, đối xử tốt với em ấy là đúng, không phải sao? Hai người cũng phải đối tốt với em ấy!"

Nói xong câu này, anh quay mặt sang hướng Bảo Bình, như cười như không: "Còn nữa, hai người đều không có ai xinh đẹp bằng Tiểu Bình, hai người..."

Lý Sư Tử nói chưa hết câu liền hứng lấy cơn lôi đình của Lý Song Ngư, cô vừa lấy miếng bánh ngọt đổ ập xuống đầu Lý Sư Tử, vừa oang oang kêu to: Ai nói em không đẹp bằng Bảo Bình, ai nói, rõ ràng em xinh đẹp hơn cô ấy.

Bảo Bình bị Lý Song Ngư kích động, cô đứng lên, ưỡn ngực: "Được rồi, cho dù khuôn mặt cậu miễn cưỡng đạt được 100%, sân bay của cậu sẽ đem 100% đó khấu trừ thành 60%."

Lý Song Ngư nhe răng với Bảo Bình, Bảo Bình mang vẻ mặt vô tội: "Câu này cũng không phải là tớ nói, đây là 'Boyz N The Hood'* nói."

(*Boyz n the Hood / Đường Đời 1991 / Quốc gia: Mỹ / Nhà sản xuất: Columbia Pictures Corporation. )

"Chết tiệt!" Lý Song Ngư đứng lên, lấy tay cầm một miếng bánh ngọt lên, từng bước đi tới hướng Bảo Bình, ánh mắt gắt gao nhìn bộ ngực cô chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi: "Bảo Bình, cậu không cần đắc ý, cậu như vậy trong mắt những người đàn ông kia chỉ là ngực to não nhỏ, hình tượng giống như cậu xuất hiện trong phim sẽ chỉ là bình hoa không hơn không kém."

"Tớ!"Lý Song Ngư cười hì hì, tự mình khen mình: "Như tớ mới là nhân vật linh hồn trong phim."

Vào lúc Lý Song Ngư đem bánh ngọt trong tay ném tới, Bảo Bình trốn sau lưng Lý Sư Tử, kết quả, trên đầu Lý Sư Tử lại có thêm một đống kem trắng tinh, Bảo Bình trốn sau lưng Lý Sư Tử cười khanh khách, dáng vẻ ngây thơ.

Phòng này có bốn người, ở đây có ba diễn viên cùng một vị khán giả.

Luôn luôn là như vậy, cho tới bây giờ vẫn là như vậy.

Cho nên, trong xã hội thượng lưu tràn ngập đủ thể loại tranh giành tài sản, đa phần các bậc phụ huynh thường dạy dỗ con cái bọn họ luôn đau xót nói ra một câu: Sao mấy đứa lại không yêu thương lẫn nhau như ba đứa trẻ nhà họ Lý cơ chứ.

Ngày hôm sau, bọn họ trở về, từ Moskva đi tới thành phố Córdoba ở nam Tây Ban Nha, trạm thứ hai từ dưới lên của cuộc đua xe xuyên sa mạc Dakar năm 2009 sẽ đến với một trong những thành phố cổ nhất châu Âu, trụ sở chính của tập đoàn Lý Thị đặt tại Detroit ở Bắc Âu, công ty sở hữu hơn một trăm công xưởng chế tạo linh kiện ô tô, luôn là một trong những nhà tài trợ của giải đua này. Năm nay, Lý Sư Tử thay Lý Kim Ngưu đi đến Córdoba trao giải cho người chiến thắng.

Bọn họ bốn người tới Córdoba, Córdoba cũng có thể coi như là điểm cuối chuyến du lịch tốt nghiệp của Lý Song Ngư cùng Bảo Bình, ngày mai, Lý Sư Tử sẽ về Detroit đi làm, Hứa Thu sẽ về New York, Lý Song Ngư sẽ đi Madrid, mà Bảo Bình sẽ về đến San Francisco.

Cuộc đua xe xuyên sa mạc Dakar được xem là cuộc đua chết chóc nhất thế giới với những vụ tai nạn xảy ra ở hầu hết các cuộc đua. Qua nửa chặng đường khốc liệt có nghĩa là chỉ còn trạm cuối với những tay đua, đại biểu cho việc sắp tạm biệt những gian nan. Người của ban tổ chức sẽ tổ chức liên Bình trong tối hôm đó, nhằm giúp những người yêu thích môn thể thao mạo hiểm được tiếp xúc với những tay đua.

Đêm nay, cả thành phố Córdoba tha hồ vui chơi.

Các tay đua trong nhóm yêu màu đỏ tổ chức liên Bình trên vùng đất trống, tiếng mở Champagne vang lên, vô số rượu bia, phía trên khu vực đốt lửa trại hừng hực là cánh đồng bát ngát mênh mông, nhạc rock 'n roll vang lên gào thét, xa xa là ánh đèn vàng thừa hưởng phong cách cổ kính khiến những nhóm mê xe thét chói tai, bọn họ không quen nhau, nhưng trong một đêm như hôm nay họ hôn nhau, ôm ấp, động tác lộ liễu.

Cũng có, nam nữ không quen biết nhau chỉ vẻn vẹn trong ánh mắt là có thể sánh vai nhau tới một nơi tiến hành trao đổi thân thể, cũng gọi là làm tình.

Nếu như nói, mấy ngày trước ở vùng sát biên giới Nga - Ukraine chỉ là một hồi trời xui đất khiến, như vậy, đêm cuồng Bình vào năm 2009 ở Dakar càng giống như một cuộc thi trắc nghiệm, đề thi trắc nghiệm không có ý xấu.

Thượng đế trốn ở trên đám mây, len lén dòm ngó, nhìn ai mới là đứa trẻ xấu xa nhặt được bảo vật vụng trộm giấu đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro