Chương 20: Tin nhắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên xe, Miên Tổng đại nhân cùng tên nhóc Yixing liên tục nhỏ to với nhau, có đôi lúc còn cười ha ha lên, trông hai người vui vẻ đến phát bực. Biện Bạch Hiền mấy lần định quay sang mở miệng nói thì cứ y như rằng lại thấy mình không tài nào chen vào câu chuyện của hai đứa kia được, thế là đành phải ngậm ngùi mà cố gắng làm lơ đi. Lại ngó qua Phác Thái Nghiên ngồi kế bên, cô bạn này mới đầu cũng rất cởi mở, nhưng từ lúc xe chạy đến giờ cứ dán mắt vào điện thoại, chẳng biết đang làm gì nữa.

Cứ ngồi im như vậy thật chán chết đi được.

Biện Bạch Hiền rảnh rỗi lôi cái điện thoại màu trắng của mình ra chơi mấy trò chơi nhàm chán trong điện thoại, màn hình cứ liên tục báo 'game over', riết rồi cũng thấy nản, thế là lại cất điện thoại vào.

Biện Bạch Hiền lơ đãng ngó ra ngoài cửa kính xe, hàng cây hai bên đường, những dãy nhà cao ốc cứ liên tục chạy lùi ra phía sau, xe chạy êm đến mức có cảm giác như bản thân mình đang đứng yên, còn cảnh vật bên ngoài thì đang lùi lại phía sau vậy. Cậu cứ nhìn ra ngoài như thế, đọc mấy bảng hiệu trên đường, tự cảm thấy mình thật ngớ ngẩn.

Không biết Ngô Thế Huân ngồi trên xe số mấy nhỉ, không biết hắn đang làm gì nhỉ...

Biện Bạch Hiền thẩn thơ suy nghĩ, tay chân rảnh rỗi không có việc gì làm, thế là lôi điện thoại ra lại, vào mục tin nhắn, soạn một cái tin gửi cho người nào đó.

<Huân ca, anh đang làm gì thế?>

Tin vừa được gửi, chưa đầy một phút sau điện thoại liền rung lên. Cậu hớn hở mở hộp tin nhắn ra xem.

<Số 5.>

Thì ra hắn ngồi xe số năm. Cậu lại gửi tiếp một tin nhắn khác.

<Ồ vậy à, vậy anh ngồi kế bên ai thế? [icon mặt cười]>

<Ngồi kế bạn cùng lớp.>

<Thế à, anh ngồi hàng ghế số mấy thế? [icon mặt cười]>

<Ngồi hàng ghế thứ hai.>

<Woa thiệt hả, tôi cũng ngồi hàng thứ hai, vậy anh ngồi trong hay ngồi ngoài? [icon mặt hớn hở]>

<...[icont mặt nghiêm túc]>

Biện Bạch Hiền ngây người, nhìn tin nhắn chỉ có ba dấu chấm Ngô Thế Huân gửi đến, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Còn đang suy nghĩ thì điện thoại lại rung lên một lần nữa, cậu ngay lập tức mở hộp thư ra xem.

<Muốn hỏi gì thì cứ nhắn luôn trong một tin đi, đừng nhắn từng cái vậy.>

Biện Bạch Hiền nhìn điện thoại, mắt chớp chớp liên tục. Đúng là tên mặt than khó tính, người ta buồn chán muốn nói chuyện với anh thôi mà anh lại như vậy à.

Tuy nghĩ vậy nhưng Biện Bạch Hiền cũng cảm thấy vui vui. Cậu nhìn cái tên 'Nam thần Sehun Ngô Thế Huân mặt than siêu cấp khó tính' trong danh bạ mình, miệng vô thức nở một nụ cười nhẹ.

Nhắn chung luôn một tin ư, được, ha ha, bổn Biện thiếu gia đây rất dễ tính, muốn gì ta sẽ chiều tất... ha ha...

Biện Bạch Hiền mặt lém lỉnh, bắt đầu bấm bấm liên hồi. Một lát sau đó, Ngô Thế Huân ngồi ở xe số năm cảm thấy túi quần bên phải của mình rung lên, hắn lôi điện thoại ra, trên màn hình hiện lên dòng chữ 'Bạn có một tin nhắn từ Bạch Tử phiền phức'.

Hắn chau mày mở hộp thư ra xem, ngay lập tức té ngửa.

<Ngô Thế Huân, anh đang làm gì đấy, tôi thì đang nhắn tin với anh nè [icon mặt cười]. Trên xe anh vui không, anh ngồi bên trong hay bên ngoài của hàng ghế thế? Anh ngồi bên dãy của bác tài hay ngồi bên dãy cửa ra vào thế? Ngồi kế bên anh là nam hay nữ vậy, có đẹp trai không, có xinh gái không? Lớp anh có bao nhiêu người đi, bao nhiêu người không đi thế? Anh có bị say xe không, tôi thì không nhé [icon nháy mắt], ngồi đối diện với anh là ai vậy, còn đối diện tôi là lớp phó Tuấn Miên và tên nhóc Xing Xing ngố nè. À mà hồi sáng lúc ở ký túc xá mặc dù chúng ta đã ăn sáng rồi nhưng sao bây giờ tôi thấy đói quá, anh có đói không [icon mặt khóc] A còn chuyện này nữa, ha ha, anh biết không, người ngồi kế bên tôi là một cô bạn, là cô bạn đó nha, cực kỳ xinh xắn luôn đó. Sao nào, chắc ngồi kế bên anh là một người vô cùng xấu xí luôn chứ gì, lêu lêu [icon lè lưỡi] Hây da cô bạn này dễ thương cực kỳ, thế nào, anh có ghen tỵ với tôi không hahahaha... [icon trái tim] [icon trái tim] [icon trái tim] [icon trái tim] [icon trái tim]>

Ngô Thế Huân đọc xong tin nhắn, tự nhiên thấy mắt mình hoa lên. Tận mấy phút sau mới có thể kéo hồn mình lại được.

Hắn lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, lắc đầu cười. Cái gì thế này, tên nhóc kia thật sự rảnh rỗi tới mức gửi cho hắn một cái tin dài đến như thế này ư, cậu ta muốn làm văn trên điện thoại à? Tin nhắn thật dài mà đọc từ đầu tới cuối cũng chỉ toàn là mấy chuyện linh tinh chẳng ăn khớp với nhau gì cả. Cái tên nhóc này, lại bắt đầu giở trò gì nữa rồi.

Ngô Thế Huân cầm điện thoại lên đọc lại tin nhắn một lần nữa. Đọc... đọc... đọc... rồi có đoạn khiến cho hắn chú ý, tự nhiên hắn cảm thấy như có một dòng điện vừa xẹt qua người mình, hắn ngây người ra.

'...anh biết không, người ngồi kế bên tôi là một cô bạn, là cô bạn đó nha, cực kỳ xinh xắn luôn đó. Sao nào, chắc ngồi kế bên anh là một người vô cùng xấu xí luôn chứ gì, lêu lêu [icon lè lưỡi] Hây da cô bạn này dễ thương cực kỳ, thế nào, anh có ghen tỵ với tôi không hahahaha...'

"..."

Ngồi kế bên Bạch Hiền... là con gái sao?

Ừ thì đúng là con gái...

Chuyện gì thế này... tại sao hắn lại...

Ngô Thế Huân có thể cảm nhận được, hình như có một luồng khí nóng đang len lỏi vào người mình.

Sao thế nhỉ, trên xe này hơi nóng thì phải, hắn cởi áo khoác ngoài ra, gấp lại, đứng dậy nhét vào cái balo đang để trên giá hành lý của mình, sau đó lại ngồi xuống.

Vẫn cảm thấy hơi nóng.

Tại sao vậy nhỉ?

Hắn ngước mắt nhìn cảnh vật ở bên ngoài cửa kính xe, chẳng muốn trả lời tin nhắn của Biện Bạch Hiền nữa, đem điện thoại cất vào túi luôn.

Bạn học ngồi kế bên nhìn Sehun lớp mình mới nãy cầm điện thoại đọc đọc cái gì đó, rồi mỉm cười, rồi lại đọc tiếp, xong tự dưng cởi áo khoác đem cất, sau đó bày ra vẻ mặt khó chịu nhìn ra cửa kính xe. Cái chuỗi hành động này nhìn như thế nào cũng thấy không thể hiểu nổi. Bạn học ấy lấm lét nhìn Ngô Thế Huân, chỉ thấy gương mặt hắn đanh lại, hai hàng chân mày chau lại thành một đường thẳng.

Chắc là đang khó chịu với ai rồi.

Bạn học ngồi kế bên nhìn gương mặt thay đổi xoành xoạch của Ngô Thế Huân, trong lòng xuất hiện một dấu chấm hỏi to bự. Học chung lớp hơn ba tháng nay, vậy mà chưa bao giờ bạn học ấy nhìn thấy Ngô Thế Huân như thế, thiệt tình chưa bao giờ thấy hắn biểu lộ cảm xúc rõ rệt lại còn thay đổi đến chóng mặt như vậy nha, thật bất ngờ.

Ngô Thế Huân thở hắt ra, đầu óc không tự chủ được mà suy nghĩ linh tinh. Tên nhóc phiền phức kia hôm trước còn huênh hoang bảo rằng trên xe ngồi với Nghệ Hưng sẽ lén bỏ con chuột giả vào chỗ ngồi của tên nhóc ấy, dọa cho tên nhóc ấy hết hồn luôn. Thế quái nào hôm nay lại ngồi với một cô bạn là sao.

Cô bạn ấy là ai vậy, lại còn khen là cực kỳ xinh xắn nữa, xinh tới mức độ nào chứ.

Cuối cùng là ai, là ai, là ai?

Tuy không muốn nghĩ đến đâu nhưng không hiểu sao mà mấy cái suy nghĩ linh tinh đó cứ xuất hiện trong đầu mãi. Biện Bạch Hiền ngồi kế cô bạn xinh xắn, cô bạn xinh xắn ngồi kế Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền và cô bạn xinh xắn ngồi kế nhau, cùng trò chuyện cùng cười nói, cười cười nói nói, nói nói cười cười...

Aish~ điều hòa xe này có bị hỏng không vậy, sao nóng thế?

Ngô Thế Huân cứ ngồi đó, bổ não ra đủ thứ. Xe vẫn chạy đều đều, cảnh vật bên ngoài cứ lùi dần lùi dần, xung quanh hắn hiện giờ giống như đang có một tầng hắc ám bao quanh khiến cho bạn học ngồi kế bên dù có tò mò cũng không dám hỏi han.

Ngô Thế Huân vỗ vỗ trán, hắn lắc đầu, tự dưng cảm thấy bản thân mình thật ngớ ngẩn quá mức. Tên nhóc kia có ngồi với ai thì cũng chẳng liên quan tới hắn, vậy mà tại sao hắn lại cứ phải nghĩ tới nghĩ lui mãi như thế này chứ.

Đúng rồi, mắc mớ gì mình lại phải để tâm chuyện đó...

Nhưng mà sao thấy bực mình quá...

Hắn hồi tưởng lại, nhớ ngày trước lúc ba mẹ cãi vã nhau, đưa đơn li dị, đủ thứ chuyện xảy ra, thế nhưng hắn vẫn không một chút buồn bã đau xót, thậm chí còn có thể cúi đầu chào ba mẹ đi học, không để bất cứ một việc gì len lỏi vào đầu óc. Ngô Thế Huân là vậy, là một con người ngoài những việc liên quan đến bản thân mình ra, thì những thứ khác đều không quan trọng.

Thế mà bây giờ chỉ vì một tin nhắn hơi nhiều chữ của tên nhóc phiền phức cùng phòng, lại có thể khiến cho hắn khó chịu đến như vậy.

Tại sao chứ?

Chẳng lẽ dạo này hắn đã thay đổi rồi ư?

 Ngô Thế Huân lôi tai nghe ra, cắm vào điện thoại rồi nhắm mắt lại nghe nhạc. Có lẽ, sống chung với tên nhóc kia lâu quá nên hắn bị lây bệnh rồi cũng nên.

Chắc là vậy.

Ngô Thế Huân nhắm mắt, những giai điệu nhẹ nhàng của bài hát 'An tĩnh' của Châu Kiệt Luân vang lên bên tai, hắn thả hồn mình vào lời bài hát, cố gắng bỏ đi những suy nghĩ linh tinh trong đầu. Nghe hết một bài, hai bài, rồi ba bài hát, nghe mãi như thế nhưng dường như hắn cảm thấy mình cũng chả khá hơn là bao.

Biện Bạch Hiền gửi tin nhắn cho tên mặt than kia cũng gần mười mấy phút rồi mà vẫn không thấy trả lời. Đợi mãi mà điện thoại vẫn im lìm, càng nhìn lại càng sốt ruột. Có khi nào cậu nhắn nhiều quá nên giận rồi không thèm trả lời luôn?

Không đúng, nhắn tin nhiều thì có gì phải giận chứ.

Hay là... hắn đang ghen tỵ với cậu vì cậu được ngồi kế bên một cô bạn xinh xắn... ha ha ha...

Mà cũng không phải nữa, nam thần Sehun đẹp trai tài giỏi như vậy, lúc nào cũng có rất nhiều cô nàng xinh đẹp vây quanh, thầm mến hắn, việc quái gì mà phải ghen tỵ với cậu chứ.

Có khi hắn không thèm đọc tin nhắn luôn không chừng.

"..."

Aish~ mặc kệ, không thèm đợi nữa.

Biện Bạch Hiền vò đầu đến rối mù, cậu cất luôn điện thoại vào túi quần, cởi luôn áo khoác ngôi sao màu xanh đang mặc trên người, đứng dậy bỏ vào balo luôn, quyết tâm không để ý đến cái điện thoại nữa.

"Bạn Bạch Hiền ơi..." Phác Thái Nghiên nãy giờ ngồi im bỗng nhiên lên tiếng, khều khều cậu, "Bạn có thể lấy dùm mình cái tai nghe được không?" Thái Nghiên nhìn Bạch Hiền, khuôn mặt có chút hơi e ngại.

"Ừm, không sao." cậu nghe vậy thì đứng dậy lần nữa, rồi quay sang hỏi, "Bạn để ở đâu thế?"

"À mình để ở ngăn ngoài cùng, cái túi nhỏ nhỏ ở đằng trước balo ấy."

Biện Bạch Hiền lục ngăn bên ngoài của balo, lấy ra một cái tai nghe màu trắng đưa cho Phác Thái Nghiên, cô bạn ấy nhận lấy rồi nói cảm ơn, Biện Bạch Hiền cũng chỉ cười. Cậu kéo balo lại rồi ngồi xuống, tay chân rảnh rỗi không biết phải làm gì nữa.

Cậu lơ đãng liếc mắt sang nhìn Phác Thái Nghiên, cô bạn chậm rãi cắm tai nghe vào điện thoại, rồi ngó qua cửa kính nhìn ra bên ngoài. Có lẽ, những người ngồi trên xe du lịch ai cũng như vậy thì phải, tai đeo tai nghe nghe nhạc và theo thói quen nhìn ra ngoài đường miết thôi.

Hình ảnh này làm cho Biện Bạch Hiền liên tưởng đến một người, cũng rất thích đeo tai nghe mà nghe nhạc, chính là Ngô Thế Huân.

Aish, lại là Ngô Thế Huân, không thèm trả lời tin nhắn của cậu, thôi không thèm nghĩ đến hắn nữa.

Biện Bạch Hiền điều chỉnh ghế ngồi ngả ra sau một chút, rồi khoanh tay, bắt chéo chân lại, đầu hơi nghiêng sang một bên, ngồi một hồi thì trong đầu tự nhiên lóe lên một suy nghĩ.

Phác Thái Nghiên, cô bạn khác lớp đang ngồi kế bên này, tuy rằng đây là lần đầu tiên nói chuyện nhưng Biện Bạch Hiền lại cảm thấy hình như hơi quen. Nhất là cái tên Trịnh Tử Khởi ấy, có vẻ như cậu đã nghe ai nhắc qua một lần rồi thì phải.

Vương Nguyên suy nghĩ, thấy có vẻ mơ hồ. Phác Thái Nghiên... Phác Thái Nghiên... rốt cuộc là nghe ở đâu vậy ta...

Cậu liếc sang Trương Nghệ Hưng ngồi đối diện, lại thấy tên nhóc ấy cùng Tuấn Miên chụm đầu lại chơi cái gì đó trong điện thoại, nhìn thế nào cũng thấy thật chướng mắt.

Hứ, dám bơ bổn thiếu gia, ta đây cũng không thèm.

Trong đầu Biện Bạch Hiền bỗng nhiên có cái gì đó xẹt ngang qua, cậu ngay lập tức ngồi thẳng dậy, tay chống cằm vặn đầu óc cố nhớ lại.

Đúng rồi, là Trương Nghệ Hưng, hình như hồi đó có một lần tên nhóc Xing Xing có nói qua một lần rồi thì phải. Cậu liếc nhìn sang Phác Thái Nghiên kế bên, mặt mày trở nên vô cùng đăm chiêu.

Hình như cũng lâu lắm rồi, có một lần nào đó vào giờ ra chơi, Trương Nghệ Hưng nhảy chân sáo vào lớp, gương mặt vô cùng rạng rỡ chìa điện thoại ra cho Biện Bạch Hiền xem. Cậu nhóc bảo rằng hôm trước đi cổ vũ cho đội bóng rổ trong trận đấu tập gì gì đó, được đệ nhất mỹ nhân của khối mười chụp hình chung, tên cái gì Thái Nghiên ấy, học bên lớp một thì phải. Lúc ấy cậu cũng có xem, nhưng không để ý lắm, về sau lại quên luôn.

Có khi nào vị hoa khôi khối mười ấy là Phác Thái Nghiên đang ngồi kế bên cậu đây không? Thảo nào nhìn lại xinh xắn dễ thương như vậy.

Mà chắc chắn là vậy rồi, cô bạn này vừa bước lên xe đã khiến cho đám choi choi trên xe trầm trồ, không phải là hoa khôi thì còn ai nữa.

A ha ha ha... Bất ngờ thật nha...

Một lát nhất định phải nói chuyện này cho Ngô Thế Huân mặt than nghe mới được, há há há...

"Này lớp trưởng Biện."

Đang ngồi cười tự kỷ một mình thì có ai đó đập vào vai Biện Bạch Hiền, làm cậu hết hồn, đứt luôn mạch suy nghĩ. Cậu quay lại, thì ra là Hạ Nhi. Hạ Nhi chớp chớp mắt nhìn vị lớp trưởng lớp mình, ghé tai cậu nói nhỏ:

"Lớp trưởng Biện, rảnh không, xuống dưới chơi đánh bài đi."

"Này, chơi bài trên xe à, được không đấy?" cậu cũng chớp chớp mắt, hỏi lại.

"Không sao đâu mà, cũng đâu có giáo viên nào ở đây đâu, đừng làm ồn quá là được, xuống dưới chơi đi, ngồi trên đây cũng đâu có gì làm."

Biện Bạch Hiền nhìn ngó xung quanh, thấy mình đúng là ngồi đây cũng chẳng làm gì, thế là cậu gạt chuyện Phác Thái Nghiên sang một bên, gật đầu một cái, "Được, vậy xuống dưới chơi." rồi nhanh chóng đi theo Hạ Nhi xuống phía cuối xe luôn. Hạ Nhi rủ thêm đám Kim Chung Đại và vài người nữa, rồi một đám tụm năm tụm bảy lại ở mấy hàng ghế cuối, lôi ra một bộ bài tây rồi bắt đầu lập sòng.

Biện Bạch Hiền là đứa nhoi nhất đám. Mỗi lần chơi đều rất nhiệt tình, nhất là chơi bài xì phé, dù con tốt hay con xấu gì, khi lật bài ra đều đập xuống nghe cái chat. Nếu thắng thì lấy tay vỗ vỗ ngực, cười ha ha lên, còn nếu thua thì chán nản than thở một tiếng, rồi cũng cười ha ha. Có nhiều lúc quá khích còn hét lên báo hại đám Kim Chung Đại phải liên tục bịt miệng cậu lại, mấy người ở hàng ghế trên khó chịu nhìn xuống, cả đám cũng chỉ biết cười giả lả xin lỗi, rồi sau đó lại tiếp tục chia bài chơi tiếp.

Trên xe người ngủ kẻ chơi bài đứa bấm điện thoại, cứ như thế mỗi người đều có 'công việc' riêng của mình. Đám Bạch Hiền ngồi chơi bài, cười muốn banh họng, mấy đứa thua bị uống nước đến no căng bụng. Không biết đã qua bao lâu rồi, chơi miết cũng thấy chán, thế là cả đám quyết định cất bài vào không chơi nữa, lúc ấy mặt trời cũng đã đứng bóng. Đoàn xe dừng lại tại một nhà hàng nọ, mọi người lần lượt xuống xe, di chuyển vào nhà hàng bắt đầu dùng bữa trưa.

Biện Bạch Hiền nhìn thấy Ngô Thế Huân vừa bước xuống xe liền cười tít mắt chạy tới, thế nhưng hắn lại quay mặt đi chỗ khác, làm lơ cậu. Vào đến bên trong, từ lúc món ăn được dọn ra cho đến lúc mọi người đã căng bụng, cậu không biết tại sao mình cứ liên tục liếc về phía Ngô Thế Huân một cách vô thức. Mà cứ hễ mỗi lần cậu nhìn sang thì lại phát hiện hắn đang dùng một cặp mắt vô cùng đáng sợ nhìn chằm chằm vào cậu, làm cho cậu giật mình mấy lần. Biện Bạch Hiền khó hiểu vô cùng, không biết cậu đã đắc tội gì với tên mặt than này mà hắn cứ nhìn cậu như nhìn kẻ thù vậy, lại còn lơ cậu đi nữa chứ.

Ăn trưa xong cả đoàn được nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó lại lên đi xe tiếp. Biện Bạch Hiền mấy lần đến gần Ngô Thế Huân, muốn bắt chuyện với hắn thì hắn đều tránh đi chỗ khác. Cậu đâm tức, nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao tên mặt than này lại như vậy với mình. Thế là cậu cũng chẳng cần phải suy nghĩ nữa, hắn biết làm lơ bộ cậu không biết làm lơ chắc, không muốn nói chuyện với Biện thiếu gia thì Biện thiếu gia đây cũng không thèm nói chuyện với mặt than nhà ngươi nữa, không thèm, không thèm, không thèm luôn.

Biện Bạch Hiền đem cái suy nghĩ ấy dùng dằng bước lên xe, mặt xụ thành một đống. Một lát sau đó bác tài xế khởi động xe, tiếp tục chuyến hành trình. Người ta nói căng da bụng chùng da mắt, cả đám sau khi ăn trưa xong, xe lại chạy vô cùng êm ái, thế là tự dưng thấy buồn ngủ. Cậu quay đầu nhìn xuống phía cuối xe, thấy cả đám Kim Chunh Đại ai cũng im lặng, bây giờ đang giữa trưa, cũng không thể rủ chơi bài tiếp được nữa. Cậu lại nhìn sang bên kia, thấy Tuấn Miên và Nghệ Hưng cả hai đều đã ngủ tự lúc nào, còn dựa vai nhau mà ngủ nữa chứ, sao mà nhìn ngứa mắt thế không biết.

Biện Bạch Hiền liếc sang bên cạnh, Phác Thái Nghiên tai đeo tai nghe, mắt nhắm lại, không biết có phải đang ngủ không. Biện Bạch Hiền ngồi không rảnh rỗi chẳng biết làm gì, cậu nhàm chán nhìn ra phía cửa sổ, nhìn một hồi rồi mắt cũng bắt đầu díp lại, sau đó cũng ngủ quên luôn lúc nào không hay.

Cả đoàn xe vẫn cứ chạy đều đều như thế, không biết thời gian đã qua bao lâu rồi, Biện Bạch Hiền đang say giấc thì có ai đó khều khều vai cậu, giật mình tỉnh dậy thì thấy Phác Thái Nghiên đang chăm chú nhìn cậu, gương mặt ngại ngùng, "Bạch Hiền à, đến... đến nơi rồi kìa Xuống thôi."

Bạch Hiền vuốt mặt, cậu dụi dụi mắt, vươn vai một cái, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời bên ngoài nhuốm một màu ráng vàng, trên xe mọi người cũng đang lục đục lấy balo đi xuống, thì ra đã đến nơi rồi ư?

Nhanh thật, ngủ một giấc tỉnh dậy đã là hoàng hôn. Biện Bạch Hiền một lúc sau đó mới tỉnh hẳn, cậu ngồi thẳng dậy, đứng lên lấy hai cái balo trên giá hành lý xuống, đưa một cái cho Phác Thái Nghiên, sau đó cũng nhanh chóng theo mọi người xuống xe.

Theo lịch trình, khi đến nơi, cả đoàn sẽ nghỉ ngơi ở khách sạn, đến sáng hôm sau thì đi bộ ra khu du lịch bắt đầu tham quan, cắm trại, chơi trò chơi. Thầy tổng quản nhiệm đi lòng vòng xem xét một hồi, sau khi thấy tất cả học sinh đều đã xuống xe hết, thầy liền dẫn cả đoàn bước vào trong khách sạn chuẩn bị nhận phòng.

Biện Bạch Hiền nhìn Ngô Thế Huân mặt mày có vẻ mệt mỏi, trong lòng cậu tự nhiên dao động, cậu muốn chạy đến hỏi han hắn. Thế nhưng lại nhớ đến lúc trưa, mỗi lần cậu đến gần là hắn lại tránh đi chỗ khác, không biết lý do tại sao luôn. Bạch Hiền thở dài, đành bỏ cái ý nghĩ đến chỗ hắn qua một bên, đi theo thầy tổng quản nhiệm vào trong khách sạn.

Cả đoàn đi vào, đến quầy tiếp tân. Bỗng nhiên, có một sự cố nho nhỏ xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro