Chương 3: Sự kiện trong lớp học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền bước vào lớp, mọi con mắt cứ thế chiếu thẳng vào cậu. Thậm chí một số người còn tỏ vẻ kinh ngạc không che giấu.

Cậu nhíu mày, bộ các người chưa thấy học sinh mới bước vào lớp bao giờ sao. Nhìn cái gì mà nhìn.

Giáo viên chưa vào, tình hình còn có chút hỗn loạn, lác đác có bàn trống, có bàn đầy người, thật chẳng biết chỗ nào cậu có thể ngồi. Cậu cứ đứng thừ người ra đấy, mắt liên láo nhìn xung quanh.
Lớp học đang náo nhiệt bỗng nhiên im lặng đến đáng sợ, thậm chí còn có thể nghe cả tiếng muỗi bay.

"Woa cậu ta là ai nhỉ..."

"Woa nhìn cậu ta thật cao quá đi, có lẽ cao hơn cả lớp trưởng nữa..."

"Woa, cậu ta đẹp thật đó..."

"Woa..." đám con gái bắt đầu nhao nhao lên.

Trước mặt họ là một người, từ đầu đến chân gọn gàng ngăn nắp, khuôn mặt không phải thuộc dạng đẹp mê người, cũng không phải là mẫu những anh chàng hào hoa, lãnh đạm, mà trước mặt họ đây là một khuôn mặt trắng trẻo. Đôi mắt to tròn lanh lợi, nhìn có chút trẻ con, khiến cho người khác không hiểu sao cảm thấy... thật đáng yêu.

Có một tên béo ngồi phía cuối lớp, mặt mũi bặm trợn, quần áo xộc xệch chẳng đâu vào đâu, nhìn có thể biết hắn là thành phần không tốt của lớp. Hắn đứng dậy, tiến về phía Bạch Hiền, hất cằm nói một cách vô cùng lỗ mãng.

"Nhầm lớp rồi bạn ơi, xin mời ra khỏi lớp cho."

Biện Bạch Hiền nhìn tên béo ấy rồi lại nhìn những khuôn mặt xung quanh với ánh mắt đang dán chặt lên người mình. Cậu bật cười, dùng một giọng nói không to không nhỏ nói với tên béo: "Xin lỗi nhưng tôi là học sinh mới của lớp hai này, chắc bạn vẫn chưa biết nhỉ." cậu có cảm giác, tên béo này hình như hơi quen quen.

Tên béo định nói tiếp gì đó thì từ đám học sinh bất chợt có một người nọ, dáng vẻ cao ráo, khuôn mặt điềm tĩnh đi đến gần Biện Bạch Hiền, nói với cả lớp.

"Chắc các bạn quên rồi, lão Chu đã bảo chúng ta là hôm nay sẽ có học sinh mới chuyển vào lớp, đây chắc chắn là cậu ta rồi." xong quay lại nói với Biện Bạch Hiền, "Chào cậu, tớ là Kim Tuấn Miên, lớp trưởng lớp hai."

Đám con gái bắt đầu xuýt xoa, ánh mắt dán chặt vào Biện Bạch Hiền.

Bạch Hiền nhìn Tuấn Miên, cười thân thiện, "Ồ thì ra là lớp trưởng, hân hạnh, tớ là học sinh mới, tên là..."

"Mấy đứa trật tự, vào chỗ ngồi hết!" Bạch Hiền chưa nói hết câu, một giọng nói khác bất chợt chen vào.

Cậu nhìn ra phía cửa lớp, ồ thì ra là thầy giáo.

Nói đúng hơn có lẽ đây là thầy chủ nhiệm của lớp hai này, vậy là đã đến giờ vào học.

Cả lớp ai về chỗ nấy, Tuấn Miên cũng về chỗ của mình. Bạch Hiền hiện tại không biết mình ngồi chỗ nào, thế là cứ đứng đờ ra ngay giữa lớp. Thầy giáo bước lên bục, kéo Biện Bạch Hiền lại gần, dõng dạc nói với cả lớp.

"Đây là bạn Biện Bạch Hiền, bạn ấy vừa mới chuyển từ trường trung học A đến, từ bây giờ sẽ học lớp chúng ta."

Biện Bạch Hiền cúi đầu chào cả lớp, rồi nhanh chóng viết tên mình lên bảng. Cả lớp chăm chú nhìn cậu, một số thấy hào hứng, một số tỏ thái độ vui vẻ, cũng có một số khó chịu ra mặt. Tuy chỉ là một học sinh mới, nhưng lại khiến cho đám con gái lớp này nhao nhao lên như vậy nói sao cũng khiến cho người khác sinh lòng ghen tỵ.

Tên béo đang ngồi phía cuối lớp im lặng, bỗng nhiên đập bàn hét lớn, "Tao biết nó là ai rồi."

Cả lớp đồng loạt nhìn xuống tên béo, ánh mắt tò mò.

"Nó là thiếu gia nhà họ Biện, là tên tiền vệ của đội bóng rổ trường trung học A."

Cả lớp ồ lên một tiếng, có vài người đã nhận ra. Đội bóng rổ của trường trung học A, đó chẳng phải là đội bóng vừa giật giải nhất thành phố sao. Năm ngoái nghe đâu đội bóng rổ trường đó chỉ là một đội bình thường, nhưng học kỳ vừa rồi có tuyển thêm một tiền vệ, nghe đâu rất giỏi, liên tiếp giúp đội ghi điểm, rồi từng bước dẫn cả đội giành quán quân ở giải toàn thành luôn. Chẳng lẽ người tiền vệ tài năng ấy chính là Biện Bạch Hiền, là người đang đứng trước mặt bọn họ đây sao. Không chỉ thành tích thể thao giỏi, mà gương mặt nhìn cũng rất điển trai.

Woa, là trai đẹp biết chơi bóng rổ trong truyền thuyết đây ư?

Bạch Hiền thờ ơ nhìn xuống lớp, khẽ lướt qua tên béo phía dưới, rồi hình như cậu nhớ ra một điều gì đó, nhưng suy nghĩ vừa lóe lên lại biến mất. Cậu lắc lắc đầu, gạt bỏ mọi suy nghĩ mơ hồ qua một bên.

Dù sao có vẻ có một vài người đã biết cậu là ai rồi, cái lớp này cũng thật thú vị nhỉ.

Cậu nhìn lướt xuống lớp, thấy có một chỗ trống gần cửa sổ, cậu nhanh chóng bước xuống, đặt cái cặp lên bàn rồi ngồi xuống bắt chéo chân, hướng lên phía bục giảng, "Từ bây giờ mình sẽ ngồi chỗ này."

Cả lớp nhất thời câm lặng.

Thầy giáo tằng hắng vài tiếng, lôi ra mấy quyển sách rồi bắt đầu vào tiết học.

Biện Bạch Hiền quyết tâm lần này sẽ nghiêm túc học hành đàng hoàng. Phải, nhất định phải cố gắng lấy được thành tích thật tốt, có như vậy thì sau này xin mama chuyển trường sẽ dễ dàng hơn. Cậu không muốn học ở trường nội trú chút nào đâu, một chút cũng không. Nhưng hiện tại phải cố gắng tỏ ra thật ngoan ngoãn, bây giờ nhẫn nhịn, rồi sau này nhất định Biện thiếu gia ta sẽ thành công. Cố lên, cố lên, hahaha....

Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu là lão Chu dạy bộ môn toán, là giáo viên nổi tiếng nghiêm khắc của cái trường này. Ai da~ toán là môn Bạch Hiền ghét nhất, cực kỳ ghét luôn. Cậu tự hỏi tại sao lại có một môn khô khan nhàm chán như thế này, trong vở trong sách chỉ toàn những số là số, đọc một hồi là hoa cả mắt, đọc thêm chút nữa chỉ thấy buồn ngủ. Nói chung, môn toán nhất định là môn học chán nhất trên đời này. Bạch Hiền thề, cậu nhất định sẽ không bao giờ thích môn toán và sau này cũng sẽ không làm bất cứ công việc gì liên quan đến toán, nhất định không bao giờ. Cậu chỉ yêu thích môn ngữ văn thôi, ngữ văn là môn tuyệt vời nhất, tuyệt vời nhất nhất nhất.

Biện Bạch Hiền nhìn vào cuốn sách toán, cố gắng nhét một chút lời giảng của lão Chu vào đầu.

Một lúc sau, tên nhóc ngồi kế bên khều khều cậu, "Này học sinh mới."

Bạch Hiền nhàm chán nhìn qua kẻ bên cạnh kia, giọng lười biếng, "Có chuyện gì không?"

Tên nhóc kia nghe Bạch Hiền trả lời, đôi mắt cực kỳ sáng rỡ, "Tớ tên là Trương Nghệ Hưng, mình làm quen nhé."

Ồ, làm bạn ư, dù sao cậu cũng mới chuyển đến ngôi trường này, có một người bạn cũng không tồi. Bạch Hiền liền nở một nụ cười, quay sang, "Được thôi, tớ dù sao cũng là học sinh mới, làm quen nhé."

Nghệ Hưng khẽ nhích nhích lại gần Bạch Hiền, giọng nói trong veo của tên nhóc mang chút phấn khích, "Học kỳ trước tớ đã đi xem trận đấu bóng cấp trường của cậu đó, không ngờ học kỳ này lại được học chung lớp, lại ngồi kế nhau nữa, thật bất ngờ quá đi."

Từ "bất ngờ" của Nghệ Hưng nói ra khi vào tai Bạch Hiền lại thành nghĩa của từ "hạnh phúc". Ồ, hóa ra Biện thiếu gia ta đây cũng nổi tiếng quá cơ, có người hạnh phúc khi được ngồi kế nữa đấy. Mama mà biết chắc chắn sẽ không còn bảo cậu là con nít nữa, vừa mới chuyển đến nhưng cậu cũng có fan đấy nhá... hắc hắc hắc...

Bạch Hiền ngồi đó tự huyễn bản thân mình đến tận trời cao, nở một nụ cười quái đản khiến cho Tiểu Hưng chả hiểu mô tê gì.

Nghệ Hưng dường như nhớ ra điều gì đó, cậu nhóc lại khều khều Bạch Hiền, nhỏ giọng nói, "Này, hôm nay cũng có một người mới chuyển đến trường này đấy."

"Ồ, thế ư?" Bạch Hiền không để ý, tâm trạng cậu vẫn còn đang lơ lửng chốn mây xanh.

"Nghe đâu người cũng mới chuyển đến tên là... tên là gì nhỉ, a, là Sehun thì phải, học trên chúng ta một lớp.", hai mắt Nghệ Hưng long lanh, "Nghe nói học cực kỳ giỏi, thành tích tốt lại vô cùng đẹp trai, ehhh thật muốn được gặp quá đi mất.", Trương Nghệ Hưng kích động đập bàn một cái khiến cho lão Chu đang giảng bài quay xuống nhìn tên nhóc, khuôn mặt đáng sợ của lão khiến cho Nghệ Hưng lập tức hiểu mình vừa làm gì, liền gãi đầu gãi tai, giở vở ra vờ chép chép ghi ghi.

Lão Chu lại tiếp tục bài giảng dang dở.

Biện Bạch Hiền lúc bấy giờ hồn mới nhập xác, cậu quay sang bạn học họ Trương kia, tò mò hỏi, "Thật sự có người như vậy mới chuyển tới sao? Tớ thật không biết đó nha."

Trương Nghệ Hưng quay sang nhìn Biện Bạch Hiền, hai mắt to tròn như cún con, "Tớ nói thật đó Hiền Hiền à, anh ta rất nổi tiếng đó nha, nếu tớ là con gái, tớ sẽ yêu anh ta mất..."

Biện Bạch Hiền lập tức câm nín.

Thật sự có một người tuyệt vời như vậy chuyển đến sao, thật khiến cho người ta tò mò. Bạch Hiền chống cằm suy nghĩ, nhất định hôm nào phải tìm gặp xem thực hư ra sao, xem ai có thể khiến cho tên nhóc ngồi kế cậu đây sùng bái ngưỡng mộ đến vậy.

Nói gì thì nói, ở trường cũ Bạch Hiền thật sự không phải dạng người tầm thường. Thành tích học tập thì khỏi phải bàn cãi, cậu lúc nào mà chả vào top những học sinh giỏi của trường chứ, thành tích thể thao càng không phải nhắc, cộng thêm khuôn mặt xinh xắn trời phú thế này, đi học lại có gia nhân đưa đón, cậu thật sự là một "hotboy" của trường cũ đó nha. Cậu chính là hình mẫu lý tưởng trong mộng của các cô gái, là người luôn nhận được những bức thư tình sướt mướt từ tay những bạn học nữ cùng trường. Nói chung, cậu chính là người tuyệt vời, tuyệt vời nhất đó, ít nhất thì trong suy nghĩ của cậu chính là như vậy... hahaha...

Vì thế, khi nghe tin cũng có một học sinh tuyệt vời như thế chuyển đến trường này cùng lúc với cậu, cậu cũng cảm thấy có chút hiếu kì.

Bạch Hiền nhìn ra phía cửa sổ, đầu óc bắt đầu suy nghĩ mông lung. Lão Chu thì cứ tiếp tục với bài giảng nhàm chán của mình. Tên nhóc kế bên cũng không nói gì nữa, cậu bắt đầu thả hồn theo gió.

Tiết học cứ thế trôi qua một cách nhanh chóng. Chẳng mấy chốc đã đến giờ ra chơi.

"Này, Bạch Hiền, xuống căn tin với tớ không?" Trương Nghệ Hưng nói với Biện Bạch Hiền.

"Không, tớ ngồi đây được rồi." cậu từ chối.

"Ồ..." Trương Nghệ Hưng vẻ mặt nuối tiếc, nhưng cũng nhanh chóng nở một nụ cười tươi rói, quay đi bắt đầu đùa giỡn với đám bạn cùng lớp. Một số người bắt đầu kéo nhau xuống căn tin, lớp học thoáng chốc vắng đi một nửa.

Biện Bạch Hiền lục lục cái cặp của mình. Lục, lục, lục, lục một hồi cảm thấy có gì đó là lạ.

Ủa sao kỳ vậy ta, rõ ràng hồi sáng trước khi ra khỏi ký túc xá mình đã bỏ vào đây một hộp bánh nướng, một hộp sữa tươi rồi mà, thế quái nào tìm hoài nãy giờ không thấy đâu vậy cà.

Bạch Hiền nhấc cặp lên, đem đổ tất cả những thứ có trong đó ra mặt bàn.

Vẫn không có, kỳ lạ thật.

Biện Bạch Hiền mang một thắc mắc to bự trong đầu.

Cả lớp đang ồn ào náo nhiệt bỗng nhiên im lặng, cậu tò mò khó hiểu ngước lên nhìn ra cửa lớp.

Hiện tại trước cửa lớp là một người, ồ, nói chính xác thì là một người quen.

Cả lớp ngoại trừ một số cúi đầu học bài, số còn lại gần như đang trong tình trạng mắt chữ O mồm chữ A nhìn cái người trước cửa kia.

Biện Bạch Hiền gãi đầu gãi tai, cậu bỏ tất cả những thứ linh tinh vừa đổ ra trên bàn vào cặp, cười cười nói vọng ra phía cửa lớp, "Ngô Thế Huân, là anh à, có chuyện gì không, ơ..."

Ngô Thế Huân mặt mày tràn đầy sát khí khiến cậu đột nhiên chột dạ. Trên tay hắn cầm một cái cặp, dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cậu, gằn từng chữ:

"Biện - Bạch - Hiền, cậu - ra - đây - ngay - cho - tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro