2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Khun Hoorne, việc này tôi nhất định sẽ cho ông một lời giải thích thuyết phục, ông yên tâm!"

Mặt Thanawin Hoorne âm trầm nhìn Aun Kanawut mới chuyển sang nói với Nawat Wongthampanich: " Khun Wongthampanich, tôi tin tưởng ngài." Chỉ cần một câu như vậy là đủ, dư thừa không cần nói thêm, loại sự tình này tại hào môn gia tộc ở xã hội thượng lưu chỗ nào cũng có, Thanawin Hoorne tin tưởng có lão gia Nhà Wongthampanich nói những lời này khẳng định sẽ không thiệt thòi cho con gái ông.

Nhưng có câu Thanawin Hoorne đặt ở trong lòng không nói, nếu nhà Wongthampanich khiến con gái ông chịu thiệt thì dù tán gia bại sản ông cũng vì con gái mà đòi đến công đạo trở về.

Nawat Wongthampanich rời khỏi đầu tiên, Aun Kanawut cùng Mean Suppasit theo sát sau đó, Khabkluen nhìn thoáng qua Esther Hoorne nói: " Thím hai, chúng ta cũng đi thôi."

" Ba, chúng con đi về trước, ba không cần lo lắng. Trước đừng nói chuyện này cho mẹ." Esther Hoorne tuy vẫn có chút sững sờ nhưng dĩ nhiên vừa rồi từ khiếp sợ mà phục hồi lại tinh thần.

" Esther." Thanawin Hoorne nhìn dáng vẻ như không có chuyện gì của con gái, trong lòng ngược lại càng lo lắng. Ông biết đứa con gái này sợ ông lo lắng, nên tự tạo áp lực cho bản thân.

Esther Hoorne ngẩng đầu nói: " Ba yên tâm. Con là con gái của Thanawin Hoorne cùng Davika Campen, là cháu ngoại Nhà Campen, cho dù là nhà Wongthampanich cũng không dám để con chịu uỷ khuất." Khabkluen biết thím hai anh không giống với phụ nữ bình thường, nhìn đến vẻ mặt kiên định khi nói vô cùng cường thế, anh liền biết năm đó sự tình không đơn giản như vậy, thím hai kiên cường như thế làm sao có thể hậm hực trong lòng mà tự sát? Năm đó có ẩn tình gì tồn tại mà anh không biết đây?

Thanawin Hoorne nhìn con gái lại nhìn qua Khabkluen nói: " Khluen, giúp Ông nội chiếu cố thật tốt thím hai con."

" Ông nội, người yên tâm, có con ở đây không ai dám khi dễ thím hai."

Esther Hoorne xuống lầu thấy cha con Wongthampanich đang chờ nàng, " Ba, con ngồi xe của Khluen là được rồi." Ông nội Wongthampanich đưa mắt nhìn Aun Kanawut cũng không nói thêm gì liền lên xe, Esther Hoorne cũng không nhìn ông ta mà trực tiếp lên xe Khabkluen. Về phần Mean Suppasit đi với ai và đi đâu không phải là vấn đề của bọn họ.

Thực nhanh bọn họ đã về tới nhà, Bà nội nhìn vài người trở về liền muốn nói cái gì thì phát hiện có chút không đúng: " Đây là làm sao vậy?" Bà nội nhìn về phía ông nội, Khabkluen đỡ bà ngồi xuống ghế salon, " Bà nội, bà ngồi xuống trước đã." Anh hiện tại cũng không biết giải thích chuyện này thế nào với bà nội.

" Khluen, này..." Bà nội còn chưa nói xong thì nghe Ông nội nói: " Nói đi, việc này con định làm thế nào?" Lời này là ông hỏi Aun Kanawut.

" Ba, con muốn đưa Mean về nhà."

" Nếu ta không đồng ý?"

" Ba, con chỉ muốn mang Mean về chứ không có ý gì khác, Mean là cháu trai trưởng, chẳng lẻ ba muốn nó ở bên ngoài bị nói thành con riêng sao? Chẳng lẻ ba không muốn quản đứa cháu này sao?" Aun Kanawut rất rõ ràng nhược điểm của ông, tuy nói nhà Wongthampanich có Khabkluen nhưng người già nào lại không hi vọng có nhiều con cháu.

" Rồi sau đó?" Ông nội tức giận cũng giảm đi nhiều, hơn nữa quả thật ông không thể nhìn cháu trai ở bên ngoài, nhưng, đối với Nhà Hoorne phải có câu trả lời thuyết phục.

" Ba, năm đó con bởi vì biết Esther muốn từ hôn mà cảm xúc cực kỳ tệ, có một lần uống quá nhiều rượu, mới..." Ông ta chưa từng nghĩ muốn ly hôn với Esther Hoorne, mà ông ta thật sự nghĩ như thế, tuy uống nhiều rượu nhưng vẫn thanh tỉnh, đối với người phụ nữ kia tự động hiến thân ông ta cũng rõ ràng. Ông chỉ muốn có một đứa con thuộc về mình mà thôi.

Ông nội gật đầu, chỉ mang cháu về còn phần mẹ của nó... Ông chuyển sang nói với Esther Hoorne: " Esther, ý của con thì sao?"

Esther Hoorne nghe Aun Kanawut nói, lại nghĩ đến Mean Suppasit chỉ lớn hơn Khabkluen nửa năm, đúng là thời điểm nàng muốn từ hôn, trong lòng đối với Aun Kanawut cũng có vài phần tin tưởng, nhưng ngoại tình chính là ngoại tình. Hơn nữa nàng nhớ rất rõ ràng, Khluen nói tiệm cà phê Time là Aun Kanawut bỏ vốn, mặc kệ là vì đứa trẻ kia hay người phụ nữ kia, ít nhất giữa bọn họ luôn có liên hệ với nhau.

" Ba, con lúc trước gả cho Aun Kanawut trừ bỏ bởi vì con thích anh ấy, còn vì câu hứa hẹn của ba." Mi mắt Esther Hoorne chớp nhẹ một cái nói, " Nhà Wongthampanich ta vĩnh viễn không phụ Esther Hoorne!"

" Lời này là năm đó ta đã nói, hôm nay ta nói lại lần nữa, Nhà Wongthampanich ta vĩnh viễn không phụ Esther Hoorne." Lời hứa hẹn đối với Ông nội là nhất ngôn cửu đỉnh.

Khabkluen nghe được những lời này thì sửng sốt, anh thật không ngờ năm đó ông nội cho thím hai lời hứa hẹn như vậy. Nhưng điều này càng chứng minh suy đoán của anh, thím hai buồn bã dẫn đến tự sát là có vấn đề.

" Ba, việc này ba muốn con suy nghĩ điều gì, con không có tâm lý thừa nhận nhanh như vậy. Con yêu cầu thời gian để bản thân hồi phục." Nhìn thoáng qua Aun Kanawut, Esther Hoorne tiếp tục nói: " Con cũng muốn biết con đường tương lai của con với Aun phải đi như thế nào? Còn có thể tiếp tục được hay không."

" Esther!" Aun Kanawut kinh hô, ông ta biết Esther Hoorne sẽ tức giận khổ sở, nhưng ông ta cũng biết Esther Hoorne vô cùng yêu mình cho nên ông ta căn bản chưa từng nghĩ sẽ ly hôn.

Esther Hoorne cũng không nhìn Aun Kanawut nữa, mà nói tiếp: " Ba mẹ, con trước về nhà mẹ đẻ ở vài ngày."

" Được, được thôi." Ông nội lên tiếng, Aun Kanawut tự nhiên sẽ không nói cái gì. Hơn nữa ông cũng biết hiện tại không phải là thời điểm tốt để nói chuyện với Esther Hoorne.

Bà nội lúc này không cần hỏi cũng nghe hiểu được chuyện gì xảy ra, con trai nhất thời hồ đồ, tự nhiên có một đứa con , thậm chí so với Khluen còn lớn hơn nửa năm, này... Này là chuyện gì đây.

...

Bởi vì có cuộc hẹn buổi tối ở quán bar, Khabkluen đương nhiên không muốn ở nhà nhìn Chú hai, vệ sĩ First muốn đi cùng anh cũng bị cự tuyệt, First là người Nawat Wongthampanich chọn từ lúc anh học sơ trung, nhưng đối với vệ sĩ từng phản bội anh hắn kiên quyết không muốn tiếp xúc.

Cuộc hẹn buổi tối là với hai người bạn thân Pirapat Watthanasetsiri với Tanapon Campen, Pirapat Watthanasetsiri là người thừa kế Nhà Watthanasetsiri, mà Tanapon Campen trừ bỏ thân phận người thừa kế Nhà Campen thì còn cùng nhà bọn họ có chút quan hệ thân thích. Ông nội Tanapon Campen là Theeradej Campen cùng với mẹ thím hai- Davika Campen là anh em ruột, là con gái Ông Jirayu Campen.

Lẽ ra có một tầng quan hệ như vậy nếu năm đó có Nhà Campen hỗ trợ thì Khabkluen sẽ không thảm như vậy, chính là do anh cùng Tanapon Campen  nhiều lần đánh nhau làm mất không ít tình nghĩa anh em rồi đến cùng mất hẳn. Anh hiện tại cẩn thận hồi tưởng chuyện năm đó, hiểu lầm với không tín nhiệm nhau đều là kiệt tác của Mean Suppasit, nhưng năm đó anh quá mức thiếu hiểu biết lại không chịu nghe lời khuyên nhủ của anh em bạn bè mới có thể đạp trúng bẫy.

Chờ anh đến quán bar Pirapat Watthanasetsiri với Tanapon Campen hiển nhiên đã đến được một lúc, nhìn anh đến một mình Pirapat Watthanasetsiri còn nhìn phía sau lưng anh, sau đó vẻ mặt quái dị hỏi: " Ey, thiếu gia Khabkluen hôm nay không mang theo vợ mà một mình ra khỏi cửa sao?"

" Bớt nói, không phải mỗi lần tao dẫn đến mày đều không hài lòng sao?" Khabkluen bộ dáng cà lơ phất phơ ngồi xuống cạnh Pirapat Watthanasetsiri.

" Tanapon mày nhéo tao một cái, thật đau vào."

Tanapon Campen thật sự thành thật xuống tay, hung hăng nhéo Pirapat Watthanasetsiri, " shia..., đau, đau chết mất. Mày ra tay ác vậy ?"

" Không phải mày kêu tao thật mạnh tay sao?"

Pirapat Watthanasetsiri một bên xoa xoa cánh tay của mình, một bên nước mắt lưng tròng nói: " Shia, người này thật sự là Khabkluen? Tao còn tưởng hàng giả mạo đâu? Ra đường không mang theo Pawin, hôm này mặt trời mọc hướng tây?"

Khabkluen cười cười không nói gì, lúc đi trên đường anh còn nhận được điện thoại của Pawin muốn hẹn nhau đi ăn cơm, nhưng mà anh cự tuyệt đối phương. Pawin là anh muốn vứt, hơn nữa anh đã có dự tính trong lòng, chính là bây giờ anh chưa nói cho hai bạn thân biết mà thôi.

Anh không hiểu vì sao Pirapat Watthanasetsiri không có hảo cảm với Pawin, còn Tanapon Campen  tuy không nói rõ nhưng anh có thể nhìn ra người này đối với Pawin cũng không có cảm tình.

" Khluen, làm sao vậy? Tụi mày cãi nhau?"

" Không có, tao nghĩ cũng nên dành thời gian ở chung với tụi mày thôi."

Lúc này không chỉ Pirapat Watthanasetsiri mà ngay cả Tanapon Campen đều cảm thấy hôm nay Khabkluen không được bình thường, sau khi lên trung học Khabkluen luôn cùng Pawin Thanik ở chung một chỗ, hai người luôn như hình với bóng, vô luận trường hợp nào chỉ cần có Khabkluen lên sân khấu thì không thể thiếu Pawin Thanik. Nếu bạn thân tổ chức sinh nhật không cho Pawin Thanik đến thì cậu ta cũng không đến, người này chính là như vậy, thật sự đem Pawin Thanik trở thành bảo bối, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Tình huống như hôm nay chưa bao giờ xảy ra.

Pirapat Watthanasetsiri vỗ vỗ bả vai Khabkluen nói: " Khluen, thế gian nơi nào mà không có hoa thơm, anh em giúp mày tìm một người so với Pawin Thanik còn tốt hơn."

" Thôi, không nói cậu ta, tao có việc muốn hỏi tụi mày. Nhà Watthanasetsiri cùng Nhà Campen quan hệ hợp tác với Tập đoàn Wongthampanich rất nhiều sao? Phần việc này là qua tay ai?"

" Khluen, mày không sao chứ?"

Tanapon Campen  thật sự cảm thấy Khabkluen hoàn toàn thay đổi thành người khác, bình thường bọn họ ra ngoài chơi, anh ta ngẫu nhiên bàn chuyện làm ăn với Pirapat Watthanasetsiri thì Khluen không bao giờ mở miệng xen vào. Bởi vì anh không quan tâm đến việc kinh doanh của gia tộc, là điển hình hoa hoa công tử, cuộc sống phóng túng mới là mục tiêu cao nhất trong đời, đương nhiên đây là những lời do chính anh nói. Thậm chí có đôi khi bọn họ đang bàn chuyện mua bán, Khluen sẽ phiền chán nói: " Đi ra ngoài chơi không cần phải nói những chuyện này."

Nhưng hôm nay Khabkluen tự động nhắc đến, đầu tiên là chuyện Pawin Thanik, sau đó là bàn đến chuyện vốn không quan tâm, người này thật sự là Khabkluen sao? Tanapon Campen  thật hoài nghi.

Khabkluen không biết suy nghĩ của Tanapon Campen , bất quá khi nãy trên đường anh cũng đã hạ quyết tâm, nếu bây giờ anh nói muốn vào Tập đoàn Wongthampanich, Chú hai nhất định sẽ không tận tâm chỉ dẫn anh còn không bằng từ chỗ bạn tốt tìm hiểu một chút tình huống của Tập đoàn Wongthampanich. Nói đến cũng buồn cười, anh vốn là đích tôn Nhà Wongthampanich nhưng đối với Tập đoàn Wongthampanich hiểu biết còn kém xa người ngoài.

" Tanapon, trong nhà có chút chuyện. Chờ mày gặp thím hai sẽ biết." Anh cũng không biết phải giải thích việc anh trọng sinh ra sao, cho nên chỉ có thể nói chuyện của thím hai. Hơn nữa có Pirapat Watthanasetsiri ở đây anh cũng không thể nói tỉ mỉ chuyện trong nhà.

" Cô làm sao vậy?"

" Chờ mày về nhà sẽ biết." Nghe anh nói, Tanapon Campen  nhíu mày. Một là lo lắng chuyện của cô, hai là vì Khluen thay đổi.

Pirapat Watthanasetsiri là người phi thường có nhãn lực, vừa thấy tình huống là biết trong nhà bọn họ có vấn đề, y cũng không xen mồm, mà nhìn qua phía đối diện, hai mắt liền vụt sáng, " Ey, Khluen mày nhìn một cái, người kia so với Pawin Thanik còn đẹp hơn." Khabkluen theo tầm mắt của y nhìn qua, tuy ngọn đèn có chút ám nhưng bởi vì khoảng cách rất gần cho nên anh nhìn rất rõ ràng. Chàng trai kia đang uống rượu, đôi mắt hơi xếch lên, khoé đuôi lông mày đều mang theo một tia phong tình, mũi cao thẳng, môi hồng quyến rũ.
Chỉ liếc mắt một cái Khabkluen nhận ra người này, đó là người đời trước mà anh cùng Pawin Thanik thường xuyên chăm chọc, cũng là người cuối cùng trước khi chết anh nhìn thấy. Anh mơ hồ nhớ rõ người này gọi là  Daonuea.

Có thể nhanh như vậy gặp được Daonuea, Khabkluen phi thường cao hứng, thậm chí có một ít kích động kèm theo khẩn trương. Kiếp trước anh biết được người này nhưng chưa từng thực sự để ý, mỗi lần nhìn thấy cậu thì luôn đang cùng Pawin Thanik ân ân ái ái, nhiều lúc còn giúp đỡ Pawin Thanik làm cậu khó xử . Người này từ khi nào yêu thích mình, hiện tại sao? Anh không quá xác định, bất quá Pawin Thanik đã đứng vững gót chân trong giới giải trí, vậy cậu ...

" Khluen, thế nào? Có phải rất đẹp không?" Thấy ánh mắt Khabkluen đang nhìn chằm chằm người ta, Pirapat Watthanasetsiri tiếp tục nói: " Tao đã nói mày là không cần luôn đem mắt chỉ nhìn trên người Pawin, phải nhìn ra bên ngoài nhiều hoa thơm cỏ ngọt, tìm một chút sẽ phát hiện ra người tốt hơn."

Tanapon Campen  nhìn bộ dạng Khabkluen như phát tình, chân mày cau lại nói: " Khluen, nói cho rõ ràng đi, mày không thật sự động tâm tư?" Chuyện của cô anh ta không có để ở trong lòng, anh ta cảm thấy nếu như có chuyện lớn khẳng định Khluen không có bình tĩnh như vậy. Phải biết là  cô xem Khluen như con ruột, cho nên chuyện này anh ta tạm thời ném ở sau đầu.

Tanapon Campen không biết bạn của anh ta từ bao giờ gặp được chuyện gì lại có thể thất kinh như vậy.

" Cậu ấy quả thật rất đẹp ."

Khabkluen không biết hình dung  Daonuea như thế nào, nhưng anh biết cậu thật sự phi thường tốt, ít nhất đối với anh là yêu nghiêm túc. Anh rất nhớ rõ bộ dáng trước khi chết của mình, mà thời điểm đó cậu vẫn đến bên cạnh anh vì thế việc anh cảm thấy có thể thật tâm yêu thương  Daonuea cũng là chuyện dễ dàng. Mặc dù cậu ngồi im không cử động, chậm rãi thưởng thức rượu nhưng vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác. Ít nhất trong lúc anh đang nhìn chằm chằm Daonuea, cũng nhìn thấy vô số ánh mắt theo hướng của anh, làm trong lòng anh không biết đang là cái tư vị gì.

Anh nghĩ có lẽ kiếp trước cũng không phải thật sự chán ghét cậu, chỉ vì Pawin nên mới đối xử như vậy. Hiện tại ngẫm lại có đôi khi cậu cùng Pawin cùng nhau hợp tác chụp ảnh đều muốn anh đến thăm, đương nhiên đúng thật là đến thăm Pawin Thanik, nhưng đồng thời anh cũng hưởng thụ cảm giác được người khác thích, hơn nữa còn là người so với Pawin Thanik một chút cũng không kém.

Khabkluen âm thầm nghĩ bản thân quả nhiên là đồ cờ đỏ xấu xa!

" So với Pawin hoàn hảo hơn?" Pirapat Watthanasetsiri thăm dò hỏi.

" Có lẽ đi."

Pirapat Watthanasetsiri vừa nghe lời này cao hứng, " Anh em, tao giới thiệu cho mày, cậu ấy tên Daonuea, cùng năm với Pawin Thanik. Hơn nữa bọn họ là làm cùng công ty điện ảnh và truyền hình IPM, đều là idol mới đang được IPM nâng đỡ. Nhưng mà dĩ nhiên là bị Pawin chèn áp một đầu."

" Vì sao?" Lúc này cả Tanapon Campen cũng hứng thú.

Pirapat Watthanasetsiri nhìn qua Khabkluen, sau đó cười hỏi lại: " mày nói xem?"

Tanapon Campen lập tức hiểu được, bởi vì Pawin Thanik cùng với Kluen có quan hệ, lại thường xuyên ra vào Nhà Wongthampanich cho nên được cao tầng công ty coi trọng.

Khabkluen đương nhiên cũng hiểu được nội tình, đồng thời cũng rõ ràng hơn, muốn cho Daonuea sự nghiệp tốt cùng tương lai, anh cần phải mạnh, mạnh đến đủ vì cậu chống đỡ cả bầu trời, bánh mì anh cũng muốn mà ái tình anh càng muốn.

" Pirapat, mày đối với cậu ấy thật đúng là hiểu biết?"

" Thật sự là mũi chó, cái gì cũng không qua mặt được mày . Đoạn thời gian trước Nhà Watthanasetsiri  thu mua 20% cổ phiếu IPM, đương nhiên nhà tao là mặc kệ bọn họ kinh doanh, nhưng mà cũng có thể hiểu biết đủ để nói cho mày nghe?"

Tanapon Campen  nhếch mày: " Nhà Watthanasetsiri  thu mua? Tao đoán là ý của mày đi?"

Pirapat Watthanasetsiri không thèm để ý, khoát tay nói: " Cùng một dạng, cùng một dạng."

Khabkluen nghe nói như thế trong lòng càng không thoải mái, anh cùng Pirapat Watthanasetsiri, Tanapon Campen tuổi xấp xỉ, mà hai người bọn họ đã sớm tiếp nhận chuyện kinh doanh của gia tộc. Pirapat Watthanasetsiri đang được gọi là kỳ tài trong thương giới, nhìn lại bản thân mình đừng nói có gì so được, anh một chút thương giới cũng không dính.

Cũng có lẽ là tầm mắt Khabkluen quá mức nhiệt tình,  Daonuea đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh. Khabkluen liếc mắt thấy Daonuea khẩn trương trong ánh mắt còn loé lên vui sướng, anh biết thời điềm này Daonuea đã thích mình từ lâu.

Nhưng thời gian này anh đối với Daonuea ấn tượng rất mơ hồ, lúc này anh cùng Pawin Thanik đã làm khó người ta chưa? Anh không nhớ, ấn tượng sâu sắc nhất của anh là Chú hai mang theo Mean Suppasit trở về Nhà, sau đó vài năm liên tục anh bị dày vò, khắc sâu đến nổi không thể nào quên được.

Khabkluen không có đi qua, xoay người giơ giơ ly rượu trong tay, khoé miệng lộ ra một nụ cười. Daonuea có chút không dám tin trừng lớn hai mắt nhìn, nhưng thật may mắn cậu phản ứng kịp thời cũng giơ chén rượu lên.

Khabkluen không mạo muội đi quấy rầy đối phương, bởi vì chuyện anh cần làm có rất nhiều. Mà hiện nay chuyện quan trọng nhất chính là tiến vào Tập đoàn Wongthampanich, hơn nữa muốn ở Tập đoàn Wongthampanich chiếm được vị trí ít nhất không thể thua kém Mean Suppasit.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro