Untitled Part 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Ba năm (04)


Nụ hôn môi lần đầu tiên của Bảo Bình và Dung Thiên Yết diễn ra ở ngoài cửa, chân cô còn thò một nửa ở bên ngoài, họ nằm ở trên sàn, thân thể của cô áp ở trên thân thể anh, anh yên lặng nhìn cô, cô cụp mắt, mặt hơi hơi nóng, anh nhẹ nhàng cử động khiến tư thế của họ thay đổi. Anh nằm đè lên người cô, cô không đẩy anh ra, nụ hôn của anh bỗng ập xuống.

Nụ hôn của anh rất cẩn thận, tương tự như thăm dò, tương tự như như trấn an, lúc ban đầu cánh môi đặt tại mi tâm của cô, cô nhắm hai mắt lại rất tự nhiên, làn môi dọc theo hàng lông mày khẽ chạm vào mắt cô, sau khi lướt qua mi mắt thì tiến xuống chóp mũi, nhẹ nhàng ngậm lấy chóp mũi cô, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng trêu chọc, khiến cô không nhịn được, bàn tay nắm chặt lại đặt bên hông anh, cứ thế khẽ gác lên.

Cho tới khi môi anh áp lên môi cô thì cô không kiềm chế nổi nắm chặt lớp quần áo bên hông anh, thật lâu về sau Bảo Bình vẫn nhớ cảm xúc khi chạm vào lớp quần áo đó, khi nắm giữ giống như là một đám bông mềm mại đến nỗi khắc sâu vào trong tâm trí.

Đầu lưỡi anh mềm mại khẽ liếm cánh môi cô, như đang chạm tới một thứ như báu vật.

Ôi, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ được đối xử như thế cả.

Vì thế...

Cô hơi há miệng...

Cô vừa hé môi, đầu lưỡi của anh liền tiến vào, cạy răng cô ra từng chút một, lúc toàn bộ đầu lưỡi của anh quấn lấy đầu lưỡi của cô, thời gian bắt đầu trở nên chậm chạp.

Khi Lý Sư Tử hôn Bảo Bình, trái tim Bảo Bình là bi thương, là đè nén, giống như làm thế nào cũng không thoải mái.

Khi Dung Thiên Yết hôn Bảo Bình, cô cảm thấy yên tĩnh, đầu lưỡi họ quấn lấy nhau, cuốn, mút, người đàn ông này dùng đầu lưỡi của anh dẫn dắt cô từ đầu tới cuối.

Cuối cùng, anh sưởi ấm cơ thể cô.

Đây là một đoạn thời gian không làm gì cả, giường chỉ cách bọn họ mấy bước chân, cô cho rằng anh sẽ tiến thêm một bước, nếu như bước tiếp theo mà anh vẫn dịu dàng như bây giờ hẳn là cô sẽ không kháng cự.

Nhưng mà, không có gì.

Anh ngừng lại, anh nhìn cô, anh nói: "Vừa nãy, em gọi anh là Thiên Yết."

Khuôn mặt Bảo Bình bỗng chốc đỏ bừng như sắp cháy, cô quay mặt:

"Em chỉ thực hiện lời hứa của mình, lời hứa khi đó chúng ta đã hẹn."

"Bảo Bình."

"Ừm."

"Dung Thiên Yết, con mẹ nó anh nói chuyện cho em." Anh bắt chước nói.

"Cái gì?"

"Sau này...." Anh dừng lại một chút: "Không được nói là Lý Sư Tử con mẹ nó anh nói chuyện, Lý Sư Tử là anh trai em, nào có ai nói chuyện với anh trai của mình như vậy, nghe giống như là đang tức giận với người yêu ấy."

"Em không có."

"Muốn mắng chửi người cũng chỉ có thể mắng như thế này, Dung Thiên Yết, con mẹ nó anh nói chuyện cho em! Hửm?"

"Ừm!" Giống như là con mèo nhỏ bị thu phục, chỉ còn lại tâm tình lười biếng.

Một buổi sáng như thế, nhìn dáng vẻ Dung Thiên Yết có vẻ như tâm trạng rất tốt thỉnh thoảng lại nói đùa với Bảo Bình, Bảo Bình buồn bực đi theo sau lưng anh, anh nhờ cô đánh trứng gà cô liền giúp đánh trứng gà, anh nhờ cô gọt cà rốt cô liền gọt cà rốt. Cuối cùng, cô ngồi ở trên bàn cơm chờ anh đem cơm trưa đến trước mặt cô.

Nhìn bóng lưng Dung Thiên Yết, Bảo Bình đột nhiên cảm thấy như vậy thật tốt, với cảm xúc không tệ đó, khi Dung Thiên Yết quay đầu lại, cô không hề keo kiệt nở một nụ cười tươi với anh.

Cô mỉm cười làm anh ngây ngốc.

Ngày hom nay, là ngày đầu tiên sau một năm họ kết hôn, Bảo Bình cùng Dung Thiên Yết làm rất nhiều việc, nụ hôn môi của họ diễn ra ở cửa, họ cùng nhau ăn cơm trưa, Dung Thiên Yết luôn có thói quen khi ăn cơm là không nói chuyện lại nói không ít lời. Anh bảo Bảo Bình buổi chiều dạy anh học chữ Hán, anh nói học chữ Hán xong buổi tối anh sẽ đưa cô ra ngoài, anh không nói đó là cuộc hẹn hò hay điều gì khác, anh chỉ nói nếu cô muốn yên tĩnh trò chuyện thì họ có thể đi nghe nhạc, tới quán trà của người Hoa ngồi một lát, thích náo nhiệt một chút có thể tới nhạc hội bên bờ biển, tới party theo chủ đề, đến quán bar hoặc cũng có thể đến sòng bạc.

Buổi tối họ không đi tới những nơi Dung Thiên Yết nói đến, họ tới một nhà hàng Trung ăn một bữa tối thật ngon miệng, ăn bữa tối xong họ tới một công viên chủ đề. Bàn tay cô bị anh nắm lấy, họ cùng xem những thiếu niên bồng bột có tinh thần phấn chấn đánh bóng rổ trên đường, xem những sinh viên nhiệt tình biểu diễn tài nghệ của họ trước đám đông, họ vừa đi đường vừa xem, cho tới khi một chiếc xe ngựa kéo đi qua, Dung Thiên Yết cho người đánh xe tiền. Cuối cùng, Bảo Bình ngồi trên xe ngựa do Dung Thiên Yết điều khiển đi trên những con phố thật dài, hai bên đường là hai mặt tường chuyển động.

Mọi người gọi Los Angeles là Thành phố thiên thần, theo xe ngựa chuông vang lên, dường như, có những thiên thần mang đôi cánh bay lên trong đêm tối, bánh xe ngựa nghiền quá con phố dài, hai bên mặt tường chuyển động bắt đầu biến đổi, từ mùa xuân đến mùa hè, từ mùa thu đến mùa đông. Người đang điều khiển cỗ xe không ngừng biến đổi từng mùa kia từ đầu đến cuối đều chăm chú với chiếc xe ngựa của anh, giống như, anh chỉ thoáng biến mất khỏi đây thôi là cô sẽ phải ở lại giữa không gian này.

Ngọn gió trên con phố dài thổi tung làn tóc của anh, khung cảnh lãng mạn, tựa như giấc mộng đã lướt qua trong đầu cô vào một đêm yên lặng, giống như đã từng quen biết, rõ ràng, cô đã từng gặp người đàn ông này vào một khoảnh khắc nào đó.

Nửa giờ đi hết con phố dài, người đánh xe ngựa lấy xe của anh ta rời đi, Bảo Bình đứng ở bên cạnh Dung Thiên Yết cảm thấy một lần nữa rằng, dường như tất cả mọi chuyện đều rất tốt.

Có một người như vậy, yên lặng cùng bạn đi hết một năm bốn mùa xuân hạ thu đông.

10h, Bảo Bình cắn ngón tay đi tới đi lui trong phòng của mình.

Từ buổi phỏng vấn trên TV tối hôm qua của Dung Thiên Yết vẻn vẹn mới có hai mươi tư giờ, trong hai mươi tư giờ này ba chữ Dung Thiên Yết được người ta nhắc tới vô số lần. Video clip phỏng vấn dài mười phút của Dung Thiên Yết không ngừng được đăng lại, mọi người xem đi xem lại video clip dài mười phút đó. Lượt khách truy cập trang Network như tràn vào xem video clip này, làm cho vài trang web nổi tiếng bị tê liệt trong thời gian ngắn. Người xem đa phần là những cô gái, họ vừa xem vừa thảo luận với những cô bạn mình về dung mạo của Dung Thiên Yết.

Việc một gương mặt đến từ phương Đông có hành động khiêm tốn lại là một người đàn ông trẻ tuổi trở thành thần tượng chỉ trong vòng hai mươi tư giờ, Bảo Bình tin tưởng, theo thời gian trôi qua, Dung Thiên Yết sẽ dần dần trở thành một lực ảnh hưởng, Bảo Bình không hoài nghi chút nào về chuyện mọi người sẽ vì Dung Thiên Yết mà chú ý tới cả cô, Bảo Bình còn tin rằng trong số đó thì ánh mắt hâm mộ chiếm nhiều nhất.

Nhưng điều khiến Bảo Bình đi tới đi lui trong phòng vào lúc mười giờ không phải vì điều này, mà trong đầu cô đang không ngừng nghĩ tới bộ nội y gợi cảm mà cô đã giấu đi kia, cô nghĩ có lẽ cô có thể mặc nó, bộ nội y đó cũng bất tiện, chỉ mặc được một lần.

Ừm, chỉ mặc một lần, không có gì, phụ nữ ở đây rất cởi mở, họ thường xuyên mặc những bộ nội y gợi cảm dắt con chó nhỏ ra ngoài đi bộ, không việc gì.

Ừm, chỉ mặc một lần, bị Dung Thiên Yết nhìn thấy coi như là anh có phúc mới may mắn được thấy, câu nói này là mượn lời của nhân viên bán hàng trong quầy chuyên doanh, cô ấy nói: Chồng cô thật có phúc.

Đến lúc Bảo Bình đi tới đi lui xong thì đã là mười một giờ, thư phòng của Dung Thiên Yết vẫn còn bật đèn, trong thư phòng của Dung Thiên Yết có rất nhiều sách, có cả những cuốn không xuất bản nữa, có lẽ, hẳn là cô đi lấy mấy quyển đặt ở trong phòng của mình.

Cửa không khóa, Bảo Bình lặng lẽ đẩy cửa ra, cô rất ít vào thư phòng của Dung Thiên Yết, nó luôn đóng cửa im lìm. Khi Dung Thiên Yết trở về đa phần thời gian đều ở trong đây.

Không mở cửa ra hẳn, Bảo Bình đứng ở nơi đó thử gọi một câu, Dung Thiên Yết.

Trong thư phòng vẫn im ắng như trước, Bảo Bình đi vào, Dung Thiên Yết cũng không có ở trong thư phòng, chiếc áo khoác đặt ở một bên cho thấy anh đã ở đây rồi lại đi ra ngoài.

Có lẽ, là trở về phòng tắm rửa.

Phòng làm việc của Lý Kim Ngưu và Lý Sư Tử đa phần thích bày một số sách và đồ không liên quan tới nhau, họ mang công việc về thư phòng của mình, như vậy càng khiến cho thư phòng của họ thoạt nhìn càng giống với một văn phòng hơn.

Mà thư phòng của Dung Thiên Yết lại không giống vậy, ở đây có những giá chất đầy sách, nơi này cũng không có bàn làm việc, ngoại trừ sách ra thì có một chiếc ghế gỗ hương màu sắc cổ, trên chiếc ghế có đặt đệm dựa, bên cạnh là một bàn trà nhỏ, trên bàn trà đặt máy tính xách tay, dưới bàn trà lại có vài cái đệm dựa để bừa bãi. Bảo Bình hiểu rõ vì sao Dung Thiên Yết có thể tập trung ở trong này mấy tiếng đồng hồ liền. Khung cảnh trong thư phòng khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy thật yên tĩnh không bị quấy rầy, vùi đầu vào trong thế giới sách vở.

Vẫn còn nhớ kỹ, Dung Diệu Huy đã nói với Bảo Bình như vậy: Tiểu Bình, rồi con sẽ biết rất nhanh, con gả cho Thiên Yết là đúng rồi, trong sinh hoạt, đứa con trai của ba là một nghệ thuật gia.

Thời điểm đó, khi Bảo Bình nghe câu này thì trong lòng không có cảm giác gì, chẳng qua là bây giờ đứng ở chỗ này, không ngờ, lời nói của Dung Diệu Huy khiến trong lòng cô thấy ngọt ngào, thật giống như là cô nhận được sự khích lệ, thật giống như...

Thật giống như là thật sự cô đã gả đúng người.

Bảo Bình gạt bỏ câu nói kế tiếp ở trong lòng, cúi đầu xuống, cô nhìn mình qua tủ kính của giá sách có in hình dạng của mình, xung quanh tủ kính được bao bọc bởi khung nạm vàng, bóng dáng cô ở bên trong khung.

Cô gái trong khung có mái tóc dài tới ngực được uốn xoăn tự nhiên, cô mặc áo ngủ màu trắng, kiểu dáng giống như váy lót cho phụ nữ trong cung đình ở châu Âu trước đây, ngoại trừ thiết kế rắc rối phức tạp của váy ngủ, chỉ giữ lại chiếc nơ trước ngực, chiếc nơ đó có tác dụng buộc vòng quanh dáng người.

Bảo Bình nhìn có chút ngượng ngùng, bên hông khá hoàn hảo, chẳng qua là trước ngực, nửa ngực trước chỉ được siết lại bởi một chiếc nơ thiết kế tinh tế, khe rãnh nhỏ trước ngực như ẩn như hiện dưới chiếc nơ màu trắng, nhân viên bán hàng trong quầy chuyên doanh nói cho cô biết nên buộc chiếc nơ kia thế nào mới là tốt nhất, nhất định không cần thật chặt, cũng không cần lỏng, muốn giữ lại khe hở trước ngực thì phải khiến cho nó thật tự nhiên.

Vừa nãy ở trong phòng tắm, cô đã phiền não rất lâu vì chiếc nơ này rồi, cuối cùng, cô vẫn nghe theo người phục vụ nói không buộc chặt quá, cũng không buộc lỏng quá, cố ý để khe hở như ẩn như hiện.

Đợi tới khi Dung Thiên Yết nhìn thấy cô, liệu ánh mắt có ghim chặt lại trên chiếc nơ này hay không nhỉ.

Khụ. . . . .

Bảo Bình có chút ngồi không yên, mở giá sách bắt đầu chọn sách, tùy tiện chọn mấy quyển có vẻ như nhìn quen mắt. Ở tầng thứ sáu, Bảo Bình nhìn thấy một quyển danh nhân tự truyện, đó là một danh họa, Lý Song Ngư rất thích vị họa sĩ đó, cô ấy luôn hy vọng có thể lấy được cuốn sách có chữ ký của vị họa sĩ kia, nếu Bảo Bình không đoán nhầm, tầng thứ sáu sát bên trái hàng thứ ba chính là cuốn sách có chữ ký của vị họa sĩ kia.

Quyển sách đặt hơi cao, Bảo Bình kiễng chân, vẫn không với tới, còn kém một khoảng cách không nhỏ nữa, vừa lúc, bên chân cô có đặt một chiếc kệ gỗ.

Hết sức rõ ràng là Dung Thiên Yết cũng từng dùng chiếc kệ gỗ này để kê lên lấy sách ở tầng thứ sáu trên giá sách, dẫm trên chiếc kệ gỗ rồi mà Bảo Bình kiễng chân vẫn không lấy được quyển sách, vì thế, Bảo Bình nhảy lên với.

Có lẽ là dùng quá sức, thân thể của cô nghiêng về giá sách, đứng trên chiếc kệ gỗ lắc lư không vững.

Trong lúc hoảng loạn, một tiếng "Răng rắc" vang lên.

Khi tiếng "Răng rắc" lọt vào tai Bảo Bình nghe thấy rất khẽ, nhưng sau này âm thanh đó trong hồi ức cũng giống như tiếng của chiếc hộp Pandora vang lên.

Giá sách nối liền nhau chặt chẽ lặng yên tách ra, ở giữa xuất hiện một khe hở chỉ chứa được một người đi vào, bàn tay Bảo Bình vẫn không với tới quyển sách ở tầng thứ sáu.

Bảo Bình biết, nhất định là trong lúc vô ý cô đã đụng phải chốt mở, cụ thể là ở nơi nào cô không hiếu kỳ, cô nhìn chằm chằm cánh cửa mở ra kia, cô không thấy lạ khi sau giá sách lại có phòng bí mật, nơi này nhà nào cũng có phòng bí mật. Những người giàu thường có cuộc sống phóng túng trong những phòng bí mật.

Dung Thiên Yết sẽ cất giấu cái gì trong phòng bí mật của anh? Một năm cưới nhau, thời gian họ ở chung cộng lại cũng chỉ là nửa tháng.

Trong nửa tháng Dung Thiên Yết cư xử không chê vào đâu được.

Giống như mê muội, Bảo Bình bước xuống dưới khỏi chiếc kệ gỗ, như mê muội, Bảo Bình bước từng bước một đi đến cánh cửa bí mật kia.

Chương 24: Ba năm (05)

Editor: Lưu Tinh

^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^

Nếu là một tháng trước, hoặc có thể là hai tháng trước, có lẽ Bảo Bình nhất định sẽ không tò mò Dung Thiên Yết cất giấu bí mật gì trong phòng. Bảo Bình nhất định sẽ im lặng như không hay biết gì.

Nhưng thời gian đã lặng lẽ thay đổi tất cả.

Bảo Bình cố hết sức bình tĩnh, đem tất cả mọi thứ đặt về chỗ cũ. Cô từng bước hướng về phía cánh cửa đang mở.

Nấp phía sau giá sách, cuối cùng Bảo Bình cũng có thể thả lỏng một chút. Từng tự xưng là kẻ buôn vũ khí nên Dung Thiên Yết có cất giấu bí mật động trời cũng là chuyện thường tình. Thế nhưng cả trong lẫn ngoài ngoài phòng làm việc của anh không hề có mẫu vũ khí mới, cũng không có gì kỳ quái ở đó.

Trong phòng bày biện nhiều vô số những đồ vật như để đánh dấu cả một quá trình trưởng thành của một cậu thiếu niên. Có vài món đồ cũ kĩ, vài món linh tinh như được mua ở chợ trời gom lại thành một nhóm.

Mấy thứ đó khiến Bảo Bình nhìn mà có chút buồn cười. Dung Thiên Yết của hiện tại dường như hoàn toàn không có chút liên hệ gì với mấy món đồ này cả.

Có lẽ, phòng này là nơi ghi lại quá trình trưởng thành của Dung Thiên Yết. Loại suy nghĩ này khiến tâm tình Bảo Bình trở nên vui vẻ lên không ít. Vừa định rời đi thì điện thoại trong tay chợt rung lên.

Liếc nhìn xuống, Bảo Bình có chút dở khóc dở cười, thế nào mà cô lại cầm điện thoại trong tay cũng không hay biết.

Là Lý Song Ngư gọi tới.

Lý Song Ngư, Lý Song Ngư!

Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của mình cho thật tốt. Đồ dỏm khi đối mặt với đồ chính phẩm thì luôn có cảm giác chột dạ như thế. Thái độ khác thường.

Lý Song Ngư không giống như trước đây, vừa nghe máy liền líu ríu nói không ngừng.

"Làm gì vậy? Lý Song Ngư, nói chuyện đi!" Bảo Bình có chút không kiên nhẫn, giống như cô đang lim dim sắp chìm vào giấc ngủ thì có người gọi điện thoại đến quấy rầy.

Một lát sau, Lý Song Ngư kéo dài một hơi gọi: Bình...

Nhất định là Lý Song Ngư lại bị thầy giáo mắng rồi. Bảo Bình đặt di động bên tai, chuẩn bị tâm lý nghe đại tiểu thư làm nũng. Mặt khác cô cũng vô thức chạm tay vào những món đồ nhỏ vừa kì quái, vừa đáng yêu của Dung Thiên Yết. Ánh mắt cô thầm đánh giá, xem qua cũng không giống đồ chơi bình thường.

"Bình, tớ hối hận."

"Lý Song Ngư!" Bảo Bình trợn mắt.

Từ khi đến Madrid, Lý Song Ngư luôn miệng kêu hối hận, hối hận vì đã theo một thầy giáo xấu tính.

"Đây là lần thứ bao nhiêu cậu than hối hận với tớ rồi!"

Rõ ràng, Lý Song Ngư quá dễ chịu rồi, vị thầy giáo xấu tính kia không ít lần giáo huấn cô, mặc dù rất nhiều người đều xem trọng cô.

"Không phải hối hận chuyện đó." Bên kia có vẻ rất nghiêm túc. "Bảo Bình, tớ hối hận vì đã không gả cho Dung Thiên Yết."

Ánh mắt Bảo Bình đông cứng một chỗ, giống như là bị một vật gì đó hấp dẫn cực kì. Chuyện xảy ra đột ngột như vậy, đột ngột đến mức đầu óc cô hóa trống rỗng.

Bảo Bình nghe được giọng nói của bản thân trở thành thứ thanh âm thì thào: Vừa rồi... Lý Song Ngư, cậu vừa mới nói cái gì với tớ đấy?

"Bảo Bình, tớ đã nhìn thấy Dung Thiên Yết." Bảo Bình đặt vật đang cầm trên tay xuống.

"Trên TV, tớ đã nhìn thấy anh ấy. Bảo Bình, làm sao cậu có thể nói diện mạo anh ấy cũng tạm được? Cậu cũng biết yêu cầu của tớ đối với ngoại hình là rất cao, Bảo Bình, Dung Thiên Yết đặc biệt đẹp trai đến mức tớ muốn nghẹt thở, muốn chửi thề." Bên kia, thật ra là đã chửi thề.

Shit, dammit!

Nói ai cứt chó, nói ai đáng căm ghét chứ?

Bảo Bình rất muốn dời ánh mắt sang chỗ khác, thế nhưng không được. Cô cố gắng suy xét câu nói vừa rồi. Thế nhưng bây giờ thì Lý Song Ngư lại cố tình nói liên tục bên tai cô không ngừng.

"Bảo Bình, tớ cảm thấy nhất định Dung Thiên Yết là tuyệt tác do Thượng đế đúc tạo ra dựa trên mọi yêu cầu của tớ. Tớ nghĩ nếu như người đàn ông này xuất hiện trước mặt tớ, nhất định tớ sẽ đối với anh ấy "nhất kiến chung tình". Bảo Bình, tớ. . . Tớ rất tức giận, vì sao người gặp anh ấy trước lại là cậu?" Bên kia sau khi xổ ra một tràng rất nhanh thì lại tạm ngừng vài giây, sau đó tiếp tục nói: "Bình, tớ thích anh ấy." "Ừ." Bảo Bình ngỡ ngàng đáp một tiếng.

"Nhưng mà Bình lại là người gặp anh ấy trước!"

"Ừ!"

"Cậu còn nhớ không? Lúc ở Córdoba đã từng nói gì? Nếu cả hai chúng ta cùng thích một người đàn ông đó! Người chững chạc, trầm ổn thì thuộc về cậu, đẹp trai thì là của tớ."

Bảo Bình nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, suy nghĩ thật lâu mới nhớ tới trước đây quả thật đã từng nói với Lý Song Ngư những lời như vậy.

"Bảo Bình."

"Ừ."

"Tớ muốn Dung Thiên Yết." Lý Song Ngư lại có thể nhẹ nhàng nói ra một câu như thế.

Bảo Bình cúp máy.

Bây giờ cô hoàn toàn không có bản lĩnh đi phán đoán tâm ý trong từng câu nói của Lý Song Ngư. Cô đi về phía trước vài bước. Vừa rồi, đứng cách chỗ này hơi xa, cô còn tưởng là mình đã nhìn lầm.

Rốt cục, khi Bảo Bình đứng tại đây, nơi đặt một bức tranh, rốt cục, khi cô và bức tranh kia chỉ cách nhau trong gang tấc, cô làm sao còn có thể nhìn lầm được? Cái khung ảnh kia vốn dĩ là cô và Lý Song Ngư cùng nhau lựa chọn. Hai người từng mang bức tranh từ San Francisco, dọc theo bắc bán cầu một đường đi đến Nga. Và tại một thị trấn nhỏ xíu, nhỏ đến nỗi không biết tên, có một người đàn ông đã dùng một trăm Euro mua nó.

Lý Song Ngư từng nói: Nếu một ngày có một người đàn ông mua bức tranh này, cô ấy nhất định sẽ gả cho người đó. Lý Song Ngư lại có thể tin vào chuyện Bìnhg đường viển vông như thế, nhưng Bảo Bình thì không tin. Bởi vì, chuyện Bìnhg đường viển vông mà Lý Song Ngư làm, Bảo Bình vĩnh viễn sẽ không làm.

Chậm rãi, Bảo Bình ngồi xuống, cảm thấy dạ dày đau nhói.

Ừ, là dạ dày đau thôi, cơn đau kéo đến thật nhanh và dữ dội, khiến cho trái tim Bảo Bình rầu rĩ, ngỡ như sắp phun ra một ngụm máu tươi đến nơi.

Dung Thiên Yết lại chính là người đàn ông đã mua bức tranh của Lý Song Ngư. Dung Thiên Yết lại chính là người đàn ông có những ngón tay thon dài trắng nõn, dáng người lại vô cùng hấp dẫn khiến cho người khác phải thèm muốn, khiến cho người phụ nữ Nga mập mạp kia phải thề trước thánh Allah rằng anh tuyệt đối là một người đàn ông đẹp trai.

Thật quá trùng hợp, đúng không?

Bọn họ cũng không phải đang đóng phim điện ảnh, cho dù là nhà biên kịch cũng không thể tưởng tượng ra một kịch bản kịch tính như vậy.

Bảo Bình không thể ngờ Dung Thiên Yết sẽ mua bức tranh của Lý Song Ngư.

Ở trên đảo Greenland, có hai con sư tử biển, một con một tuổi rưỡi, một con nửa tuổi. Bọn chúng vô cùng thân thiết, sống nương tựa lẫn nhau.

Bức tranh của Lý Song Ngư kia ở trong mắt Bảo Bình chỉ giống như vệt nước sốt cà chua bị vấy bẩn lên nền vải trắng.

"Máu của sư tử biển nhiễm đỏ trên nền tuyết trắng. Những gì càng diễm lệ thì lại càng đoản mệnh." Lý Song Ngư từng chỉ vào bức tranh của cô và nói như thế.

Màu đỏ là máu của động vật, màu trắng là tuyết.

Bảo Bình cúi đầu xuống thật thấp, chôn trước ngực mình.

Di động lại vang lên, Bảo Bình nghe máy, không đợi Lý Song Ngư nói chuyện, cô đã mở miệng giành nói trước.

"Được thôi!"

Bên kia im lặng.

Bảo Bình nói: "Tiểu Ngư, Dung Thiên Yết ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai ra, cũng không có gì cả, anh ấy càng không phải là người chững chạc, trầm ổn."

"... ."

"Tiểu Ngư, chúng ta cứ dựa theo lời hứa trước đây mà thực hiện. Tiểu Ngư, tớ nhường Dung Thiên Yết lại cho cậu. Khi nào cậu muốn thì cứ đến mang đi." Ngữ điệu của Bảo Bình chậm rãi, thong thả.

Bên kia trầm mặc một lúc, sau đó lại tuôn ra một trận tiếng cười. Lý Song Ngư một bên cười vừa nói: Bình, sau cậu có thể đáng yêu như vậy? Chuyện này mà cũng có thể nói với vẻ nghiêm trang thế sao? Cậu đúng là Bảo Bình thật à? Tốt lắm, tốt lắm, vừa rồi là tớ dọa cậu thôi. "Bảo Bình, Dung Thiên Yết là của cậu, sẽ luôn luôn là của cậu."

Thật ra, trước đây Bảo Bình từng định nói cho Lý Song Ngư biết Dung Thiên Yết chính là người đàn ông mà cô ấy đã cứu sống. Thế nhưng Bảo Bình lại luyến tiếc. Đó là một bí mật đặc biệt đẹp đẽ và ngọt ngào, vì sao cô không có bí mật như thế chứ?

Cuối cùng, Bảo Bình cúp máy.

Cô thu dọn tất cả những thứ mình đã cầm lên, tìm chốt mở trên giá sách sau đó trả lại mọi thứ như nguyên trạng ban đầu. Sau đó, Bảo Bình chậm rãi lấy ra hai quyển sách trên giá, ôm vào trong ngực, quay đầu lại.

Khoảnh khắc cô quay đầu lại, Bảo Bình nhìn thấy Dung Thiên Yết. Anh đứng ngay bên dưới ngọn đèn, giữa bọn họ ước chừng chỉ cách nhau mười mấy bước chân. Mái tóc anh vẫn còn nhỏ nước, bộ dáng người đàn ông vừa mới tắm xong thật sự rất gợi cảm.

Người đàn ông có thân hình gợi cảm nhưng sắc mặt lại không có bất kì biểu cảm nào. Đáy mắt anh lộ ra chút bất mãn, phảng phất mang dáng vẻ của bậc đế vương bị xâm phạm lãnh địa.

Đúng vậy, hẳn là như vậy.

Mấy lần Bảo Bình xuất hiện ở thư phòng này đều là lúc có mặt của Dung Thiên Yết. Khi anh không có ở đây thì cánh cửa căn phòng này cũng sẽ khóa chặt. Bên trong thư phòng có bí mật mà người đàn ông này không muốn ai biết, cũng không vui vẻ chào đón ai ghé thăm cả.

"Em đến nơi này làm gì?" Dung Thiên Yết cũng không che giấu giọng điệu bất mãn của mình.

"Em không ngủ được nên muốn đến đây tìm mấy quyển sách để đọc." Bảo Bình quơ quơ quyển sách trong tay, nhàn nhạt nói.

Ánh mắt Dung Thiên Yết dõi theo cô, vẻ nghi hoặc: "Trong phòng em cũng có sách."

Ý tứ của anh hẳn là đã quá rõ ràng. Không ngủ được muốn đọc sách thì có thể tự lấy sách trong phòng mình, không cần phải đến nơi này.

Vậy phải làm sao?

"Thật xin lỗi, sau này em sẽ không làm vậy nữa." Bảo Bình đành phải xin lỗi.

Xin lỗi xong, Bảo Bình đặt sách lên trên ghế, vuốt phẳng vạt áo của mình một chút, đi qua chỗ Dung Thiên Yết.

Hiện tại, cô chỉ muốn rời khỏi căn phòng này nhanh một chút, trở về phòng của mình, nằm lên giường và ngủ một giấc. Mau chóng quên đi chuyện ngu ngốc mình đã làm buổi tối hôm nay.

Chuyện ngu ngốc.

Bảo Bình cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy trước ngực mình... đã để lộ một mảng da thịt trắng nõn. Thậm chí... có một nụ hoa lúc ẩn lúc hiện theo từng nhịp chân của cô.

Một dòng xung điện không biết từ đâu đánh tới mà khiến cho toàn thân cô chợt run cả lên. Cảm giác tê dại len lỏi qua từng ngóc ngách trong cơ thể cô.

Bảo Bình ngẩng đầu lên.

Nếu, giờ phút này cô rơi nước mắt, thì đó chính là những giọt nước mắt của sự hổ thẹn. Một loại xấu hổ đến tột cùng.

Cũng may là có vẻ như ánh mắt của người đàn ông không hề đặt trên bộ áo ngủ của cô. Lực chú ý của Dung Thiên Yết cũng không phải tập trung vào trước ngực cô.

Tối nay, đối với anh mà nói cô cũng chỉ là một vị khách không mời.

Phía sau, tiếng bước chân vội vội vàng vàng vang lên, người kia đuổi tới vội bắt lấy tay cô. Anh chặn cô lại, tùy tiện nhét hai quyển sách vào trong tay cô.

"Em thích hai quyển sách này sao?" Giọng anh cất lên rất dịu dàng.

Sự dịu dàng này vốn là điểm đặc biệt ở Dung Thiên Yết, anh đối với cô luôn là sự bao dung vô hạn.

Bảo Bình cầm lấy hai quyển sách, ngẩng đầu nhìn anh.

Vẻ mặt của anh có chút mất tự nhiên: "Thật xin lỗi, vừa rồi anh không nên có thái độ như vậy."

"Không sao, em không hề tức giận." Bảo Bình cúi mắt nhìn xuống hai quyển sách trên tay. "Gần đây em chỉ muốn tìm đọc hai quyển này, trong phòng em tìm mãi không thấy nên mới định đến thư phòng của anh tìm thử."

"Dung Thiên Yết, anh không cần nói xin lỗi với em. Nếu đổi lại là em, em cũng không muốn người lạ bước chân vào phòng riêng của mình, Trong lòng em cũng sẽ cảm thấy không được thoải mái."

Dung Thiên Yết hơi hé môi, như là định nói gì đó rồi lại thôi.

"Ngủ ngon." Bảo Bình mỉm cười với anh, lướt ngang bờ vai anh mà đi qua.

Lần này, Dung Thiên Yết không giữ cô lại nữa. Bảo Bình đứng trước cửa phòng của mình thì nghe được giọng nói của anh vang lên.

"Bảo Bình, em không phải người ngoài, em không giống những người khác."

Bảo Bình đẩy cửa phòng ra.

Ngày tiếp theo, đối diện với Dung Thiên Yết đang ôm ván lướt sóng trong lòng, Bảo Bình nói: Xin lỗi, hẹn lần sau anh dạy em lướt sóng đi, hôm nay em không có thời gian.

Ngày hôm qua, bọn họ đã hẹn hôm nay anh sẽ đưa cô ra biển. Bây giờ đang là lúc thời tiết khá ấm áp, rất thích hợp để lướt sóng.

Hôm nay, Dung Thiên Yết lái xe đưa Bảo Bình trở lại phòng triển lãm. Anh nói sang năm, trước lúc kỉ niệm ngày cưới, anh nhất định phải dạy cô học lướt sóng cho xong.

Mấy giờ sau, có mấy chục phóng viên thuộc truyền thông Los Angeles kéo đến tìm Dung Thiên Yết, hi vọng có thể nhân cơ hội này mà phỏng vấn anh. Truyền thông Los Angeles đặc biệt có khả năng "đánh hơi" hết sức nhạy bén. Bọn họ đặc biệt mau lẹ và biết cách giật tít.

Ngày kỉ niệm hai năm kết hôn, Bảo Bình vẫn chưa được học lướt sóng. Chiếc ván trượt vẫn cứ nằm im ở đó. Mua rồi kể cả cơ hội dùng thử một lần cũng không có.

Chương 25: Ba năm (06)

Editor: Lưu Tinh

Hôm kỉ niệm hai năm ngày cưới, Bảo Bình vẫn không có cơ hội học lướt sóng. Dung Thiên Yết bận quá. Ngược lại, một năm qua, so với năm đầu tiên đến Los Angeles thì Bảo Bình rảnh rỗi hơn rất nhiều.

Bây giờ người đàn ông ấy vốn dĩ không cần cô "vẽ rắn thêm chân" trợ giúp.

Kỉ niệm hai năm ngày cưới, Bảo Bình cố ý đến Carmel. Hai người vốn dĩ đã hẹn trước sẽ cùng nhau đến đây. Thế nhưng cuối cùng Dung Thiên Yết lại gọi điện thoại báo rằng: Bảo Bình, anh xin lỗi, anh nghĩ anh không thể đến được. Sang năm, sang năm anh nhất định sẽ không bận quá nhiều việc như vậy.

Bảo Bình nắm chặt chiếc điện thoại một lúc rồi nói: "Dung Thiên Yết, thật ra anh không cần thiết phải gọi cuộc điện thoại này, nói với em mấy lời xin lỗi này, không phải chúng ta đã quá ăn ý với nhau rồi sao?" Bên kia trầm mặc một lát, sau đó cúp máy.

Cầm điện thoại, Bảo Bình nghĩ: Sao cô có thể nói như vậy nhỉ? Những lời này nghe qua không chê vào đâu được, nhưng chỉ có mình cô biết thời điểm cô nhẹ nhàng thốt ra câu nói ấy thì trong lòng cô đang thật sự rất tức giận. Nếu không phải vì tức giận thì chắc chắn cô sẽ dịu dàng nói: Được rồi, không sao đâu, chúng ta cứ chờ đến sang năm vậy.

Tức giận vì cái gì? Còn không phải bởi vì trước đó Dung Thiên Yết đã đồng ý hôm nay cùng cô đến Carmel viếng mộ mẹ cô sao.

Người đàn ông tên Dung Thiên Yết kia được phụ nữ hâm mộ hơn gấp nhiều lần so với cô tưởng. Cho dù cuộc hôn nhân của anh trong miệng giới truyền thông chỉ là trên danh nghĩa, nhưng không ảnh hưởng đến những ngưỡng mộ cô nhận được mà mấy ngàn chiếc xe tải cũng không chở hết. Lời này được nói từ miệng một người nào đó. Người anh em thích tung hỏa mù đó đã dùng cả đống công thức trông có vẻ không mấy đáng tin để tính ra: Lượng nước chở trên vài ngàn chiếc xe tải bằng đúng vịnh Mexico, cũng tức là Bảo Bình nhận được sự ngưỡng mộ tương đương vịnh Mexico.

Sự ngưỡng mộ tương đương vịnh Mexico, chết tiệt, có thể đè chết cô đó.

Ngay cả khi tên của người đó nghe có vẻ lố bịch thì vẫn có hàng đống người ủng hộ, đơn giản là vì các cô gái yêu thích nó. Và những người thích nó chắc chắn không phải vì thích người phụ nữ ghen tị với vịnh Mexico. Không thể nghi ngờ là họ đã dành hết sự yêu mến cho Dung Thiên Yết.

Dung Thiên Yết có được bao nhiêu Bình nghênh? Cử một ví dụ, nửa tháng trước trong cuộc bầu cử Thống đốc, hai người được đề cử đang ngang tài ngang sức. Thế mà chỉ một câu nói của Dung Thiên Yết, một trong hai người liền giành được thêm 10% số phiếu bầu, nghiễm nhiên trở thành tân Thống đốc bang.

Những người đó nắm bắt được điểm trọng yếu: Dù là tầng lớp thượng lưu, trung lưu hay nghèo khổ thì mọi người đều rất yêu mến Dung Thiên Yết, hơn nữa nếu được trở thành bạn bè của anh thì đó chính là một điều vô cùng vinh dự.

Sức ảnh hưởng của Dung Thiên Yết càng lúc càng lớn, theo đó thì danh xưng "Tiểu thư Christie's" cũng gắn bó với Bảo Bình như bóng với hình. Cho dù trong một năm trở lại đây cô cũng đã ít xuất hiện hơn trước thì mọi người vẫn cứ thích đem cái biệt danh ấy dán chặt lên người cô. Bọn họ cố ý phớt lờ đi trên người cô còn có một danh hiệu khác nổi trội hơn nữa, là "Dung phu nhân".

Này, nghe nói gần đây "Tiểu thư Christie's" rất thân thiết với một nam họa sĩ mới của hội. Người này nghe nói không chỉ trẻ tuổi mà lại còn rất đẹp trai.

Trời ạ, "Tiểu thư Christie's" lại còn vung tiền mua đống tranh lớn, nhỏ. Số tiền đó đủ để mua bao nhiêu là thứ cho những đứa trẻ ở Châu Phi bỏ vào bụng.

Vân vân, những lời vô căn cứ kiểu như vậy cứ sinh ra ngày càng nhiều.

Mỗi khi, Dung Thiên Yết cùng Chúc Nhân Mã cùng nhau đi ăn cơm, bị giới truyền thống chộp lại, những người đó sẽ dùng một thái độ tràn ngập thương hại mà nói: Nếu anh ta ly hôn, "Tiểu thư Christie's" nhất định sẽ đòi một khoản tiền trợ cấp hang tháng không nhỏ. May là bọn họ còn chưa có con, nếu không cha mẹ ly hôn thì thật là tội cho đứa nhỏ.

Về việc mọi người nghĩ gì hay nói gì, Bảo Bình đều không quan tâm. Chẳng qua là chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô vẫn luôn khiến cho bọn họ cảm thấy chói mắt mà thôi.

Người phụ nữ đó dựa vào cái gì? Ở trong mắt bọn họ, cô chỉ là một người không làm gì mà an nhàn hưởng thụ. Dựa theo logic, phía sau thành công của một người đàn ông hẳn phải là một hậu phương vững chắc. Đó là dạng ẩn nhẫn, điềm đạm như Chúc Nhân Mã, không phải dạng cả ngày chỉ lo trang điểm cho bản thân trở nên thật xinh đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho bất kì cô gái nào trông thấy cũng phải căm giận.

Cũng chính vì vậy mà ngày càng có nhiều người dùng ánh mắt dò xét, hoài nghi đánh giá cô, nhất là khi ở phòng tranh.

Nhưng điều khiến cho Bảo Bình đắc ý nhất chính là thái độ của Phương Mạn. Mặc dù ở đây nhưng Bảo Bình luôn được thưởng thức hoa quả tươi ngon được thu hoạch từ trang viên ở Carmel. Mỗi lần thu hoạch xong thì bà lão kia sẽ lại gọi điện thoại cho Bảo Bình: Tiểu Bình, con cảm thấy hoa quả đợt này thế nào? Bà đã tự tay chọn những quả tươi nhất gửi cho con đó.

Đương nhiên bà ta cũng không dám đưa hết những trái ngon tới đây cho cô rồi.

Trong vòng hai năm ngắn ngủi, Dung Thiên Yết đã có một vai trò hết sức quan trọng đối với sự nghiệm của nhà họ Lý. Ngân hàng và các nhà đầu tư đồng ý rót vốn phần lớn cũng đều là Dung Thiên Yết. Người này tuổi trẻ tài cao, giá trị của anh lại không ngừng gia tăng mỗi ngày, bạn bè cũng đều là người có tiếng tăm.

Gần đây, Dung Thiên Yết kết giao rất nhiều bạn bè. Đã là bạn của Dung Thiên Yết thì toàn là những người xuất sắc, khiến cho Bảo Bình hứng trí bừng bừng đi đến Carmel.

Thời tiết tháng ba ở Carmel rất đẹp, không khí tươi mát. Bảo Bình cùng Phương Mạn ngồi ở hoa viên tắm nắng. Người giúp việc trong nhà họ Lý mang lên đĩa cá nướng vừa đánh bắt sáng nay ở ngoài biển. Chỉ chốc lát, mùi cá nướng thơm lừng đã tràn lan toàn bộ hoa viên xinh đẹp.

Hơn bốn giờ chiều, trong trang viên tụ tập không ít bạn bè của Phương Mạn. Các bà đều được Phương Mạn mời đến trang viên làm khách, nhưng họ đến đây chủ yếu là vì nghe nói Tiểu Ngư sẽ xuất hiện ở trên tivi.

Bức tranh của Lý Song Ngư đã đạt được giải thưởng cao tại Thổ Nhĩ Kỳ. Bởi vì giải thưởng này có tầm ảnh hưởng rất quan trọng với truyền thông châu Âu nên buổi lễ trao giải sẽ được truyền hình trực tiếp.

Hiện tại, còn khoảng nửa giờ nữa sẽ đến buổi phát sóng trực tiếp. Vợ chồng Lý Kim Ngưu và Lý Sư Tử cũng đều sẽ xuất hiện ở buổi trao giải, chứng kiến con gái cưng của mình vinh dự giành được giải thưởng cao quý.

Ở cùng một đám bà lão khiến cho Bảo Bình cảm thấy nhàm chán, cô bắt đầu mở máy tính và lướt web, một mặt lại lắng nghe mấy người kia nói chuyện. Phương Mạn vừa mới vừa rời khỏi, một người liền vội vàng đi tới trước mặt Bảo Bình. Hôm qua bọn họ đã cùng Bảo Bình bàn tán về một tỉ phú người Nga. Người này đăng tải hình ảnh cá nhân của mình lên mạng xã hội, chẳng mấy chốc đã thu hút vô số lượt xem.

Các bức ảnh chủ yếu là ghi lại những khoảnh khắc vị tỉ phú cùng với lạnh đạo nước Nga cùng nhau săn bắn. Những cuộc đi săn mùa xuân của giới lãnh đạo luôn là chủ đề bàn tán sôi nổi nhất của người dân. Ví dụ như khách mời là ai, ăn mặc thế nào?

Lần này, bức ảnh của vị tỉ phú người Nga kia đặc biệt được chú ý là vì một thanh niên trẻ tuổi đứng ngay bên trái nhà lãnh đạo. Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu xanh lá, áo sơ mi kaki phối cùng chiếc cà vạt màu than. Anh ta hơi mỉm cười, tư thế oai hùng, sừng sững như núi đồi đang tràn ngập sức sống của mùa xuân.

Vị tỉ phú người Nga được xếp ở vị trí cuối cùng trng bức ảnh, vị trí bên trái của nhà lãnh đạo luôn biểu hiện cho nhân vật có tầm quan trọng vững vàng. Và hiển nhiên, chúng ta có thể hiểu rằng chàng trai trẻ kia có bao nhiêu thân thiết với giới lãnh đạo nước Nga.

Ở bên kia Thái Bình Dương, người người đang không ngừng tung hô: Mau xem đi, giới lãnh đạo nước Nga cũng xem trọng Dung Thiên Yết của chúng ta.

Đúng vậy, Dung Thiên Yết được rất nhiều người hâm mộ.

Trong điện thoại, Dung Thiên Yết cũng đã nói anh không thể ở bên cạnh cô nhân dịp kỉ niệm hai năm ngày cưới bởi vì anh phải tham gia cuộc đi săn mùa xuân.

Những hình ảnh trên trang web dần lật đến các trang ảnh lãnh đạo nước Nga chụp cùng với Dung Thiên Yết, khiến cho đám bà lão này không khỏi ca ngợi. Ai cũng cực kì khoa trương mà ca ngợi cả Dung phu nhân.

"Tiểu Bình đúng là quá may mắn." Ai cũng nói như vậy. Ngoài ra, họ còn nhiệt tình mời cô tới nhà làm khách.

"Cháu có gì mà may mắn chứ? Tiểu Ngư còn lợi hại hơn, sau khi nhận giải thưởng này rồi sẽ càng có nhiều người biết đến cậu ấy hơn. Mọi người sẽ phải thừa nhận và khen ngợi cậu ấy, coi cậu ấy là thần tượng." Bảo Bình che miệng cười, ánh mắt dừng lại trên người Phương Mạn đang lẳng lặng đứng một bên.

Một người không thể đợi được mà thốt ra lời nịnh bợ: "Không, ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy. Giải thưởng Tiểu Ngư đạt được chỉ là hư danh, thực chất chẳng hề có tác dụng gì cả."

Thời gian vừa điểm, lễ trao giải bắt đầu diễn ra. Nhóm bà lão kia cũng thôi không chuyện nữa. Bọn họ dán mắt vào màn hình tivi, thài độ như chẳng có gì là ngại ngùng vì những lời nói vừa rồi. Người đầu tiên bước lên được nhận giải thưởng có sáng tạo nhất, đa số những người đoạt giải năm nay đều là những họa sĩ trẻ tuổi. Dường như mọi người đều có xu hướng ủng hộ những gì mới mẻ, trẻ trung.

Vợ chồng Lý Kim Ngưu xuất hiện trên màn hình. Lúc này ban tổ chức cũng vừa mới biết cô gái trẻ đạt giải thưởng danh giá nhất năm nay lại có một gia thế đáng ngưỡng mộ như vậy.

Lý Song Ngư đứng ở trên đài, cô ăn mặc rất giản dị, áo sơmi trắng, váy đen dài. Có lẽ trước đó khi đến Thổ Nhĩ Kỳ cô đã mặc quần jeans, chiếc vày đen này vừa được thay. Bởi buổi lễ diễn ra long trọng, cần có sự tôn nghiêm.

Cô mỉm cười với giải thưởng trong tay, sau đó cô vuốt tóc sang một bên, bắt đầu gửi những lời cảm ơn đến mọi người. Ánh mắt của cô dừng ở dưới đài, cô cảm ơn sự ủng hộ của cha mẹ mình...

Sau một hồi nói năng lộn xộn, dần dần cô mới đi vào trọng tâm. Cô nói: "Tôi rất vui và cha mẹ tôi không giống với bất kì người nào khác. Họ không ép tôi phải mang đôi giày cao gót, họ cho tôi mang một đôi giày đế bằng và cho tôi tự do đi đến những nơi mình muốn tới, làm việc tôi thích làm."

Ống kính di chuyển xuống dưới khán đài, Lý Kim Ngưu có vẻ vô cùng xúc động. Đôi mắt của Nguyên Diêu Viện cũng ngân ngấn nước. Giờ phút này, trông bà đẹp một cách phúc hậu như bao người mẹ bình thường khác.

Tát cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên sân khấu. Cô gái kia rõ ràng đã hai mươi sáu tuổi thế nhưng nhìn thế nào cũng giống như một cô bé chưa rõ sự đời, vô cùng thuần lương và lãng mạn.

Cô gái hơi cúi người, gật đầu chào cha mẹ mình ở phía dưới. Bên dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Khi tiếng vỗ tay dừng lại, ánh mắt cô gái lại dời đến chỗ trống bên cạnh anh trai mình, nói: "Cuối cùng, tôi còn muốn cảm ơn một người."

Cô hơi cong khóe môi lên, biểu cảm như là vừa được ăn một viên kẹo rất ngọt ngào: "Người này đối với tôi rất đặc biệt, cô ấy vừa giống như một người chị em của tôi, vừa giống như một người bạn, cũng giống đối thủ mà cũng giống người yêu."

Cô nhìn xuống, ngón tay vuốt ve chiếc cúp trong tay: "Cũng bởi vì có cô ấy, tôi mới có rất nhiều thời gian để nghiên cứu và học tập, hôm nay mới có thể đứng ở đây."

Cùng lúc đó, trên một con đường cao tốc ở New York, màn hình tivi trong xe cũng đang phát sóng truyền hình trực tiếp buổi lễ trao giải kia. Sau xe là một đôi nam nữ trẻ tuổi. Người đàn ông có vẻ đặc biệt mệt mỏi. Người phụ nữ đang sắp xếp lại toàn bộ tư liệu trong tay. Cô ta bị giọng nói trên tivi thu hút. Cô ta hơi dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn lên màn hình tivi.

"Đúng là một cô gái ngọt ngào." Người phụ nữ lẩm bẩm nói.

Một lúc sau, cô ta lại nói: "Thiên Yết, người đạt giải chính là em gái của Dung phu nhân."

Lời này thành công khiến cho người đàn ông mở mắt ra.

Cô gái trên màn hình tivi có mái tóc đen, đôi mắt đen với khuôn mặt tuyệt đẹp. Nụ cười diễm lệ như mặt trời tháng chín.

Chương 26: Ba năm (07)

Editor: Yuè Yīng

Bảo Bình cũng không xem hết lễ trao giải trang nghiêm đó, vào lúc Lý Song Ngư nói đại loại như là cám ơn bạn bè, người thân, đối thủ... thì cô rời khỏi chỗ.

Không ai chú ý cô rời đi, màn hình TV truyền từ Thổ Nhĩ Kỳ đến đã hút hết sự chú ý của những người đó, cô gái mà họ dõi theo suốt quá trình trưởng thành khiến họ hiểu ý mỉm cười.

Sắc trời đã trở nên tối dần, cô tản bộ trên bãi cỏ trong trang viên, về lễ trao giải kia, Lý Song Ngư đã từng năm lần bảy lượt uy hiếp cô, cũng từng van nài cô.

"Bình, cậu tới đi, tớ muốn cậu đến, tớ muốn cậu ngồi dưới khán đài." Không, không, cô không muốn đi, cô không dám đi.

Đã hai năm Bảo Bình không gặp Lý Song Ngư, cô không dám đứng ở trước mặt Lý Song Ngư, thậm chí mỗi lần nghe điện thoại của Lý Song Ngư đều trở thành gánh nặng trong lòng.

Mỗi lần uống được chút rượu, Lý Song Ngư lại gọi tới cho Bảo Bình, tỏ ra bực tức: Bình, cậu làm sao vậy?

Còn làm sao được, còn không phải vì làm sai nhưng sợ người khác biết ư?

Ở trên tivi, những lời nói của Lý Song Ngư càng làm cho cô chột dạ. Vì không vững tâm nên khiến cô nghĩ tới chuyện quỳ xuống trước mặt cô ấy cầu xin tha thứ, vì chột dạ nên vài lần cô đã không kiềm chế được muốn nói với Lý Song Ngư rằng: Tiểu Ngư, tớ biết người đàn ông mua bức họa của cậu là ai.

Bảo Bình luôn biết Lý Song Ngư đối với người đàn ông mua bức tranh của cô ấy vẫn nhớ mãi không quên.

"Bảo Bình, tớ mơ thấy dáng vẻ của người đàn ông mua bức họa của tớ." Lý Song Ngư nhắc tới những lời này rất nhiều lần.

Sẽ là nhớ mãi không quên, đi hơn nửa Bắc bán cầu mới gặp được một người như vậy, sẵn lòng dùng một trăm Euro mua một bức tranh thoạt nhìn giống như là sốt cà chua bắn trên trang giấy màu trắng.

Mà hiện tại, ngón áp út của cô đang đeo chiếc nhẫn của người đàn ông khiến Lý Song Ngư nhớ mãi không quên đó.

Bảo Bình sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, chiếc nhẫn kim cương này không cần nói tới giá cả hay là chất lượng, giá trị ẩn chứa của nó cũng có thể lọt vào top 10 những chiếc nhẫn quý giá trên toàn thế giới. Nhưng Bảo Bình cũng không thích, cô chỉ thích chiếc nhẫn bạc thoạt nhìn trông vô cùng tầm thường đeo trên tay người dọn vệ sinh làm việc ở phòng triển lãm, bởi vì...

Bởi vì, chồng của cô ấy luôn lái chiếc xe cũ kỹ tới đón cô ấy về nhà, chú ấy sẽ đón lấy túi đồ trên tay vợ mình, dùng chiếc tay rảnh rang còn lại để nắm tay vợ mình.

Vì thế, lúc nào Bảo Bình cũng không tự chủ được chú ý tới hai bàn tay đeo đôi nhẫn giống nhau đang đan chặt vào nhau kia.

Dường như cô và Dung Thiên Yết không có khoảnh khắc như vậy, có lẽ cũng từng có, nhưng đều quá ngắn ngủi, vào thời khắc ngắn ngủi đó hai trái tim đều thờ ơ.

Một năm, Bảo Bình chỉ gặp Dung Thiên Yết mười lần, trong một năm này, Dung Thiên Yết chỉ ở văn phòng, bố cục kinh tế thế giới lặng lẽ xảy ra thay đổi, riêng nền kinh tế Âu Mỹ mấy năm gần đây đều không mấy khởi sắc. Và Trung Quốc, Brazil, Ấn Độ, Nam Phi là những nước có nền kinh tế mới nổi, là những nước thành viên của BRICS, dĩ nhiên là nền kinh tế của những quốc gia này nhanh chóng đạt chỉ số "nước lên thì thuyền lên", báo cáo tài chính của những quốc gia Dung Thiên Yết đầu tư bắt đầu khả quan hơn, cho nên, Dung Thiên Yết bề bộn nhiều việc, anh không ngừng bay qua bay lại giữa các quốc gia này.

Cuộc trò chuyện của Bảo Bình với Dung Thiên Yết là vào ba ngày trước, anh không ngừng xin lỗi vì ngày kỷ niệm kết hôn lần thứ hai không thể có mặt ở nhà cùng cô, giọng điệu giống như là một đứa trẻ làm việc gì sai.

Im lặng ngồi ở chỗ kia nghe nhạc, mãi tới khi quản gia đi đến trước mặt nhắc nhở cô đã đến lúc ăn tối.

Bảo Bình nhìn đồng hồ, giờ phút này, hẳn là lễ trao giải ở Thổ Nhĩ Kỳ cũng đã kết thúc, Bảo Bình lo lắng có lẽ bữa tối qua đi cô nên gọi điện thoại cho Lý Song Ngư, nói một tiếng chúc mừng.

Bữa tối thật nặng nề, bạn của Phương Mạn vội vàng ăn xong bữa tối liền rời khỏi trang viên, sắc mặt Phương Mạn u ám, vài lần há miệng muốn nói gì đó, nhưng mấy lần ánh mắt dừng lại trên chiếc nhẫn ở tay cô rồi lại im lặng.

Bảo Bình biết, cảm xúc của bà lão rõ ràng là đang tức giận sắp không kiềm chế nổi.

Đợi đến lúc bữa tối kết thúc, cuối cùng Bảo Bình đã biết vì sao ánh mắt Phương Mạn nhìn cô tựa như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, Lý Sư Tử và Hứa Thu hủy hôn ước.

Lần này là chia tay thật, Hứa Thu thông báo trên trang cá nhân của mình rằng cô và Lý Sư Tử chia tay trong hòa bình, mười phút sau khi Hứa Thu tuyên bố chia tay, Lý Sư Tử tiếp nhận một cuộc phỏng vấn ở Thổ Nhĩ Kỳ xác nhận tin tức này.

"Tôi không phải là một bạn trai tốt." Khi Lý Sư Tử nói những lời này có cảm giác như trút được gánh nặng.

Sau khi Lý Sư Tử nói xong câu đó có truyền thông đưa tin anh tranh cãi ầm ĩ một trận với mẹ mình ở bãi đỗ xe, trên mặt Lý Song Ngư cầm cúp đứng ở một bên đầy vẻ lo lắng.

Lý Sư Tử thật sự chia tay với Hứa Thu, trong một năm qua, hàng tháng Lý Sư Tử đều sẽ bớt chút thời gian đi đến hành lang triển lãm tranh, mang theo một ít đặc sản mua được trên phố người Hoa ở San Francisco, đa phần thời gian tới đều ngồi hơn một tiếng liền.

Tin tức bất ngờ khiến cho Bảo Bình thấy phiền muộn trong lòng.

Khoảng mười giờ, quản gia gọi Bảo Bình đi xuống lầu nói là bà nội chuẩn bị đồ ăn khuya cho cô.

Ăn khuya? Giờ phút này bà lão đó còn có tâm tình chuẩn bị đồ ăn khuya mới là lạ.

Phòng khách chỉ còn lại Bảo Bình cùng Phương Mạn.

"Nói xem, lần này đối với chuyện Sư Tử chia tay, cô có ý kiến gì không?" Phương Mạn hỏi.

Bảo Bình không để ý đến Phương Mạn, cô mải chơi với con chó đang ngủ gà gật ở trên sofa.

Thanh âm lạnh lùng vang lên sau lưng cô: "Bảo Bình, rốt cục là cô "một mũi tên trúng hai con chim"! Hiện tại, cô không những có thể hãnh diện ở trước mặt tôi, cô còn thành công khiến Sư Tử thừa nhận một số chuyện."

Xem ra, chuyện Lý Sư Tử chia tay Hứa Thu thật sự khiến bà lão này tức điên lên rồi, rõ ràng còn có thể nói ra như vậy.

"Bà nội, bà chỉ nói đúng một nửa, con rất vui vẻ vì có thể hãnh diện trước mặt bà nội, nhưng mà. . ." Bảo Bình ưỡn thẳng lưng, quay đầu: "Trong lòng con hi vọng Sư Tử không chia tay với Hứa Thu."

Khóe miệng bà lão mang theo nụ cười mỉa mai: "Là như vậy sao? Như vậy, hiện tại cô gọi điện thoại cho Sư Tử, bảo nó không được chia tay với Hứa Thu."

Bà lão này hoàn toàn điên rồi.

Bảo Bình ôm cánh tay: "Thực xin lỗi, con bất lực."

Bà lão mang dáng vẻ trước sau như một: "Bảo Bình, cho tới bây giờ tôi chưa từng ghét một người nào giống như chán ghét cô, điều tôi ghét nhất chính là cô không an phận, ít nhất, mẹ cô còn biết sợ hãi, biết cân nhắc lựa chọn thứ gì thích hợp nhất với cô ta. Nhưng cô thì không, ngoài mặt cô làm bộ như sợ hãi, kỳ thực, căn bản ở trong lòng cô cho tới bây giờ chưa bao giờ sợ. Cô không sợ chính là bởi vì dựa vào thời điểm cô bắt đầu quyến rũ Sư Tử, bởi vì cô muốn thay thế Tiểu Ngư, mọi chuyện cô làm đều vì nóng giận nhất thời, bao gồm chuyện cô gả cho Dung Thiên Yết..."

"Đủ rồi, bà câm miệng cho tôi!" Bảo Bình cao giọng kêu lên, Lý Sư Tử chia tay đã khiến cô đủ phiền lòng: "Bà nội, không có người phụ nữ nào dám coi hôn nhân đại sự của mình như cơn nóng giận nhất thời."

Lời này lại vang lên trong vắt, sau đó, yên tĩnh.

Phương Mạn thu hồi nụ cười giễu cợt nhìn cô, thấy Bảo Bình Bìnhg mang rối loạn.

"Tiểu Bình, tôi nghĩ tôi đoán không sai, ngay từ đầu cô đã có động cơ không thuần khiết với Dung Thiên Yết." Phương Mạn dịu dàng nhìn cô: "Tôi nói động cơ không thuần khiết là chỉ việc cô đã động lòng trước Dung Thiên Yết."

"Không có!" Bảo Bình kiên quyết trả lời: "Không nên nói lung tung."

"Như vậy tôi an tâm, ít nhất, tôi có thể khẳng định một việc, cô và Sư Tử lại càng không có khả năng." Giơ ngón tay chỉ vào Bảo Bình, Phương Mạn mỉm cười: "Tiểu Bình, tôi đoán, hiện tại cô đối với Dung Thiên Yết không chỉ là động tâm, hôm nay, đa phần thời gian cô đều đang nhìn di động, trong lòng cô hi vọng sẽ nhận được điện thoại của Dung Thiên Yết vào ngày kỷ niệm kết hôn, ngay lúc dầu sôi bắn lên, điều trước tiên cô làm không phải bảo vệ mặt cô mà là bảo vệ chiếc nhẫn."

Xem cơn trút giận này, Bảo Bình làm một biểu cảm hết cách: "Bà nội, ở đây không phải là hiện trường gây án, đừng suy luận như đang điều

tra."

"Đêm nay tâm tình bà nội không tốt, cho nên bà nội muốn Tiểu Bình có tâm tình không tốt như bà." Bà lão nói rất hùng hồn: "Cho nên, bà nội rất vui lòng cho trí nhớ hoạt động."

Thực biến thái, ngay lúc này Bảo Bình chỉ muốn mau mau trở về phòng.

"Áo khoác ngoài màu màu xanh lá cây, chiếc áo sơmi kaki cũng đồng màu, màu sắc như vậy kết hợp với việc đứng bên cạnh một vị lãnh đạo lại càng thích hợp. Màu sắc phối hợp không phô trương lại đủ cách điệu, caravat cũng chọn loại đẹp, giống như là thật tùy ý đồng thời cũng hiện lên được vẻ sang trọng. Hiển nhiên việc này đến từ một người phụ nữ cẩn thận. Bảo Bình, một người phụ nữ này là ai, đừng nói với tôi là cô nhé. Tôi nghĩ, có lẽ ngay cả giá cả của bộ quần áo đó cô cũng không biết phải không?"

Thật đúng là, bà lão thốt ra những lời này ngay lập tức khiến tâm trạng Bảo Bình trở nên tồi tệ. Cho dù quan hệ vợ chồng hữu danh vô thực như thế nào đi chăng nữa thì nghe những lời này cũng thấy vô cùng khó nghe.

Huống chi... Huống chi Phương Mạn nói đúng, cô không hề biết giá cả bộ quần áo đó của Dung Thiên Yết.

Bảo Bình hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, bước chân vừa muốn bước lên cầu thang khựng lại, cô quay đầu nói: "Bà nội, bà có biết bà khiến tâm tình của con không tốt sẽ nhận được hậu quả tồi tệ gì hay không? Con chỉ cần nói một câu với Dung Thiên Yết, những ngân hàng lớn sẽ tiến hành đánh giá công ty của mấy người một lần nữa, các nhà đầu tư cũng sẽ rút vốn của họ về. Đúng vậy, bà nội, bà hãy nghe rõ ràng, là công ty của mấy người! Đêm nay con thật thất vọng về bà nội, cho tới nay bà đều có thể giả bộ tốt hơn cả con, không phải sao? Nếu bà nội tiếp tục làm ra vẻ mà nói, con cũng sẽ phối hợp với bà nội, giả vờ thật sự an phận. Hàng năm con sẽ quan tâm tới các ngày lễ ngày tết đến trước mặt bà nội thỉnh an biểu đạt sự tôn trọng. Bà nội cũng biết hiện tại công ty của mấy người không thể được như ngày xưa, những người đó đều đang nhớ tới sự tôn trọng đối với phu nhân nhà họ Dung thôi, trở mặt là chuyện không thể nào không có khả năng xảy ra. ."

Người mà một giây trước còn lạnh lùng nhìn cô bỗng nhiên thu lại biểu cảm, vẻ mặt trở nên dịu dàng, Phương Mạn khoác tay lên vai Bảo Bình, ánh mắt xuyên qua bờ vai cô nở nụ cười châm biếm sau lưng cô: "Được rồi, được rồi, Tiểu Bình, không muốn ăn khuya thì không cần ăn nữa."

Bảo Bình cũng im miệng, cô nhận thấy được tiếng bước chân đến từ phía sau cô, gọi một tiếng "Bà nội" sau đó đứng ở trước mặt cô, cúi người xuống.

"Sao vậy?" Thanh âm tựa như đang dỗ dành đứa nhỏ, cũng mang theo một chút cưng chiều: "Sao chẳng thấy dáng vẻ rất vui vẻ nhỉ?"

Bảo Bình nhìn lên, khuôn mặt không biểu cảm nhìn Dung Thiên Yết, chiếc áo lông sẫm màu được cắt may thủ công, dáng người hoàn hảo nhìn không hề có khiếm khuyết, vừa chân thực lại xa vời như ảo ảnh.

Chiếc áo lông này Bảo Bình cũng không biết giá của nó, có lẽ, có người phụ nữ khác biết.

"Vừa nãy hai người giống như đang thảo luận ăn khuya, thế nào? Món ăn khuya ở đây không hợp khẩu vị của em?" Dung Thiên Yết hơi cười, ôm cô vào trong ngực, nói tiếp: "Không quan trọng, chúng ta trở về, máy bay trực thăng ở bên ngoài, nửa tiếng là chúng ta có thể trở lại nhà của mình, anh làm đồ ăn khuya cho em, làm món ăn em thích."

"Đã trễ thế này, hiếm khi Thiên Yết đến một lần, ở lại đây một đêm đi, đồ ăn có thể bảo đầu bếp làm lại." Bà lão thôi cười, muốn nhận lấy chiếc áo khoác Dung Thiên Yết đặt ở cánh tay.

Dung Thiên Yết phẩy tay, không để Phương Mạn đụng vào chiếc áo khoác của mình, thanh âm cất lên như lại một giọng nói khác: "Không được, bà nội, cháu cho rằng không cần đâu, hình như Tiểu Bình ở lại đây không thoải mái."

Phương Mạn há hốc miệng, cuối cùng quay sang nhìn nét mặt Bảo Bình, cười tủm tỉm: "Đây là nhà của Tiểu Bình, nó lớn lên ở đây, làm sao có thể ở lại đây không thoải mái chứ? Đúng không? Tiểu Bình?"

"Chúng ta về nhà đi." Bảo Bình ngẩng đầu, nói với Dung Thiên Yết.

"Được, chúng ta về nhà."

Thời điểm rời đi, sắc mặt Phương Mạn thật sự không tốt, bởi vì Dung Thiên Yết nói bà nội già rồi, tốt hơn là ở trong nhà không cần phải tiễn bọn họ, anh còn nói ban đầu anh định cuối tuần này đồng ý ăn cơm với bố mẹ vợ, nhưng anh phải đi về xem lịch trình thế nào, xem có thể dành chút thời gian đến được hay không.

Bên ngoài cổng trang viên cũng không có máy bay trực thăng đỗ ở đó, chỉ chiếc xe của cô, là chiếc xe kiểu dáng cổ điển anh mua cho cô, Dung Thiên Yết mở cửa xe, gác cánh tay ở trên cửa xe, nháy mắt với Bảo Bình: "Hiện tại là mười một giờ, chúng ta còn có một tiếng để chúc mừng kỷ niệm hai năm ngày cưới."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro