Chương 20 - Đã từng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Ji Soo nằm trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được, nhìn đồng hồ treo tường, một giờ rồi, cô thở dài một hơi, ngồi dậy bật đèn, cầm di động lên, đăng nhập vào SNS, phát hiện mấy fan của mình lại bùng nổ rồi. Cô nhấn vào SNS của Park Jin Young, anh lại đăng một tấm hình sủi cảo mới nữa.

"Chén sủi cảo này, tôi tình nguyện ăn cả đời đó Kim Ji Soo."

Kim Ji Soo sửng sốt mấy giây, bất đắc dĩ bật cười, lần này anh ta lại @ cả mình vào, hèn gì lượng fan của cô bỗng chốt lại tăng lên ào ạt.

~ ~ Lại là cả đời, lại là phù du nữa à? ~ ~

~ ~ Park công tử ăn sơn hào hải vị ngán rồi, đến ăn sủi cảo của người phàm chúng ta. Tin em đi, chắc chắn sủi cảo của em làm ngon hơn cô ta nhiều, đến đây ăn của em đi! ~ ~

~ ~ @ rồi kìa, woa, trước kia chưa từng @ bao giờ, lần này làm thật hả? ~ ~

~ ~ Chủ tịch Park ơi, bỏ qua cô gái đó, nhào qua em đi! ~ ~

Cho dù là nửa đêm, bình luận vẫn tăng lên không ngừng. Trên SNS của Park Jin Young, và trên SNS của cô nữa.

~ ~ Thật lòng muốn xin cô Kim kia chỉ bảo phương pháp ôm đùi hiệu quả nhất! ~ ~

~ ~ Gái điếm trên đời này nhiều thật đấy. Còn treo biển hiệu bác sĩ Trung Y nữa chứ, ghê tởm chết đi được. ~ ~

Kim Ji Soo xoa xoa huyệt thái dương đau nhức đến khó chịu. Lời nói trên mạng này, tuy cô không để tâm, chẳng qua là tự dưng lại bị mắng, đúng là oan uổng mà! Nếu như Park Jin Young vẫn tiếp tục khoe khoang huênh hoang như vậy, SNS của cô sẽ trở thành bia hứng đạn mất!

Mắt không thấy thì coi như không có gì! Cô bắt đầu từ từ xóa hết từng bài viết kia trên SNS.

"Ding" tin nhắn của Park Jin Young nhảy vào: "Xin lỗi, tôi đã xóa bài trên SNS rồi."

Kim Ji Soo nhíu mày, anh có ý gì đây? Haiz, thế giới của anh, cô không hiểu được, cũng không muốn hiểu. Kim Ji Soo không trả lời tin nhắn, tiếp tục lướt SNS.

"Vẫn chưa ngủ à?"

Tay Kim Ji Soo thoáng dừng lại, mới nhận ra anh có thể nhìn thấy mình đang xóa bài trên SNS.

-----

Park Jin Young nằm trên ghế dựa ở phòng thủy tinh ngắm bầu trời đầy sao lấp lánh, dòng sông sao chảy xuôi. Những chấm sao lấp lánh đó, giống như là mỗi một hồi ức trong lòng người vậy, chỉ khi đêm tối yên tĩnh, vẻ phồn hoa rực rỡ của đô thị nhạt đi, những ánh sáng lay lắt trong màn đêm mới có thể làm cho người ta nhìn thấy, làm cho người ta nhớ lại.

Đã từng, Im Nayeon cũng thích nằm trên đỉnh núi vừa uống rượu, vừa ngắm sao với anh.

Anh uống một ngụm nước cam. Ngắm sao thì được, rượu đỏ thì miễn đi, có người nói uống thuốc thì đừng uống rượu.

Mà cái người xưa nay chỉ có hai màu trắng đen, thì ra là thích màu hồng nhất. Điều này làm anh hơi bất ngờ. Mơ mộng, thiếu nữ, ngọt ngào, so với vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, xa cách dưới lớp áo blu trắng của cô, không chỉ chênh lệch một chút thôi đâu. Có lẽ chính là vì cô có một trái tim thiếu nữ mềm yếu, nên cô mới cần một lớp vỏ ngoài kiên cường để bảo vệ, bảo vệ trái tim yếu đuối trông có vẻ cứng rắn của cô.

Anh cầm di động lên, xem SNS một chút, phát hiện không ít người đang điên cuồng sỉ vả trên SNS của Kim Ji Soo, sau đó lại phát hiện cô xóa đi một bài lại một bài.

Park Jin Young chợt nhận ra, có lẽ lời tuyên bố công khai huênh hoang của anh đã vượt quá phạm vi cô có thể chấp nhận. Kiểu hạnh phúc của cô bé Lọ Lem này đặc biệt thu hút ánh mắt của người khác, có hâm mộ thì sẽ có ghen ghét, có ghen ghét thì sẽ có căm hận, có căm hận thì sẽ rước đến những câu mắng nhiếc không có giới hạn, cho dù là với một người hoàn toàn xa lạ. Anh lập tức xóa bài tỏ tình sủi cảo đi, rồi nhắn tin cho Kim Ji Soo. Chỉ là, qua 10 phút rồi, cô vẫn chưa trả lời, mà cũng không xóa bài trên SNS nữa.

Anh lấy Palaroid ra, hướng lên bầu trời chụp một tấm ảnh. Trong một khoảng tối đen như mực, điểm xuyết những ánh sáng yếu ớt. Anh viết lên tấm ảnh: Đã từng.

Anh cầm tấm ảnh lên, lấy di động chụp lại, gửi cho Kim Ji Soo.

"Tôi với cô ấy, đã từng kề vai nhau ngắm sao, dường như mỗi một ngôi sao trên trời đều trở thành một phần của hồi ức. Tôi đã từng không chịu ngẩng đầu lên trong đêm tối trong một khoảng thời gian rất dài. Hôm nay ngắm lại, bầu trời sao này vẫn như cũ, nhưng tâm trạng lại không giống nữa, thậm chí có chút cám ơn, tôi đã từng có được một phần hồi ức dưới ánh sao này."

"P.S: Đoạn văn này thật sự là do tôi viết ra đấy, không phải chép từ Google đâu!"

"P.S nữa: Xin lỗi, tôi hơi vội vàng! Tôi đã xóa hết những bài viết có liên quan đến em trên SNS rồi. Chúng ta trở lại quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, được không?"

Chưa đến một phút đồng hồ sau, Kim Ji Soo trả lời: "P.S: Viết rất hay!"

"P.S nữa: Được! Ngủ sớm đi!"

Park Jin Young đi về phòng, dán tấm ảnh lên tường. Những bức ảnh trên tường dần dần nhiều lên rồi, bất kể là vui vẻ, hay là đau lòng, mỗi một tấm đều là cái bóng của hồi ức, không thể thay đổi, không thể né tránh. Anh nhìn thẳng vào từng tấm ảnh, nhìn thẳng vào mỗi một thứ từng trải đan xen trong nỗi chua ngọt đắng cay ở chốn sâu tận đáy lòng.

-----

Kim Ji Soo đi ra ngoài ban công, ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Anh ta, đã từng ôm cô vào lòng ngắm sao. Anh ta, đã từng nói, ở trên vùng thảo nguyên ở Nội Mông Cổ của anh ta có thể thấy được bầu trời sao rung động lòng người nhất. Trên thảo nguyên không có ánh đèn, màn đêm đầy sao bát ngát kia như gần trong gang tấc. Nằm trên thảm cỏ, giơ tay ra thì giống y như là có thể bắt được ngôi sao vào tay vậy.

"Hi, sau này anh dắt em đi Nội Mông Cổ, cùng em ngắm bầu trời sao đẹp nhất giữa trời đất này."

Lại là một lời hứa mãi mãi không thể nào thực hiện được.

Cô giơ di động lên chụp lại bầu trời sao, mỉm cười, trong nụ cười mang theo chút đắng chát, cũng có chút khoan dung.

Ít nhất, đã từng có một lời hứa như thế.

-----

Một ngày bình thường, lại có một người không mấy bình thường đến. Cha Eun Woo và con trai của anh ta Jin Jin. Dáng vẻ của Cha Eun Woo không tinh tế nhàn nhã như Park Jin Young, trên ngũ quan cường tráng nhiều thêm một phần hào sảng và phóng khoáng.

Cha Eun Woo nói: "Bác sĩ Kim, Jin Jin uống thuốc của cô thì khỏi bệnh rất nhanh. Nhưng nó vẫn còn ho một chút, nên muốn mời cô khám xem sao."

Sau khi Kim Ji Soo kiểm tra nhẹ xong, nói: "Anh Cha, thực ra Jin Jin đã hoàn toàn khỏi bệnh rồi, không cần phải uống thuốc nữa."

"Ừm, vậy thì tốt! Tôi thấy bệnh của Mark cũng có tiến triển rồi."

Kim Ji Soo trịnh trọng nhìn anh ta: "Hi vọng anh hiểu, tôi sẽ không tiết lộ tình trạng của bệnh nhân cho bất cứ ai."

"Tôi nói một câu khẳng định, chứ không phải câu hỏi! Tôi đã thấy bài viết sủi cảo của cậu ấy đăng trên SNS tối hôm qua. Chén sủi cảo trong hình là do cô làm phải không?"

Kim Ji Soo hắng giọng, "ừ" nhẹ một tiếng.

"Cô không tin lời cậu ấy nói ư?"

"Tôi không có xem!" Kim Ji Soo không muốn dây dưa, "Anh Cha, bệnh của Jin Jin đã khỏi rồi, thì không cần phải đến đây nữa đâu."

"Vậy chúng ta cũng không cần vòng vo nữa. Lần này đến đây, tôi muốn xin nhờ cô một việc."

"Mời nói!"

"Hãy sắp xếp cho Mark đi đánh boxing một lần."

Kim Ji Soo nhìn Cha Eun Woo một cái: "Tôi chỉ là bác sĩ của anh ấy, không phải trợ lý của anh ấy, không thể nào sắp xếp hành trình của anh ấy được."

Cha Eun Woo nói: "Tôi chỉ muốn đánh một trận boxing với cậu ấy thôi."

Kim Ji Soo im lặng không nói gì.

Cha Eun Woo nói: "Chúng tôi đã từng thỏa thuận, bất kể có gì bất mãn với nhau, đánh một trận, thì mọi thứ đều bỏ qua hết. Sau khi cậu ấy gặp tai nạn, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội đánh boxing một lần với cậu ấy."

Kim Ji Soo hời hợt nói: "Có một số chuyện không phải đánh đấm một trận là có thể bỏ qua được."

"Tôi biết! Ít nhất thì bị cậu ấy đánh một trận, trong lòng tôi sẽ thoải mái một chút." Đôi mắt của Cha Eun Woo như mắt ưng, ánh mắt tập trung, thâm thúy nhìn chằm chằm Kim Ji Soo, "Tôi tin bệnh của cậu ấy không thể nào không liên quan đến tâm lý đèn nén của cậu ấy. Đánh tôi một trận, có lẽ cũng là một kiểu trút giận, cũng có ích cho bệnh của cậu ấy."

Kim Ji Soo rũ mắt xuống, suy nghĩ tỉ mỉ: "Tôi, thử một chút vậy!"

"Cám ơn cô!" Cha Eun Woo gật đầu với Kim Ji Soo, anh ta viết số di động xuống: "Sắp xếp xong, lúc nào cũng có thể gọi điện báo cho tôi."

Lúc Cha Eun Woo đi ra đến cửa, quay lại nhìn Kim Ji Soo: "Đúng rồi, tôi thấy cậu ấy đã xóa hết những bài SNS liên quan đến cô rồi. Lần trước cậu ấy xóa SNS là 5 năm trước. Lần đó là vì hận, vì muốn quên đi. Lần này lại là vì yêu, vì muốn bảo vệ. Còn nữa, Mark không phải là kiểu người dễ dàng nói ra câu 'cả đời' đâu. Đối với cậu ấy, những lời nói ra, chính là lời hứa."

Trái tim của Kim Ji Soo rung lên: "Con người sẽ thay đổi, rất nhiều lời nói đều là gió thoảng mây bay thôi."

Trên mặt Cha Eun Woo nổi lên một thoáng buồn bã: "Có lẽ đúng! Có lẽ không đúng! Hi vọng cô nhìn rõ rồi, mới đưa ra quyết định. Mark đối xử với cô rất đặc biệt."

"Tôi chỉ là bác sĩ của anh ấy mà thôi!"

-----

Buổi chiều, Park Chaeyoung gọi điện đến nói tối nay muốn qua ăn chực uống chùa. Ăn cơm tối xong, Park Chaeyoung kéo tay cô xuống công viên ở dưới lầu đi dạo.

"Hôm nay Park Jin Young thật sự đưa 100 đóa hoa hồng vàng đến đó, còn kèm theo tấm thiệp 'I'm sorry' nữa. Như vậy cũng coi như là có chút thành ý!"

"Vậy thì tốt!" Mặc dù, với anh, chuyện này chỉ cần nói với trợ lý một câu thôi.

"Mình còn thấy bài viết trên SNS của anh ta vào tối hôm qua nữa, tuy anh ta đã xóa rồi, nhưng vẫn có rất nhiều người chụp màn hình lại nha. Cậu nói xem anh ta có ý gì? Đăng rồi lại xóa, đổi ý hả?"

"Mình không biết, cũng không có hứng thú muốn biết."

"Anh ta còn xóa hết những bài SNS vịt con xấu xí gì đó lúc trước luôn rồi. Bây giờ mấy người trên mạng nói thời gian tươi mới của cậu đã phá kỷ lục rồi, thật sự không khác phù du là bao."

Kim Ji Soo mỉm cười: "Vậy thì tốt lắm! Mình lại có thể yên tĩnh trở lại rồi."

Park Chaeyoung nhìn cô chằm chằm, trong mắt toàn là ý cười xấu xa: "Anh ta tỏ tình với cậu rồi à?"

Kim Ji Soo hời hợt trả lời: "Coi như là vậy đi!"

"Chi tiết!" Đôi mắt của Park Chaeyoung chớp chớp.

"Mình nói anh ta có rất nhiều sự lựa chọn mà, anh ta hỏi tại sao không thể chọn mình, mình nói bọn mình không hợp, mình chơi không nổi! Chỉ vậy thôi."

"Cậu từ chối anh ta trực tiếp vậy luôn hả?" Park Chayeoung trợn to mắt.

"Chuyện này còn có thể không trực tiếp à?"

"Ý mình là, cậu không thử một chút xem sao."

"Chaeyoung, giống như đặt một tô thịt bò sốt cay trước mặt một người không bao giờ ăn cay vậy, cậu có kêu người đó ăn thử không?"

"Có chứ! Thử xem cay cỡ nào."

"Cậu cho rằng thử qua rồi thì từ đó sẽ yêu thích sao?"

"Vậy cũng chưa chắc."

Kim Ji Soo không rỗi hơi nữa: "Mình biết mình thích ăn cái gì, có thể ăn cái gì. Không giống cậu, cái gì cũng ăn, cuối cùng ăn hư cái bụng luôn."

"Được rồi! Park Jin Young coi như đã xong phim rồi. Nhưng mà anh ta cứ thế thẹn quá hóa giận xóa cậu đi, thật là không có phong độ mà."

"Mình không có bị xóa!" Kim Ji Soo liếc cô ấy một cái.

"Không đúng, nếu như anh ta thật sự tức giận, theo lý thì anh ta sẽ không tặng hoa xin lỗi cho mình!"

"Đây là hai chuyện khác nhau!"

Park Chaeyoung nheo mắt lại, lườm Kim Ji Soo: "Sao mình cứ cảm thấy mờ ám thế nào ấy nhỉ?"

"Đó là vì tâm tư của cậu tà ác."  


"Hứ! Vậy cậu còn chữa bệnh cho anh ta nữa không?"

"Đây là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Mình là bác sĩ, mình sẽ tiếp tục theo dõi bệnh của anh ta, cho đến khi anh ta khỏi thì thôi. Nhưng mình với anh ta chỉ là quan hệ bác sĩ với bệnh nhân thôi."

Nhìn thấy vẻ mặt không cho xen vào của Kim Ji Soo, Park Chaeyoung cảm thấy không moi móc gì được nữa.

"Được rồi! Không nói Park Jin Young nữa. Nói về cậu đi, kể từ lần mà cậu vặn tay Jung Yerin ép cô ta xin lỗi cậu, thì Jung Yerin và Song Mino cãi nhau một trận. Có tin đồn là bọn họ sắp ly hôn đấy."

Kim Ji Soo sửng sốt: "Thật à?"

"Mình cũng đi tám khắp nơi mới hỏi được một chút thôi, không biết có phải thật không. Hình như là Jung Yerin vì cậu mà gây um sùm, nói Song Mino lừa dối cô ta, cô ta muốn ly hôn, Song Mino cũng không phản đối."

Kim Ji Soo khó mà tin được: "Chỉ vì một chuyện nhỏ xíu như vậy à?"

"Hô, đối với Jung Yerin thì đó không phải là chuyện nhỏ đâu. Cô ta vẫn luôn cho rằng mình là hoàng hậu, ai ngờ phò mã của cô ta lại yêu người khác." Park Chaeyoung nói xong cảm thấy không ổn, "Song Mino không có đến tìm cậu đấy chứ?"

"Đương nhiên là không...có." Câu nói của Kim Ji Soo bị vấp rồi.

"Tóm lại Jung Yerin đẩy cơn tức lên người cậu hết, thật là oan quá mà. Cô ta có bản lãnh thì đi mà giữ người đàn ông của cô ta cho kỹ vào." Park Chaeyoung liếc sang cô một cái, "Mình nói này, cho dù bọn họ ly hôn, cậu cũng đừng có mà tình cũ chưa dứt với Song Mino nhé. Con người này đó, mãi đen luôn rồi! Cho dù đàn ông trên thế giới này đều chết hết, cậu cũng không được quay đầu lại ăn cỏ cũ đâu đấy."

"Cậu nói cái gì thế?"

"Mình sợ cậu mềm lòng!"

"Mình đã mềm lòng bao giờ đâu?"

Park Chaeyoung nhíu mày suy nghĩ một lúc: "Vậy cũng phải! Tuy trước giờ cậu vẫn luôn nói một không nói hai, chỉ là mình vẫn cứ cảm thấy nếu như có người đâm trúng chỗ yếu của cậu, thì cậu sẽ chết chắc."

Kim Ji Soo bật cười: "Chỗ yếu? Mình có hả?"

Park Chaeyoungđột nhiên giơ tay mò lên chỗ xương sườn của Kim Ji Soo, cười nói: "Mình tìm thử xem!"

Một tay Kim Ji Soo bắt lại cổ tay của cô ấy, vặn nhẹ một cái, Park Chaeyoung lập tức kêu ui da.

"Mình thì biết chỗ yếu của cậu nằm ngay đây này." Kim Ji Soo vươn tay gãi cho cô ấy nhột lên.

"Cứu mạng! Thần thiếp không dám nữa đâu." Park Chaeyoung không ngừng xin tha.

"Lần sau tái phạm nữa, sẽ ban cho nhà ngươi nhất trượng hồng* đấy."
(*:"Nhất trượng hồng" là hình phạt dành cho phi tần trong cung , dùng gậy gỗ 2 phân dài 5 tấc , đánh vào vùng eo và hạ bộ . Đánh cho đến khi gân cốt đứt đoạn , máu thịt hoà lẫn mới thôi. Nhìn từ xa một mảng đỏ tươi, nên có tên là "nhất trượng hồng." )

Suy nghĩ của Kim Ji Soo một nửa vẫn thong thả cười đùa, một nửa còn lại thì bay xa rồi: Ly hôn? Thật ư? Chỉ vì một câu nói canh tôm hùm thôi? Một cuộc tình có thể yếu ớt đến nổi không chịu được một chút va chạm như vậy sao? Hay là tình cảm của Song Mino vốn là như thế?

-----

Bước vào biệt thự của Park Jin Young một lần nữa, bước chân của Kim Ji Soo bỗng dưng có chút thấp thỏm. Hôm đó, sau khi anh ta đáp lại cô một câu "tôi cũng chơi không nổi", thì ba về. Anh chào hỏi với ba, trò chuyện mấy câu rồi đi về. Ba không hỏi tới, cô cũng không giải thích gì cả, đây chính là sự ăn ý giữ hai cha con. Cô muốn nói, thì sẽ tự động nói; cô không muốn nói, ba chưa từng miễn cưỡng hỏi han.

Hi vọng lời từ chối của cô đã đủ rõ ràng rồi. Cô thầm hít sâu một hơi, im lặng đi vào.

"Đến rồi sao!" Từ sô pha, Park Jin Young đứng lên đón tiếp.

"Ừ! Muốn châm cứu ở đâu?"

"Phòng tôi."

Vào phòng, trên bức tường dán ảnh chụp kia tăng thêm không ít hình ảnh, có đen tối, có sáng sủa, điểm xuyết chằng chịt trên tường, nhìn như hơi lộn xộn, nhưng lại chứng minh sự lên xuống của tâm trạng.

Kim Ji Soo nói: "Tự anh chụp không ít ảnh nha."

"Ừ!" Park Jin Young vừa cởi đồ vừa nói, "Nhớ đến cái gì thì chụp lại, hiệu quả không tệ."

"Thực ra, bác sĩ chỉ chỉ ra phương hướng thôi, điều trị tâm lý quan trọng nhất vẫn phải dựa vào bản thân. Tôi nghĩ......"

"Tôi nghĩ, phương hướng này, tôi vẫn còn rất mơ hồ, có thể thêm giờ không?" Park Jin Young xoay người lại nhìn cô chăm chú, "Mỗi ngày một lần?"

Ánh mắt của Kim Ji Soo lập tức né tránh, từ chối: "Không cần thiết!"

"Bệnh nhân muốn mau chóng khỏe lại, điều trị nhiều một chút, bác sĩ không đồng ý à?" Park Jin Young lại đến gần cô, chỉ là lần này, cả người anh đều trần như nhộng.

Kim Ji Soo ho hai tiếng, buông lỏng cổ họng đang siết chặt, không nhìn anh, nhìn cái giường: "Chuyện này, nói sau đi! Châm cứu trước đã, nằm lên giường đi!"

Kim Ji Soo đeo bao tay, khẩu trang vào, lúc xoay người lại nhìn Park Jin Young ở trên giường, trái tim có chút rối bời. Ánh mắt của anh, chứa đầy điện. Cô chỉ có thể dời tầm mắt xuống, nhìn thấy chỗ nào đó rục rịch, cố gắng muốn ngóc đầu lên, nhịp tim càng tăng nhanh hơn. Sao mà tầm mắt của cô để ở đâu cũng không ổn thế này?

Lúc cô cúi đầu muốn châm cứu, tay phải mơ hồ run run. Tay của cô dừng ở trên không hai giây, từ từ buông xuống.

"Ngại quá, tôi muốn vào phòng vệ sinh một chút."

"Được! Tôi chờ em!" Nhìn bước chân hơi vội vàng, rối loạn của cô, khóe môi của Park Jin Young cong lên: Cô không thể nào coi anh như thịt heo nữa rồi!

Xem ra, lời tỏ tình của anh đã làm cho trái tim của cô rối bời rồi. Rối, là vì trong lòng đã nổi lên gợn sóng không thể nào khống chế được. Tốt, tốt lắm! Cô muốn ổn định gợn sóng đó ư? Không có cửa đâu!

Anh đi vào phòng treo quần áo, lấy ra một cái mặt nạ hoạt hình, rồi về giường nằm xuống.

Trong phòng vệ sinh, Kim Ji Soo lấy nước lạnh rửa mặt, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương: Sao mày có thể bị rối được chứ? Châm cứu biết bao nhiêu lần rồi, bây giờ mày rối cái gì? Kim Ji Soo, mày với anh ta chỉ có quan hệ bác sĩ với bệnh nhân thôi. Bây giờ là vậy, sau này cũng vậy.

Đột nhiên cô phát hiện một cọng tóc bạc trên tóc mai. Cô nhổ xuống, ngẩn ra nhìn nó. Thời gian trôi đi, tóc sẽ đổi màu, vết thương trong lòng cô, phải chăng cũng nên phai màu rồi?

Cô gỡ buộc tóc ra, rồi chậm rãi cột lên lại. Cô điều chỉnh hơi thở xong rồi đi ra phòng vệ sinh.

Kim Ji Soo đi ra, nhìn thấy Park Jin Young đeo mặt nạ heo, ngây ra không dưới 5 giây.

Park Jin Young nói: "Em nói nhìn tôi giống như nhìn thịt heo vậy, làm cho tôi bị sốc nặng! Nên chỉ có thể đeo mặt nạ heo vào để che giấu tổn thương trong lòng tôi."

Kim Ji Soo mím môi, khóa lại ý muốn bật cười đang cuộn trào mãnh liệt. Cô hít sâu một hơi: "Tùy anh!"

Park Jin Young thở dài: "Tôi hi sinh lớn như vậy, chỉ vì muốn giành được nụ cười của em. Mà em cứ không chịu thưởng cho một cái mặt cười ư?"

"Tôi là bác sĩ!"

"Tôi là tổng giám đốc đấy! Tổng giám đốc heo!"

"Không ai kêu anh đeo cái mặt nạ này vào." Kim Ji Soo châm kim xuống. Cái mặt nạ heo này khiến cho bàn tay siết chặt của cô thoáng thả lỏng ra.

"Vậy em thích tôi đeo cái gì? Làm ơn đừng nói là Hello Kitty nha."

"Tùy anh!"

"Được! Tôi đã kêu Yugyeom đi đặt làm mặt nạ của Lee Yong Suk với BTS rồi."

Tay của Kim Ji Soo thoáng sững lại, cắn môi, tiếp tục, im lặng!

"Em muốn nói cái gì?"

"Tôi không muốn nói gì hết!"

"Em có."

"Tôi không có!"

"Em có mà."

"Anh vô duyên quá!"

Park Jin Young cười nói: "Vậy thì tôi yên tâm rồi, chưa nói tôi vô... sỉ."

"..."

"Tối qua tôi có lật một cuốn sách đề tài về tổng giám đốc, tên là Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi, em đã đọc qua chưa?"

"Chưa!"

"Tôi thấy em có thể đọc thử xem, học mấy phương pháp đối phó với tôi. Ví dụ như là chớp đôi mắt to ngây thơ vô tội nói: Xin lỗi, chúng ta thật sự không hợp. Hay ví dụ như là, đôi mắt long lanh ánh nước lóe lên ánh sao lấp lánh: Anh không thể cho tôi cảm giác an toàn. Hay ví dụ như là..."

"Đủ rồi!" Kim Ji Soo nhịn không nổi nữa.

"Haiz, người ta là tổng giám đốc bá đạo, tôi là tổng giám đốc heo. Người ta một đêm bảy lần, tôi thì không ngóc đầu lên được. Bỏ đi, mấy tác phẩm kiểu này không hợp với tôi, tức ngực!"

Kim Ji Soo im lặng. Cô phát hiện mỗi lần đấu võ mồm với anh, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị anh ép vào đường cùng. Cho nên, cô quyết định, im miệng.

"Nói từ góc độ y học thì một đêm bảy lần có phải là cực hạn của cơ thể con người không?"

Tiếp tục im lặng.

"Đúng rồi, em thích Lee Yong Suk thì tôi hiểu, nhưng sao lại thích BTS vậy?"

Tiếp tục, tiếp tục im lặng.

"Em không định trả lời câu hỏi của tôi à?"

"Châm cứu xong rồi, anh nghỉ ngơi một chút đi. Có một số vấn đề không cần phải hỏi tôi, đi hỏi baidu đi."

"Hôm qua tôi hỏi rồi: Naver, Naver, Kim Ji Soo thích ai nhất? Em đoán Naver trả lời thế nào?"

Cảm giác bất lực dâng lên dày đặc, Kim Ji Soo chỉ có thể giả điếc không nghe: "Anh nghỉ ngơi một chút đi, tôi vào phòng vệ sinh."

Park Jin Young níu cổ tay của cô lại: "Đoán xong rồi hãy đi."

Nét mặt của Kim Ji Soo trầm xuống: "Park Jin Young, là chính anh nói, trở lại quan hệ bác sĩ với bệnh nhân. Anh mà như vậy nữa, thì điều trị kết thúc tại đây!"

Park Jin Young buông tay, lấy mặt nạ xuống, trầm giọng xuống trịnh trọng nói: "Xin lỗi! Tôi chỉ muốn quá trình điều trị thoải mái một chút thôi! Tôi chỉ cảm thấy ồn ào với cô một chút, thì giữa hai chúng sẽ không lúng túng như thế."

Kim Ji Soo rũ mắt xuống, cơ bắp vô thức căng cứng trên người đã thả lỏng ra: "Người Kim Ji Soo thích nhất là ba cô ấy!"

Park Jin Young nhịn xuống nụ cười xấu xa sắp nhếch lên, đè xuống câu trêu chọc dâng lên trong lòng: "Ừ!"

Nhìn cô đi vào phòng vệ sinh một lần nữa, anh cầm cái mặt nạ heo lên, mỉm cười lẩm bẩm: "Cảm thấy cô ấy thú vị lắm phải không? Vậy mà cô ấy lại thật sự trả lời mình, còn trả lời nghiêm túc như vậy nữa chứ."

Đột nhiên anh nhớ tới câu nói kia của cô: Tôi chơi không nổi.

Nghiêm túc, mới chơi không nổi! Tôi cũng chơi không nổi! Có thể bây giờ em không tin, sớm muộn gì em cũng sẽ tin thôi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro