Chương V: Hồng nhan xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

miếu thổ địa

Vương Tuấn Khaỉ vẫn như xưa tuy nay không thể nuôi linh thú nhưng hắn thật sự nuôi rất nhiều thú từ hoang dã đến gà con đều nuôi

Thiên Tỉ lặng im nhìn hắn vui vẻ cho đám thú kia ăn miệng cũng bất giác mỉm cươì theo

-Thiên Thiên đến rôì sao không vào

-ta ta...

y rụt rè không dám vào nhưng hắn laị nhanh nhẹn ra ôm y vào lòng

-ta thật nhớ ngươì tiểu Thiên Thiên của ta

-ta ta cũng vậy tiểu Khaỉ

gặp hắn y vui vẻ kể chuyện liên hôì hắn dẫn y đi xem từng con thú 1 nếu không phaỉ trơì đã tôí y cũng không chịu về

Đêm hôm đó y không ngủ được liền muốn tìm quà tặng Tuấn Khaỉ nhưng nghĩ maĩ chả ra y thật sự không biết hắn thích gì bèn lôi gương luân hôì quay laị thơì gian khi hắn còn nhỏ xem

trong gương là hình ảnh của 1 cậu bé tay ôm 1 quả trứng to y chợt ngạc nhiên kia chẳng phaỉ trứng như ý sao

(dòng chữ nghiêng  biểu hiện những điều sảy ra trong gương)

-cha cha xem nè con tìm được 1 quả trứng rất to

-ngươi sao không chịu học theo ca ca ngươi chuyên tâm học hành mà suốt ngày đi chơi vậy hả?!!

-con con...

-mau ném quả trứng đó đi

-con không muốn con muốn ấp nó

-ngươi dám caĩ ta

ngươì cha không ngừng cầm roi quật vào ngươì hắn nhưng hắn vẫn không chịu buông quả trứng ra

-cha tha cho đệ đệ đi nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện mà

-nể mặt ca ngươi ta tha cho ngươi tôí không được ăn cơm vào từ đường quỳ cho ta

ông quay lưng bỏ đi

-đệ không sao chứ

-đệ không sao ca có phaỉ vì đệ haị chết mẫu thân nên cha không thương đệ?

-đệ đừng nghĩ lung tung mẫu thân vì sinh khó mà mấ không phaỉ lôĩ của đệ cha tức nên mơí noí vậy thôi

Đêm đó trong từ đường

Vương Tuấn Khaỉ co do run cầm cập tay vẫn ôm quả trứng không buông

-trứng à ta nhất định ấp mi nở ta không có mẹ mi cũng vậy chúng ta giống nhau sau này chúng ta cùng chơi nhé

cậu bé ngất đi quả trứng bỗng phát sáng Thiên Tỉ hiện ra ôm lấy đứa bé vào lòng chuyền linh khí cho nó đứa bé lơ mơ tỉnh laị mắt long lanh nhìn y,y cùng quả trứng biến mất

sau đó đứa bé đó tu đạo trở thành đạo sĩ và thành tiên

Cất chiếc gương đi Thiên Tỉ không ngừng suy nghĩ hóa ra y và hắn đã gặp nhau như vậy quả thật là duyên phận

"ngày đó sau khi cứu đứa nhóc đó ta đã tiếp tục giấc ngủ ngàn năm mà quên đi hắn"

sáng hôm sau taị miếu thổ địa

-Tiểu Khaỉ

nghe tiếng goị Khaỉ chạy ra cửa xem nhưng không thấy gì chỉ thấy 1 quả trứng to

-trứng như ý

hắn mỉm cươì ôm trứng vào quả trứng phát sáng như ngày đó trong từ đường y hiện ra ôm lấy hắn

-Khaỉ không ngờ chúng ta có duyên vậy

-Thiên Thiên ngươì còn nhớ sao?

- ta

y nhón chân hôn lên môi Khaỉ đỏ mặt

- Khaỉ ngươì còn nhớ ta?

-ta không bao giờ quên ngươì sau đêm đó từ lần đầu nhìn thấy ngươì Thiên Thiên ta mơí biết thế nào là tiên

-khi ta ấp trứng như ý cũng là nhớ đến ngươì chỉ 1 lần gặp mặt của năm đó hình bóng ngươì đã in sâu vào tâm trí và traí tim ta

- Ta không sợ traí luật trơì, ta không sợ đôí nghịch cả thiên hạ , không tin tưởng hạnh phúc, chả sợ bất hạnh. Nhưng mà ta tin tưởng ngươi Tuấn Khaỉ tạ sợ ngươi rơì xa ta, maĩ maĩ bên cạnh ta được không?

-được Thiên Thiên ta xẽ maĩ bên cạnh ngươì

-Khaỉ ta yêu ngươi

2 ngươì chao cho nhau nụ hôn say đắm 1 nụ hôn cuồng nhiệt khác xa những nụ hôn họ đã chao nhau trước đó

chuyện của họ cuôí cùng cũng chả che dấu được vì phạm luật trơì cả 2 bị đầy xuống địa ngục vạn năm sau mơí được đầu thai

-Khaỉ đây là lông của ta khi đi qua cầu naị hà hãy nắm chặt nó chúng ta nhất định tìm được nhau

-Thiên Thiên ta chờ ngươì
...

chuyện tình đẹp tuy họ chưa 1 lần tiếp xúc da thịt chưa 1 lần chao nhau những lơì ngọt có cánh nhưng cả 2 vẫn chả thể hết yêu đôí phương dù vạn năm hay traỉ qua bao khó khăn bao kiếp đi chăng nữa

ai noí tình yêu là phaỉ quan hệ?
ai noí yêu nhau là phaỉ hẹn thề?
ai bảo xa nhau xẽ quên nhau?

chỉ cần tình yêu đủ lớn thì không gì là không thể

tình yêu có thể vượt qua tất cả luật trơì, luân thường đạo lý và cả Giới Tính

p/s: chuyện còn chưa kết thúc đâu moị ngươì hãy đơị phiên ngoaị nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro