Chương 13: Mama đến thăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mama!" Biện Bạch Hiền kích động, cười đến tít cả mắt, "Sao mama đến thăm con sớm thế, không chịu báo trước gì hết trơn..."

Trời ơi, mama cuối cùng cũng đến ký túc xá thăm cậu rồi a a a.

Nhìn mama đang đứng trước mặt, cậu bất ngờ đến mức quýnh lên. Bà Biện cũng bị con trai làm cho choáng váng, vội vàng đưa tay xoa đầu nhóc quỷ nhà mình, nở một nụ cười hiền hòa, "Tiểu Hiền, lớn rồi mà cứ như con nít không bằng, chẳng phải mama đã gọi điện cho con rồi sao? Trời bên ngoài nóng, còn không mời mama vào."

Biện Bạch Hiền không thể ngừng cười được, cậu nhanh chóng xách cái túi to bự của mama rồi vội vã kéo bà vào trong.

Ở nhà, ngoại trừ quản gia ra thì mama là người gần gũi thân thiết với cậu nhất. Bởi vậy, cậu yêu mama nhất, mama là tuyệt vời nhất nhất nhất luôn.

Bà Biện bước vào, quét mắt nhìn căn phòng, âm thầm đánh giá. Tuy rằng không bằng ở nhà, nhưng nhìn sơ qua cũng thấy thật tốt. Phòng hai người ở, có bàn học, có kệ sách và tủ quần áo. Giường ngủ và vật dụng của hai người được bài trí đối xứng, nhìn rất hài hòa. Tiểu Hiền từ khi chuyển vào trường này học, ngoại trừ lần gọi điện về khoe được làm lớp trưởng kia ra thì con trai bà hầu như không thấy phàn nàn gì. Đúng là một đứa trẻ ngoan, bà nhìn Bạch Hiền, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Ngô Thế Huân đang ngồi im đọc sách, thấy bà Biện vừa bước vào thì ngay lập tức đứng lên, cúi đầu vô cùng lễ phép, "Cháu chào cô."

Bà Biện nở một nụ cười hiền hòa gật đầu với Ngô Thế Huân, sau đó quay sang con trai, "Này Tiểu Hiền, kia có phải là người anh lớp trên cùng phòng với con?"
"A ha ha, chính là anh ấy đấy ạ. Mama cứ ngồi xuống trước đi đã." cậu cười giả lả với mama, ấn bà ngồi xuống giường của mình, "Đây là Ngô Thế Huân, học lớp mười một hai.", Biện Bạch Hiền gãi đầu cười đến phát ngốc.

Cậu ngồi xuống cạnh bà Biện, hiện tại cậu đang rất vui nha, kể đủ thứ về cuộc sống nội trú của mình, kích động đến mức hoa chân múa tay. Bà Biện cũng vui vẻ lắm, cũng hỏi han Bạch Hiền đủ thứ chuyện, cười nói rôm rả hệt như những người bạn thân với nhau.

Biện Bạch Hiền không giống con gái lúc nào cũng nũng na nũng nịu trước mặt mẹ, cũng không giống con trai cao lớn mạnh mẽ luôn tỏ ra mình đã trưởng thành. Cậu chính là loại người đối với mẹ mình có chuyện vui thì cười nói, có chuyện buồn thì ngồi than vãn, điển hình của loại người ruột để ngoài da, tâm trạng vô cùng dễ nắm bắt.

Cậu là người sống vô cùng thoải mái phóng khoáng nhưng lúc nào cũng tâm niệm rằng mình phải thật cool, là người không quá cứng nhắc cũng không quá ủy mị. Đối với mọi người thì cậu thân thiện hòa đồng nên rất dễ kết bạn, và tất nhiên đối với mẹ mình cũng vậy. Bởi với cậu, bà Biện không chỉ đơn giản là mama của mình, mà còn là một người bạn rất thân thiết nữa cơ.

Tuy vậy, bà Biện cũng không hài lòng lắm với điều ấy. Bà vẫn muốn con trai mình đối với bà nên có một chút kính nể, chứ không phải cái dạng thân thiết như thế này. Nhưng điều đó không quan trọng, bà vẫn cảm thấy hạnh phúc vì có đứa con trai như vậy.

"Mama sau này đừng gọi con là Tiểu Hiền nữa, con cũng lớn rồi đó nha..." Biện Bạch Hiền giọng điệu trách cứ nhưng lại cười đến nhắm tít cả mắt, tâm trạng vui vẻ không hề che giấu.

Dù mỗi tuần đều được về một lần, nhưng cái cảm giác được gặp mama ngay trong ký túc xá nó thật khác với lúc gặp ở nhà nha, thật là vui quá đi.

Hai mẹ con nói chuyện một hồi lâu mới phát hiện trời cũng trễ lắm rồi mà vẫn chưa ăn trưa, thế là bà Biện đề nghị đi ra nhà hàng ở gần trường dùng bữa, dù sao cũng lâu rồi hai mẹ con không có dịp ăn uống cùng nhau.

Biện Bạch Hiền quay sang Ngô Thế Huân đang cắm đầu vào mấy cuốn sách nãy giờ, hỏi, "Này, anh cũng chưa ăn trưa mà đúng không, đi chung luôn cho vui."

"Không sao, một lát tôi xuống nhà ăn của căn tin." hắn trả lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách.

Bạch Hiền chạy lại chỗ hắn, nghiến răng nói nhỏ hết mức có thể, "Này, mama-tôi-hiếm-lắm-mới-đến-thăm-tôi đấy, đừng có làm cho mama tôi nghĩ tôi đang sống cùng phòng với một tên lạnh lùng khó gần như anh chứ. Đi ăn chung đi mà, đi mà đi mà...."

"..."

Ngô Thế Huân thầm nghĩ, mẹ của Biện Bạch Hiền và cậu ta đi ăn trưa, vậy cũng lôi hắn theo cho bằng được. Làm ơn đi, chỉ là đi ăn thôi mà, làm như con rể ra mắt mẹ vợ vậy không bằng. Chính bản thân hắn cũng cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của mình.

Mặc dù vậy, hắn cũng đứng lên, gấp cuốn sách lại, nhanh chóng đi đến chỗ tủ quần áo.

Trường này tuy là trường nội trú nhưng cũng không quản lý học sinh 24/24 như những trường nội trú khác. Ngoại trừ giờ học ra thì học sinh có thể rời ký túc xá, chỉ cần buổi tối có mặt đúng giờ tại phòng là được. Kiểu này cũng giống như những trường bình thường, chỉ khác ở chỗ tăng tiết nhiều hơn một chút và học sinh ở ký túc xá thì y như sinh viên đại học. Chính xác hơn, trường này gần như dành cho những học sinh ở xa đến, hoặc là dành cho những học sinh muốn tự lập. Biện Bạch Hiền nghĩ lại thấy nhà mình cách trường còn chưa tới mười phút đi xe, tự nhiên thấy buồn cười.

Bà Biện gọi điện cho tài xế Lý, cả ba người cùng nhau rời khỏi ký túc xá, bước xuống dưới sảnh. Lúc đi xuống cầu thang, không biết do hấp tấp hay sao mà Biện Bạch Hiền bị hụt chân, ngay lúc cậu sắp té nhào thì Ngô Thế Huân nhanh chóng nắm vai cậu kéo lại, cả người cậu theo đó mà ngả luôn vào người hắn. Ngô Thế Huân lảo đảo lùi lại mấy bước, cũng theo quán tính ôm lấy người cậu, tư thế vô cùng ám muội.

Sau khi định thần lại, Biện Bạch Hiền ngại ngùng đẩy hắn ra, gãi đầu cười hề hề, "Cám... cám ơn nha." còn Ngô Thế Huân thì trừng mắt với cậu ám chỉ 'đi đứng cho đàng hoàng vào' sau đó một bước xoay người, thẳng xuống cầu thang.

Biện Bạch Hiền đặt tay lên hông mình, nơi Ngô Thế Huân vừa chạm vào, không hiểu sao tự dưng lại cảm thấy xấu hổ.

Bà Biện thấy được cảnh ấy, không khỏi nhíu mày. Bà tằng hắng giọng một cái rồi nói với con trai, "Đi cho cẩn thận."

Vừa ra khỏi cổng ký túc xá thì đã thấy tài xế Lý đứng đó. Tài xế Lý mở cửa xe cho cả ba người vào rồi một mạch chạy thẳng đến nhà hàng Long Viên gần trường. Nhà hàng này cũng chỉ mới mở cách đây không lâu, thế nhưng tiếng tăm cũng không kém những nơi khác. Vừa bước vào, Biện Bạch Hiền đã bị phong cách trang trí kiểu cung đình ở nơi đây làm cho choáng ngợp, tâm tình vui vẻ cũng tăng lên một bậc. Dù là một cậu ấm từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, nhưng Bạch Hiền mỗi lần đi đến những nơi mới mẻ thì khuôn mặt đều giống như lần đầu tiên thấy được những thứ sang trọng, tâm trạng đều phấn khởi đến lạ thường.

Phục vụ dẫn ba người đi lên tầng trên, bà Biện chọn một vị trí có không khí thoáng đãng ngồi xuống. Khu vực này và hành lang được bố trí những dãy bàn ghế gỗ mộc tông vàng nhạt, chạy dọc theo chiều dài của nhà hàng. Từ nơi đây có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của đường phố qua những ô cửa sổ sát đất.

Phục vụ đem cuốn menu đến, ở đây chủ yếu là những món ăn truyền thống của Trung Hoa, rất đắt tiền. Đi ăn trưa ở đây quả thực cũng có hơi phô trương. Ngô Thế Huân gọi đại vài món, còn Biện Bạch Hiền thì đọc menu một lèo rồi thấy cái gì hay hay cũng gọi, không cần biết mình có đủ sức ăn hết hay không.

Ngô Thế Huân thầm nghĩ, tên nhóc này không những thích ngủ mà còn ăn nhiều như heo.

Phục vụ vừa đi khỏi, Biện Bạch Hiền cười cười rồi tiếp tục kể chuyện. Bà Biện thì thỉnh thoảng gật đầu, cũng nói phụ họa theo, hỏi han đủ thứ chuyện trên lớp. Còn Vương Tuấn Khải chỉ ngồi đó nhìn, im lặng không nói gì.

Một lát sau phục vụ đem thức ăn lên. Trên bàn la liệt nào là mì sợi, há cảo, rồi còn linh tinh các món nướng khác nữa, Ngô Thế Huân nhìn mà đen cả mặt.

Như thế này có phải là quá nhiều rồi không?

Thế nhưng một lát sau, sự thực đã chứng minh rằng điều hắn nghĩ là dư thừa, bởi Biện Bạch Hiền đã nhanh chóng giải quyết hết đống đồ ăn trên bàn, vô cùng gọn lẹ. Cậu ăn uống như người bị bỏ đói lâu năm nhưng nhìn không hề thô tục, thỉnh thoảng cậu còn ngước mặt lên nói chuyện phiếm pha trò, người khác nhìn vào tự nhiên cũng thấy ngon miệng.

Ăn nhiều đến như vậy mà người ngợm vẫn gầy trơ xương, đúng là nuôi phí của.

Mà lạ ở một chỗ, mỗi  Ngô Thế Huân gắp đến món gì là cứ y như rằng Biện Bạch Hiền cũng cầm đũa lên gắp món ấy, rõ ràng muốn trêu chọc hắn đây mà. Hắn nhìn sang thì cậu chỉ cười hề hề, cái mặt trông ngây thơ vô (số) tội kinh khủng. Thức ăn trên bàn nhanh chóng được giải quyết hết.

Đến miếng thịt nướng cuối cùng, Ngô Thế Huân vừa mới gắp lên thì lại bị Biện Bạch Hiền động đũa kéo ngược xuống. Hắn phóng mắt sang thì chỉ thấy cậu đang trưng ra cái bộ mặt nai tơ mà nhìn hắn một cách vô cùng thắm thiết. Ngô Thế Huân cảm thấy mình tranh với tên nhóc này cũng thật trẻ con quá đi, nên quyết định buông đũa. Biện Bạch Hiền chỉ chờ có thế, liền gắp miếng thịt cuối cùng ấy lên, sung sướng bỏ tót vào mồm nhai nhóp nhép.

Ngô Thế Huân nhìn chuỗi hành động quá ư là trẻ con ấy của cậu, tự dưng lại thấy buồn cười, đúng là Bạch Tử có khác.

Biện Bạch Hiền nhìn thấy tên mặt than ấy cười, nụ cười không gượng gạo chút nào, bất chợt ngẩn người, cảm thấy hai bên má mình nóng hổi. Cái tên này, cười lên... trông thật là đẹp.

Không khí trên bàn ăn đã khá hơn, ít ra cũng không còn gượng gạo như ban nãy, trên bàn hiện giờ cũng đã trống trơn. Ngay lúc này, điện thoại của Biện Bạch Hiền rung lên, là Trương Nghệ Hưng gọi.

"Con ra ngoài nghe điện thoại chút." cậu nói với mama mình, rồi chạy thẳng ra ngoài ban công.
Biện Bạch Hiền vừa đi, bà Biện liền quay sang Ngô Thế Huân lúc này đang dùng khăn giấy lau tay, nhẹ giọng bắt chuyện:

"Thế Huân này, Bạch Hiền nhà bác cùng phòng có làm phiền gì con không?"

Ngô Thế Huân bất ngờ bị hỏi, cũng chưa kịp chuẩn bị gì, "Dạ không có gì, cậu ấy cũng tốt lắm." Thật sự là nhóc ấy rất phiền phức, nhưng dù có đánh chết hắn cũng sẽ không nói ra.

Mặc dù là đang giữa trưa nhưng cũng có thể cảm nhận được không khí mát mẻ hơn mọi ngày. Bà Biện nghe hắn nói vậy cũng cười cười. Gương mặt bà trông rất gia trưởng nhưng cũng rất phúc hậu. Nhất là mỗi lần nhắc đến con trai, trông bà có vẻ hạnh phúc lên rất nhiều.

"Tiểu Hiền ấy, thực ra nó cũng tốt lắm. Chỉ mỗi cái hiếu động quá nên sợ sẽ làm phiền đến người khác." bà ngừng một hồi, rồi nói tiếp, "Nó bị bệnh viêm phổi, nên không chịu được thời tiết quá lạnh."

Ngô Thế Huân trầm tư, hóa ra tên nhóc kia cũng không hoàn toàn khỏe mạnh như hắn nghĩ.

"Ở nhà được nuông chiều quen rồi nên chỉ sợ vào trường nội trú thì nó chịu không được. Tiểu Hiền thích ngủ trễ lại hay dậy muộn, có gì con cùng phòng với nó thường xuyên nhắc nhở nó dùm bác." Khi nói những lời này, bà Biện cũng không biết rằng Hiền Hiền nhà bà thật ra sống ở ký túc xá vô cùng tốt, thích ứng vô cùng nhanh và chẳng có chút gì gọi là 'không chịu được' cả.

Ngô Thế Huân nhìn bà Biện cười hiền hòa như thế, cũng chỉ biết cúi đầu rồi "Dạ" một tiếng. Trong lòng tự dưng cũng dấy lên một cảm xúc khó tả.

Đố kỵ ư, cũng không đúng. Chỉ là hắn thấy có chút ghen tỵ thôi. Đương nhiên, bất kỳ ai thấy một người mẹ quan tâm đến con mình như vậy cũng sinh ra loại cảm giác này hết.

Biện Bạch Hiền nghe điện thoại xong thì chạy vào, vẫn trưng ra bộ mặt vui vẻ như thường. Bà Biện gọi phục vụ thanh toán tiền, rồi cả ba người cùng bước ra khỏi nhà hàng.

Tài xế Lý đã đứng đợi sẵn, cả ba bước vào xe rồi nhanh chóng trở về. Tuy Biện Bạch Hiền trên xe cái miệng lại hoạt động liên tục, nhưng không khí sôi nổi dường như cũng đã dịu đi đôi chút.

Vừa về đến ký túc xá, Ngô Thế Huân liền leo lên giường mình. Hắn không làm gì cả, không đọc sách cũng không chơi điện thoại, chỉ là ngồi đó nhìn mẹ con Biện Bạch Hiền nói chuyện thôi.

Bà Biện dặn dò đủ thứ trên trời dưới đất, nhìn đồng hồ thì thấy cũng không còn sớm nữa, bà đứng dậy, nhìn Biện Bạch Hiền nói, "Thôi trễ rồi, mama về đây." sau đó bà liền gọi điện cho tài xế Lý.

Biện Bạch Hiền nhìn mama mình giống như vẫn còn muốn bà ở lại thêm xíu nữa. Nhưng cậu biết mama mình rất bận, nên cũng chỉ đành gật đầu rồi xách cái túi bự ra ngoài cửa dùm bà. Dù sao mama có thể ghé thăm cũng rất vui rồi. Ngô Thế Huân cũng đứng dậy, tiễn bà Vương ra về.

Một lát sau tài xế Lý đem hai hộp xốp lớn đến đưa cho bà Biện. Bà nhận lấy rồi quay sang con trai, "Trong này là cua biển, dưới căn tin hình như có chế biến dùm mình đúng không? Có gì con nhờ họ làm dùm, sống trong đây lâu lâu cũng phải thay đổi khẩu vị chút." rồi bà đặt một hộp vào tay Biện Bạch Hiền sau đó quay sang Ngô Thế Huân, "Tiểu Huân này."

Dù mới gặp lần đầu nhưng bà rất có thiện cảm với đứa trẻ ít nói trầm tĩnh nhưng lại rất lễ phép này. Bà đem hộp xốp còn lại đặt vào tay hắn, nhẹ nhàng nói, "Cái này là của con, có gì hai đứa cùng ăn cho vui nha."

Ngô Thế Huân còn đang ngây ngốc ở đó thì thấy cái hộp đã được đặt vào tay mình. Hắn cảm ơn rồi đứng chôn chân luôn ở đó. Hắn không thường giao tiếp nên rất ít người tặng gì cho hắn, nay bất chợt được tặng cua biển, đây lại là món hắn yêu thích, nên nhất thời có chút kích động.

Bà Biện lại dặn dò thêm một lát, sau đó nhanh chóng đưa cái túi của mình cho tài xế Lý, tạm biệt đứa con trai rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng ký túc xá. Chẳng mấy chốc, căn phòng lại trở về với không khí yên tĩnh.

Biện Bạch Hiền vẫn còn tiếc nuối, cậu đặt hộp xốp lên bàn, thở dài rồi nằm ườn ra giường.

Rồi như sực nhớ ra điều gì, cậu quay sang nói với Ngô Thế Huân, "Hình như mama tôi rất có thiện cảm với anh." Ngô Thế Huân quay qua thì thấy tên nhóc kia cười đến tít mắt, thật không còn biết nói gì hơn.

Cậu cầm cái hộp của mình rón rén bước qua bên chỗ Thế Huân, đặt lên bàn, để cạnh hộp xốp của hắn. Rồi cậu mở nắp ra, gương mặt trông hớn hở hẳn lên.

Trong mỗi hộp xốp có ba con cua biển bự ơi là bự, còn có thêm hai con hàu nữa, vậy là có sáu con cua và bốn con hàu cả thảy.

Mấy con cua hình như vẫn còn sống, cái càng chúng bị cột chặt lại. Cậu lấy cây bút chọt chọt vào hộp xốp, nhìn mấy con cua ngọ nguậy như vậy Biện Bạch Hiền thích chí vô cùng. Cậu hí hửng quay sang tên cùng phòng kia, "Này Thế Huân, anh có thích ăn cua không?"

"Có." hắn trả lời gần như ngay lập tức.

Bạch Hiền chỉ thuận miệng hỏi chơi thôi, vậy mà hắn lại trả lời như vậy, còn trả lời rất nhanh. Cậu cao hứng nhoài người ngồi lên giường hắn, ánh mắt trông rạng rỡ vô cùng, "Tôi cũng thích ăn cua lắm, vậy mình đi nhờ căn tin làm liền nha, nha nha nha..." đôi môi đỏ mọng cứ chu chu ra, cậu vô tư tiến sát lại gần Tuấn Khải, không phát hiện ra vẻ mặt càng lúc càng tối đi của tên kia.

Ngô Thế Huân nhìn gương mặt trắng nõn của tên nhóc kia kề sát mình, tự dưng lại thấy cổ họng khô khốc đến khó chịu. Nhìn gương mặt Bạch Hiền ở cự li gần như vậy, bản thân hắn cảm giác trong người có cái gì đó chạy rần rần, giống như bị điện giật vậy, thật không ổn chút nào. Hắn đẩy cậu ra, ngồi bật dậy đậy mấy hộp xốp lại, cố gắng gằn giọng mình cho bình thường nhất:

"Mấy cái này để qua ngày mai thì hỏng mất, một lát đem xuống nhờ căn tin làm." hắn quay mặt đi chỗ khác, tránh đi cái gương mặt gây chảy máu mũi của tên nhóc phiền phức kia.

Biện Bạch Hiền nghe vậy liền cao hứng lăn qua lăn lại trên giường hắn, miệng la 'Yay' một tiếng, tay vung lên không trung hệt như người hỏa tinh.

Gương mặt Thế Huân nóng bừng, cũng không biết tại sao nữa.

Biện Bạch Hiền này, thật sự là một kẻ phiền phức nhất trên trần đời.

Ngô Thế Huân hình như nhớ ra cái gì đó, trên môi hắn vô thức nở một nụ cười. Hắn khoanh tay đứng dựa vào tủ, ánh mắt lém lỉnh y hệt Biện Bạch Hiền.

"Không phải cậu muốn mama cậu biết là cậu đang ở chung phòng với một người mặt lạnh te, sau đó mama cậu sẽ thương cậu, sợ cậu bị tự kỷ mà chuyển phòng cho cậu sao?"

Biện Bạch Hiền đang vò vò cái gối nằm của hắn, nghe hắn nói vậy thì bất chợt khựng lại.

A... hình như đúng là cậu có nói vậy...

Bạch Hiền mặt hơi đỏ lên, nhưng lúc này tâm trạng đang vui, cậu quay sang Thế Huân, cười giả lả với hắn, tay xua xua trên không trung, "Làm gì có chứ, hình như anh nghe nhầm rồi hay sao ấy ha ha..."

Đúng là dám nói mà không dám nhận đây mà.

Ngô Thế Huân cũng chỉ muốn trêu ghẹo cậu chút xíu. Nghĩ lại thì không hiểu sao mình lại làm vậy nữa. Sống cùng phòng với một tên đầu óc loạn như Biện Bạch Hiền, đầu óc của hắn cũng sắp bị loạn theo luôn rồi.

Tâm trạng Ngô Thế Huân hôm nay tốt lạ thường. Hắn đi đến chỗ bàn học, vui vẻ lôi một đống bài tập toán ra làm. Biện Bạch Hiền thấy hắn không nói chuyện nữa nên đi về chỗ bàn học của mình, cũng lôi một đống bài tập của lão Chu ra giải quyết.

Hôm nay, tên mặt than cười nhiều hơn mọi khi, điều này khiến Biện Bạch Hiền vô cùng thích thú.

Buổi chiều hôm đó Ngô Thế Huân và Biện Bạch Hiền đem hai hộp hải sản xuống định nhờ căn tin làm hộ. Nhưng không hiểu sao, xuống tới nơi tự nhiên hắn đổi ý, hắn nói hắn biết làm mấy món này, thế nên quyết định chỉ mượn chỗ và mượn dụng cụ thôi, còn bản thân mình thì xắn tay áo lên, chuẩn bị... nấu ăn.

Biện Bạch Hiền tuy có hơi bất ngờ nhưng cũng đồng ý. Cậu nhìn đôi tay điêu luyện giữa mớ nồi niêu xoong chảo của hắn mà trong lòng không khỏi tấm tắc khen ngợi.

Một lúc lâu sau đó hắn bưng một cái khay lên, đặt hai bát cháo hàu và đĩa cua luộc xuống, khói bốc lên nghi ngút, thơm vô cùng.

Biện Bạch Hiền chịu không nổi cầm lấy chiếc thìa xúc cháo lên ăn. Cháo còn nóng hổi khiến cậu bị phỏng, lấy tay quạt phần phật vào miệng, mãi một lúc sau mới nuốt xuống được. Cậu vui vẻ ăn hết thìa này đến thìa khác, liên tục giơ ngón cái lên khen ngợi. Quả thực ở chung với tên mặt than này cũng gần một tháng rồi mà bây giờ mới biết tài nấu ăn của hắn đó nha, ngon vô cùng luôn.

Đây đúng là một phát hiện thế kỷ.

Ngô Thế Huân nhìn cậu ăn ngon lành như vậy, tự dưng cũng vui lây, bản thân không tự chủ được mà cười một cái. Biện Bạch Hiền nhìn thấy được cũng ngây ngẩn cả người.

Lại nói đến vấn đề ăn uống, Biện Bạch Hiền đúng là không ai sánh bằng. Ngô Thế Huân vẫn còn đang từ tốn ăn từng muỗng cháo thì Biện Bạch Hiền giơ cái bát rỗng trước mặt hắn, khuôn mặt tươi như mấy đứa con nít, miệng cứ tíu tít, "Ngon quá... ngon quá đi..."

Lần đầu tiên, Ngô Thế Huân cảm thấy cái điệu cười sang sảng của Biện Bạch Hiền lại dễ thương như vậy.

Bạch Hiền ăn xong cháo, liền xử đĩa cua. Cậu bẻ cái càng to đỏ hồng của con cua xấu số ấy, cứ nhìn chằm chằm vào nó một hồi. Rồi bất chợt, cậu chìa cái càng ra trước mặt Thế Huân, đôi mắt long lanh, mở to hết cỡ nhìn hắn.

Ngô Thế Huân buông thìa xuống, trong đầu nhanh chóng rút lại cái suy nghĩ vừa mới chớm nở hồi nãy. Tên nhóc Biện Bạch Hiền này đúng là chỉ có phiền phức và phiền phức.

Tuy nghĩ thế nhưng hắn cũng đứng dậy, đi vào bếp của căn tin lấy con dao ra, rồi dùng cán dao đập vỡ lớp vỏ cua, gỡ thịt ra rồi đặt vào chén của cậu. Quả nhiên, tên nhóc phiền phức ấy ngay lập tức bỏ vào miệng nhai ngon lành, cười híp mắt nói cảm ơn hắn.

Buổi tối hôm ấy gió thổi nhè nhẹ, không khí mát mẻ vô cùng. Ở trong nhà ăn của căn tin, tiếng cán dao đập vỏ cua cộng với tiếng nói sang sảng lảnh lót của ai đó cứ vang lên đều đặn. Biện Bạch Hiền vui vẻ ngồi nói chuyện nam tào bắc đẩu đủ thể loại trên trời dưới đất, còn Ngô Thế Huân chỉ đơn giản là ngồi đó im lặng không lên tiếng. Mặc dù vậy nhưng xung quanh hai người giống như có một luồng khí mới thổi qua, ai cũng cảm thấy đặc biệt vui vẻ thoải mái, tâm trạng tốt hẳn lên.

Ở bên ngoài, đâu đó vang lên tiếng xe cộ lưu thông, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng rao hàng, tiếng người nói chuyện. Một buổi tối yên bình vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro