Chương 110: Gọi người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra Chính Quốc còn giấu một chuyện không có nói cho Chí Mẫn —— có phóng viên cố ý đem ảnh chụp và ghi âm lúc Chí Mẫn cùng Kiều Y Dương ăn cơm gửi vào email của hắn, mở miệng yêu cầu năm mươi vạn tiền để ngậm miệng.
Chính Quốc cho tiền, đem hết tất cả ảnh cùng ghi âm đều lấy về, sau đó cho người giáo huấn bọn họ một trận, cuối cùng khoản tiền kia vẫn là được bọn họ sợ hãi mà trả lại.
Mà giọng nữ không biết từ đâu xuất hiện trong buổi công chiếu phim kêu lên "Quốc Mẫn " là do hắn an bài.

Tuy rằng Chính Quốc tin tưởng giữa Chí Mẫn cùng Kiều Y Dương là thuần khiết, thế nhưng không có nghĩa là hắn có thể ba lần bốn lượt chịu để người khác lấy scandal giữa Chí Mẫn cùng Kiều Y Dương ra mà xào nhiệt .
Ngược lại đạo diễn Vương cũng không phải một lần hai lần tạo nhiệt độ cho Chí Mẫn cùng Kiều Y Dương để tuyên truyền phim điện ảnh mới của mình, vậy hãy để cho Vương Lục một lần thu hoạch đủ đi, chắc chắn sau đó không lâu, trên mạng đều sẽ là tin tức giữa hắn và Chí Mẫn, cũng không biết lực chú ý của mọi người có còn đặt vào phim điện ảnh của ông ta nữa không.
Nghĩ tới những thứ này, Chính Quốc cuối cùng cũng coi như cảm thấy tinh thần hỏng bét của mình đỡ hơn.Nhưng hắn cũng không tính đem những chuyện này nói cho Chí Mẫn .
Chính Quốc không nói, Chí Mẫn tự nhiên không biết đối phương đang suy nghĩ gì, thấy hắn không có tính toán chuyện giữa mình và Kiều Y Dương, Chí Mẫn không khỏi thở một hơi, đồng thời liền cảm thấy phản ứng của mình buồn cười.
Đây chính là cái gọi là lo được lo mất sao?
Bởi vì so với trước đây càng thêm quan tâm cảm thụ của Chính Quốc, mới vì một chuyện nhỏ bé không đáng kể mà phải giải thích nửa ngày, nhưng cậu biết, dù cho cậu không nói, Chính Quốc cũng sẽ không hoài nghi gì.
Nhất thời trái tim Chí Mẫn mềm nhũn, đợi đến khi Chính Quốc đem xe vào ga ra xong thì nghiêng người đến gần, chủ động ngậm đôi môi Chính Quốc.
Chính Quốc ngây cả người, rất nhanh liền phản ứng lại, một bên mở dây an toàn của hắn và Chí Mẫn một bên nhiệt tình hôn trả lại.
Mặc dù kỹ thuật hôn của Chính Quốc vẫn không đạt đến mức nhiệt tình cháy bỏng, nhưng có thể do nhiều ngày kiên trì không ngừng luyện tập, vẫn có tiến bộ rất lớn, hắn khinh khẽ cắn môi dưới của Chí Mẫn , đầu lưỡi thuận thế đẩy vào, khí thế bá đạo rất có loại cảm giác công thành.
Chỉ chốc lát sau, Chí Mẫn liền cảm giác tứ chi không còn chút sức lực nào, dường như hết thảy tinh lực đều trong nháy mắt bị hút mất đến không còn một mống.

"Được rồi..." Thở dốc một hơi, âm thanh Chí Mẫn khàn khàn mà mở miệng, hai cái tay đang ôm cổ Chính Quốc cũng thả xuống, để ở Chính Quốc trên lồng ngực, "Mệt mỏi quá..."
Cố tình Chính Quốc không cho Chí Mẫn có cơ hội lùi bước, trên môi cậu hơi hơi dùng sức gặm một cái, hắn khẽ cười một tiếng, giọng trầm thấp phảng phất đang áp chế một loại tâm tình nào đó.
"Hiếm thấy em có ngày chủ động như hôm nay."
Chính Quốc không nghĩ sẽ buông tha Chí Mẫn , bất đắc dĩ ở trong nhà để xe không khí không tốt, hắn cũng không muốn hai người ở nơi này lưu lại quá lâu, cuối cùng sau một lúc vành tai và tóc mai chạm vào nhau, mới bất đắc dĩ thả người xuống xe.
Lúc này đã là mười một giờ khuya, bên trong phòng khách vẫn như cũ ánh đèn sáng tỏ, Ông Ngọc Hương đã sớm mang Thiên Vạn trở về phòng ngủ.
Vốn là Chí Mẫn còn muốn nhìn Thiên Vạn một chút, nghe Tiểu Nhã nói Thiên Vạn đã ngủ rồi, không nhịn được có chút thất vọng, lại quay đầu nhìn về Chính Quốc phía bên cạnh, dĩ nhiên từ trên nét mặt đối phương phát hiện một tia sung sướng cùng mừng thầm.

Chính Quốc không nghĩ tới Chí Mẫn lại đột nhiên quay đầu, trong lúc nhất thời không kịp thu liễm vẻ mặt của mình.
Vì vậy, bốn mắt nhìn nhau.
Sự lúng túng ở trong không khí lan tràn.
Tiểu Nhã thấy tình thế không đúng, trực tiếp chùn trước, lưu lại Chí Mẫn cùng Chính Quốc đứng tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ.
"..." Chí Mẫn trầm mặc nửa ngày, khóe miệng chầm chậm vung lên một vệt động cong tựa như cười mà không phải cười, "Anh vui cái gì ? Chia sẻ cho em một chút coi."
Chính Quốc tự biết đuối lý, lập tức khôi phục lại dáng dấp đàng hoàng trịnh trọng, dùng quyền để môi ho khan hai tiếng, mới mở miệng nói: "Nếu mẹ cùng Thiên Vạn đều ngủ, vậy chúng ta cũng sớm một chút trở về phòng ngủ đi."
Nói xong, Chính Quốc liền muốn kéo tay Chí Mẫn đi lên lầu.
Chí Mẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm cái mặt có tật giật mình của Chính Quốc, cũng không hất tay hắn ra mà là bé ngoan cùng hắn đi lên, mắt thấy sắp đi đến cửa phòng ngủ, Chí Mẫn đột nhiên nhớ tới cái gì, không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi nói rằng: "Anh nói ngủ ở trạng thái động hay trạng thái tĩnh ?"
"Xì —— "
Vừa nãy Chính Quốc giả ho khan trực tiếp biến thành thật sự ho khan.
Chí Mẫn rất tốt bụng mà thay hắn vỗ vỗ lưng.
Nào có biết còn chưa kịp thu tay về, liền thình lình bị Chính Quốc bắt được tay, Chí Mẫn chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt đột nhiên xoay chuyển vài vòng, khi cậu lấy lại tinh thần, thì đã bị Chính Quốc mang vào phòng ngủ, được mạnh mẽ đặt ở trên giường lớn.
Sau đó, hai người mới công tác về lại bắt đầu "Công tác" lần nữa.
Ngày hôm sau.
Chí Mẫn quả nhiên không thể rời giường đúng giờ, khi cậu tỉnh dậy, rèm cửa kéo kín đã bị ánh mặt trời chiếu đến trong suốt.
Ngơ ngác nhìn trần nhà ngẩn ra hồi lâu, Chí Mẫn mới từ cơn mơ màng tỉnh táo lại, cậu theo bản năng dùng tay sờ sờ bên cạnh liền sờ trúng một người.
Hình như là đang mò trúng mặt cái người đó.
Chí Mẫn vẫn cứ vô thần mà mở to hai mắt, ngón tay thì lại rất linh hoạt, nhanh chóng mò tới mũi, nhẹ nhàng nắm, sau đó vồ vồ máy tóc người nọ.
Lúc tay Chí Mẫn đang di chuyển xuống miệng, đột nhiên bất ngờ bị người kia há mồm cắn lấy, còn dùng đầu lưỡi liếm liếm trên da cậu.
Thật ra động tác này cũng không có gì, nhưng là tối hôm qua hình ảnh bản thân bị Chính Quốc lăn qua lộn lại dằn vặt tất cả còn y nguyên trong đầu cậu, đồng thời Chí Mẫn rất thích cắn người, hai tay ôm cổ Chính Quốc, ngẩng đầu trên xương quai xanh của Chính Quốc gặm loạn.
Thời khắc này, Chí Mẫn nhất thời nhớ tới cảm giác lúc gặm cắn cổ Chính Quốc, trong khoảnh khắc, cả khuôn mặt đỏ đến mức muốn bùng nổ.
"Chính Quốc!" Chí Mẫn vội vàng đem tay của mình rút trở về, phát hiện trên mu bàn tay còn dính nướt bọt của hắn, lập tức liền nói lắp, "Anh, anh là... là chó sao? Cắn em làm cái gì?"
Vừa dứt lời, Chính Quốc bên cạnh bỗng nhiên vươn mình, hai tay trong chăn thuận thế ôm eo Chí Mẫn .
Hai người bọn họ không mặc quần áo,da thịt chạm vào nhau tạo nên loại cảm giác là lạ , ban đầu Chí Mẫn còn không quen, bất đắc dĩ Điền tổng có sở thích ôm cậu ngủ.Chậm rãi, cũng dần thành thói quen.

"Ai mới là họ chó ?" Chính Quốc đem mặt chôn ở giữa cổ Chí Mẫn , thấp giọng cười rộ lên, hơi thở ấm nóng phun trên cổ cậu, hắn ám muội không rõ mà nói rằng, "Em quên mất hôm qua là ai cắn ai rồi sao?"
Lời nói còn chưa dứt, Chí Mẫn lại nhớ tới mấy cảnh làm cho người ta đỏ mặt tim đập.
"Là anh, anh chính là họ chó." Chí Mẫn dùng sức không lớn mà đạp Chính Quốc một đạp, "Mau đứng lên, mặt trời chiếu đến mông rồi."
Nhắc tới cũng kỳ quái, Chí Mẫn cảm thấy được mình là đứa mặt dày, nhưng kể từ khi cùng Chính Quốc xác định quan hệ tới nay, cậu liền cảm giác da mặt của mình càng ngày càng mỏng.
Thường xuyên lơ là không chú ý, liền bị Chính Quốc dăm ba câu chọc cho mặt đỏ tới mang tai, hận không được tìm một cái lỗ đễ chui xuống. Trái lại trước đây Chính Quốc thường bị cậu trêu chọc, thực sự là càng ngày càng mặt dày vô sỉ.
Quả nhiên thế sự đổi thay mà...
Chí Mẫn cùng Chính Quốc ở trong chăn cù nhây nữa ngày mới chậm chậm rãi rời giường mặc quần áo rửa mặt, đợi đến khi cả hai chuẩn bị xong xuôi xuống lầu, Ông Ngọc Hương đã ôm Thiên Vạn ngồi ở trước bàn ăn sáng.
Bây giờ Thiên Vạn đang ê a học nói, thật xa nhìn thấy Chí Mẫn liền mở ra hai cánh tay nhỏ, trong miệng lung tung phát ra các loại âm điệu.
"Thiên Vạn." Chí Mẫn cười đến không thấy mắt đâu, đi nhanh đến đem Thiên Vạn ôm vào trong ngực, nắm tay nhỏ của Thiên Vạn giơ giơ, cười híp mắt nói rằng, "Đã lâu không gặp, Thiên Vạn nhớ ba ba không?"
"Ê a ——" Thiên Vạn rất phối hợp mà phát ra một thanh âm.

Không biết tiểu tử có nghe hiểu hay không , bất quá có thể nhìn ra nhóc con rất dính Chí Mẫn , lúc này liền lôi kéo quần áo Chí Mẫn không chịu buông tay.
Chí Mẫn đột nhiên muốn đùa con trai, ôm Thiên Vạn tiến đến bên cạnh Chính Quốc, chỉ vào Chính Quốc nói: "Đây là ba ba nhỏ, Thiên Vạn muốn ba ba nhỏ ôm không ?"
"Ê a ——" Thiên Vạn mừng rỡ không ngậm mồm vào được, tiếp tục a a nha nha phát ra tiếng.
Chí Mẫn thấy thế, liền muốn đem nhóc con đưa qua bên Chính Quốc, Chính Quốc cũng đưa tay chuẩn bị đón Thiên Vạn.
Lần này Thiên Vạn rốt cục ý thức được không đúng, đột nhiên vung vẩy hai cánh tay nhỏ lên, cùng sử dụng hai chân đạp ngực Chính Quốc, nói cái gì cũng không muốn Chính Quốc ôm.
Chí Mẫn còn chưa kịp đem Thiên Vạn ôm trở về đến, chỉ thấy tiểu tử há mồm nha oa một tiếng khóc lên, nhóc con thật sự khóc hết sức mình, khuôn mặt nhỏ đỏ đến mức như cái mông khỉ.
Chí Mẫn : "..."
Xong rồi đem tiểu tổ tông chọc khóc rồi.
Thật ra Chí Mẫn chỉ là muốn chỉ đùa một chút, không nghĩ tới trái tim nhỏ của Thiên Vạn lại yếu đuối như vậy, cậu có chút luống cuống, vội vã ôm Thiên Vạn dỗ một phút chốc, quay đầu thấy Ông Ngọc Hương đứng lênđi về phía này, cậu theo bản năng muốn đem Thiên Vạn giao cho Ông Ngọc Hương.
Ông Ngọc Hương cùng Thiên Vạn thời gian chung đụng càng dài, cũng so với cậu dễ dỗ hơn.
Kết quả Chí Mẫn vẫn không thể nào thành công đem nhóc con đưa qua, bởi vì Thiên Vạn trước sau nắm lấy quần áo cậu không buông, hai cái tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm, sức lực lớn đến mức kinh người.

Chí Mẫn bất đắc dĩ, đành phải dưới sự chỉ dẫn của Ông Ngọc Hương ôm con trai đi tới đi lui, đồng thời khinh vỗ nhẹ lưng nhóc.
Không bao lâu, Thiên Vạn cũng chậm chậm ngừng tiếng khóc, đôi mắt đen láy to trong không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Chí Mẫn , trên mặt còn nước mắt tèm lem, nhìn tội nghiệp cực kỳ.
Chí Mẫn thở dài, vừa áy náy vừa đau lòng.
"Con trai thật ngoan." Chí Mẫn cúi đầu trên cái trán nhỏ của Thiên Vạn gặm nhẹ một cái, "Nhanh như vậy liền hết khóc."
Thiên Vạn như là bị động tác của Chí Mẫn lấy lòng, một giây sau liền vui cười hớn hở mà cười rộ lên, nhóc con vào lúc này đã bắt đầu mọc răng sữa, chỉ mới mọc được hai cái nho nhỏ, nhếch miệng cười liền lộ ra, thoạt nhìn có chút buồn cười, thực sự không thế nào dễ nhìn.
Chí Mẫn cảm thấy thú vị, liền nhìn chằm chằm rang sữa nhỏ của Thiên Vạn quan sát tỉ mỉ.Lúc này, Thiên Vạn lần thứ hai nín đỏ mặt, sau đó gọi lên một câu: "Ba ba."
Trước đó Thiên Vạn phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, nghe như là a a a a, nghe kỹ lắm sẽ hiểu được mơ hồ, đây là lần đầu tiên từ trước tới nay nhóc con có thể phát âm rõ ràng ra hai âm điệu.
Chí Mẫn nhất thời ngẩn người, cảm thấy viền mắt bỗng nong nóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro