Chương 111: Đánh hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ cái ngày Thiên Vạn trong lúc vô tình hô lên "Ba ba", Chí Mẫn hận không thể một ngày 24h đều canh giữ ở bên cạnh nhóc con, giống như một con ong chăm chỉ híp mắt xoay quanh đóa hoa nhỏ Thiên Vạn .
Đáng tiếc Thiên Vạn chỉ gọi một lần đó, sau đó cho dù Chí Mẫn có làm đủ mọi cách nhóc cũng không kêu nữa.
Chí Mẫn vừa vội vừa tức, lại không thể làm gì.
Ngày cử hành hôn lễ sắp tới, Chí Mẫn vốn đang không có chuyện gì làm trở nên bận rộn, chỉ là hai lần diễn tập liền mệt đến ngất ngư, nào có biết Ông Ngọc Hương liền thay cậu và Chính Quốc liên lạc chụp ảnh cưới.
Nói là ảnh áo cưới, kỳ thực hai người bọn họ cũng sẽ không mặc áo cưới, chỉ là quay chụp âu phục như mọi khi.
Chí Mẫn đối với chuyện này cảm thấy mới mẻ, nên Chính Quốc nhàn rỗi liền hào hứng lôi kéo hắn đi chọn lựa trang phục và bối cảnh chụp ảnh cưới, bất kể là trước khi xuyên qua vẫn hay sau khi xuyên qua Chí Mẫn đều chưa quay chụp ngoại cảnh bao giờ, ngược lại là có chụp một ít quảng cáo, bất quá cái đó là công việc, cùng với lần này không giống nhau.
Cuối cùng Chí Mẫn chọn được bộ quần áo, cũng cùng nhân viên công tác thương lượng xong bối cảnh chụp trong nhà và ngoài trời, trong đó một cảnh là quay chụp dưới nước.Vì vậy địa điểm vây chụp ngoại cảnh là một bờ biển ven thành phố.
Tuy rằng Chí Mẫn lúc thường công tác không nhiều, thế nhưng lúc công ty có hội nghị khẩn cấp, vẫn là phải đến công ty một chuyến, vì thế cậu nghe thấy một số lời đồn khó nghe.
Chiều hôm đó, Chí Mẫn đẩy cửa đi vào phòng vệ sinh, còn chưa đi gần liền nghe hai người đàn ông trong phòng vệ sinh đang nhắc đến tên cậu.
"Cũng không biết bọn họ nói là thật hay giả, nếu như là nói thật, vậy Điền Chính Quốc cũng quá đáng thương đi, đầu sắp tỏa ánh sáng xanh biếc rồi, nếu tôi là hắn thì đã ly hôn rồi."
"Này, ly hôn cái gì, người ta sắp cử hành hôn lễ rồi, trên mạng còn đang đồn kia kìa." Một người khác khoát tay một cái, phun ra một làn khói nói, "Buổi tối ngày hôm ấy lễ công chiếu phim lại trở thành địa điểm để bọn họ công bố lễ cưới, mấy ngày nay trên mạng toàn bộ đang thảo luận chuyện kết hôn của bọn họ, lại không có mấy người chú ý đến phim điện ảnh mới chiếu, nghe nói làm cho đạo diễn tức giận đến giơ chân."
"Ha ha." Người kia cười lạnh, "Cho dù tức giận giơ chân thì cũng không dám ở trước mặt Điền Chính Quốc ho he một tiếng, nhìn cái bộ dáng đáng sợ kia của hắn, cũng chỉ Vương tổng chúng ta là không chịu thua kém, không nói hai lời liền đội mũ xanh cho Điền Chính Quốc "
Nói xong, bọn họ tựa hồ cảm thấy rất thú vị, đều nở nụ cười.
Nhưng mà bọn họ cười cười, bất thình lình nhìn thấy cái gì, một người trong đó bỗng nhiên như bị chặn cổ họng, tiếng cười im bặt.
Người kia bị phản ứng của bạn mình làm cho mơ hồ, cũng cùng ngưng cười, thuận theo ánh mắt của bạn mình quay đầu nhìn lại, một giây sau liền cùng Chí Mẫn chẳng biết lúc nào đứng phía sau bọn họ bốn mắt nhìn nhau.

"..."
Biểu tình lúng túng như dây thường xuân cấp tốc lan tràn trên mặt cả hai người kia, bọn họ có chút hoang mang luống cuống mà lấy xuống đầu thuốc lá đang ngậm trên miệng, ánh mắt thăm dò nhìn Chí Mẫn .
Chí Mẫn bị bọn họ nhìn đến không thoải mái, mặt không thay đổi mím mím môi, đến cùng không nói gì, quay người tiến vào phòng riêng bên cạnh.
Bên ngoài an tĩnh một phút chốc, rất nhanh lại truyền tới âm thanh tận lực đè thấp của hai người.
"Cậu ta chắc nghe lời chúng ta nói vừa nãy rồi nhỉ?"
"Khẳng định nghe được, nhưng mà cậu ta không nói gì, có thể là có tật giật mình đi, nếu như chúng ta nói oan cậu ta, thì đã sớm nhảy cẩn lên."
Phía sau bọn họ còn nói rất nhiều, âm lượng không cao, nhưng trong phòng rửa tay yên tĩnh như vậy, tiếng nói chuyện cứ vang vọng, Chí Mẫn bên trong phòng riêng làm sao có khả năng không nghe bọn họ nói gì ?

Mãi đến tận khi hai người kia nói xong chuẩn bị rời đi, Chí Mẫn mới mở cửa phòng riêng đi ra ngoài.
Trực tiếp đi đến trước bồn rửa tay, mỏ vòi nước, đưa tay đặt ở dưới nước lạnh chậm rãi cọ rửa.
Hay người kia đang đi thì quay đầu lại thấy Chí Mẫn trầm mặc rửa tay, thấy cậu vẫn như cũ không phản ứng gì, không khỏi đồng thời bĩu môi, nhất thời trong lòng đối với Chí Mẫn xem thường càng sâu.
Quả nhiên là loại nhát gan.
Cũng chỉ có thể bên cạnh Chính Quốc cùng Vương tổng nhảy nhót một chút thôi, rời đi hai chỗ dựa kia, ở trước mặt của người khác đến rắm cũng không dám thả.
Hai người còn chưa đi đến cửa, liền nghe Chí Mẫn phía sau đột nhiên mở miệng: "Các người chờ một chút."
Nghe vậy, hai người kia phản xạ có điều kiện mà lập tức đứng thẳng, sau khi tỉnh lại thì đột nhiên ão não tại sao bản thân lại nghe lời như vậy, không tới vài giây, sự ảo não biến thành hỏa khí.
Bọn họ quay người, một người trong đó cà lơ phất phơ mà giơ giơ cằm lên, ánh mắt cùng biểu tình đều rất mất dạy, còn kèm theo một chút khiêu khích, nhưng lại cố gắng kiềm chế hỏi : "Có chuyện gì sao?"
"Liên quan đến lời đồn về tôi, các người từ đâu nghe thấy ?" Chí Mẫn một bên hỏi một bên như không có chuyện gì xảy ra mà xé hai tấm giấy cầm trên tay lau nước.
Hai người kia liền là ngẩn người, tuy nói bọn họ mới vừa nghị luận về Chí Mẫn , thế nhưng lúc này đối mặt với người trong cuộc, cũng không dám quá mức hung hăng, vì vậy cứng rắn mà tung một câu: "Cậu hỏi chúng tôi thì chúng tôi biết hỏi ai ?"
Chí Mẫn chậm rãi đem khăn giấy lau tay vo thành cục, trên mặt vẫn cứ giữ nguyên dáng dấp nhẹ như mây gió: "Các người cố mà nhớ lại một chút đi, người nói cho các người biết là ai?"
"..."
Bọn họ dường như bị Chí Mẫn nửa uy hiếp làm tức giận, giữa hai lông mày phút chốc kẹp theo một chút tức giận xấu hổ, vốn là còn kiêng dè cũng biến thành không khách khí, "Cậu không biết tự mình ra ngoài kia hỏi sao ? Toàn bộ công ty đều đang đồn chuyện này, cũng không phải chúng tôi lan truyền cậu hỏi bọn tôi có lợi ích gì ?"
"Đúng thế." Một người khác thấy đồng bọn lên tiếng, nhất thời kiêu ngạo tăng vọt, cùng nói không biết lựa lời lên, "Cậu tinh lực nhiều như vậy không bằng đi đút lót Vương tổng một chút, nói không chừng hai hợp đồng quảng cáo của San tỷ cũng sẽ nằm trong tay cậu..."
Lời còn chưa dứt, một cái khăn tay bị vò lại bỗng đập vô mặt người nọ, cảm giác ướt nhẹp làm cho người nọ cảm thấy buồn nôn, lúc này ngay cả biểu tình cũng vặn vẹo.
"Con mẹ nó cậu có bệnh hả? !" Người nọ lấy tay kéo khăn giấy dính trên mặt mình xuống, lời còn chưa nói hết, liền thấy Chí Mẫn vốn đứng ở cách đó không xa dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai vọt tới.
Ngay sau đó, người nọ cảm giác mắt tối sầm lại, gò má trái truyền đến một cơm đau khó có thể diễn tả thành lời.
Đồng bọn người bên cạnh bị hết hồn la lên, theo bản năng lùi lại mấy bước, cho đến khi sau lưng đụng vách tường, hắn đầy mặt sợ hãi, trơ mắt nhìn Chí Mẫn một cước đem bạn mình đạp trên đất, lập tức tung nắm đấm hạ xuống như mưa.
Chí Mẫn ra tay rất chuẩn và tàn nhẫn, đồng thời tập trung trên bụng và đùi, những chỗ này thịt nhiều mà không dễ lưu lại vết bầm, nhưng mà lại làm người bị đánh hưởng rõ cảm giác đau đớn.
Bị đè xuống đất đánh người kia vốn vóc dáng ốm yếu, lại bị Chí Mẫn tập kích bất ngờ, chỉ có thể hai tay ôm đầu không ngừng kêu rên, không có một chút sức lực phản kháng.
Cũng may Chí Mẫn rất nhanh liền buông tha, từ từ đứng lên, quay đầu nhìn về phía người còn lại đang ngốc lăng tại chỗ, đáy mắt sôi trào lệ khí.
Cái người kia đối diện với ánh mắt tối tăm của Chí Mẫn , nhất thời chột dạ vội vã khoát tay một cái, đem đầu lay thành trống bỏi.
"Tôi vừa nãy không nói gì, đều là Trương Khiêm nói nói xấu cậu, cậu đừng tìm tôi phiền phức a..." Nói xong lời cuối cùng, người này như sắp khóc, hiển nhiên bị Chí Mẫn dọa sợ.
Chí Mẫn lạnh lùng nhìn người nọ: "Lời đồn là từ đâu truyền ra ?"
"Là Đào Hách!" Lần này người này không dám che giấu nữa, thân thể run lên, dựa vách tường lắp ba lắp bắp nói rằng, "Đào Hách còn cùng rất nhiều người nói, nói như thật vậy."

Chí Mẫn mím môi, không nói một lời, tiếp tục nhìn chằm chằm người nọ.
Đừng thấy Chí Mẫn có gương mặt xinh đẹp dễ mến, đặc biệt là cặp mắt hoa đào tràn ngập ý cười, vào giờ phút này lạnh lẽo nhìn chằm chằm người khác, dường như bốn phía nhiệt độ đều giảm xuống rất nhiều.
Trong lúc nhất thời, người kia bị nhìn đến tê cả da đầu, trên mặt không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh, hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là yếu đuối nói rằng: "Nghe nói là Đường Mạc Ninh giựt giây Đào Hách khắp nơi nói lung tung."
Chí Mẫn tựa hồ đoán được đáp án này, ngược lại cũng không kinh sợ, trái lại nhếch miệng cười cười hỏi: "Đào Hách nghe lời của hắn như vậy sao?"
"Đường Mạc Ninh hiện tại có hậu đài, đoạt được máy quảng cáo, mọi người cũng không dễ dàng, cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hơn nữa vai diễn mới của Đào Hách chính là Đường Mạc Ninh giúp hắn dẫn tiến." Người kia nhỏ giọng nói, dường như sợ sệt lời của hắn bị người khác nghe thấy, ánh mắt cảnh giác thỉnh thoảng nhìn cửa lớn nhà vệ sinh.
Chí Mẫn sắc mặt càng lạnh lẽo, ánh mắt thâm trầm, đứng lặng tại chỗ cũ một lúc lâu không hề nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ gì.
Bị cậu nhìn chăm chú vào người kia lại cả khuôn mặt nghẹn đến đỏ, dư quang trông được đồng bọn nằm trên đất rên rỉ, cũng không dám thở mạnh một chút.
Nửa ngày, Chí Mẫn mới có hành động, cậu một lần nữa trở lại bồn rửa tay, ung dung thong thả rửa xong tay, sau đó rời khỏi.

Được cái vị trí phòng vệ sinh tương đối hẻo lánh, lúc thường căn bản không ai lại đây, ngoại trừ dì vệ sinh lúc thường hay ra vào dọn dẹp, cũng không có những người khác biết đến bên trong xảy ra chuyện gì.
Chí Mẫn nhanh chóng tìm đến Đoạn Khải, đem chuyện đã xảy ra vừa nãy rõ ràng mười mươi báo cho hắn.
Nghe xong Chí Mẫn tự thuật, Đoạn Khải không có bất kỳ phản ứng đặc biệt gì, nhàn nhạt đáp một tiếng nói: "Chúng ta sẽ đi nói một tiếng với Vương tổng, để Vương tổng tự mình tìm bọn họ tán gẫu."
Chí Mẫn kinh ngạc: "Trực tiếp như vậy?"
Đoạn Khải từ trước máy vi tính ngẩng đầu lên, hướng về phía Chí Mẫn nhe răng nở nụ cười: "Đã có chỗ dựa, tại sao không cần?"
Chí Mẫn: "..." Nói như thế cũng có đạo lý lắm.
Nghĩ như thế, Chí Mẫn nhất thời cây ngay không sợ chết đứng không ít.
Về phần sau đó Đoạn Khải tìm Vương tổng nói cái gì, Chí Mẫn không biết, thế nhưng cậu không nghĩ tới cậu nhanh như vậy liền ở bên ngoài gặp được Đường Mạc Ninh cùng kim chủ trong truyền thuyết.
Mà kim chủ kia...
Cư nhiên lại là vị đạo diễn Hoa Kiều không lâu trước đây ? !
Lúc đó Chí Mẫn mới vừa thay xong quần áo nhân viên công tác chuẩn bị cho mình, áo ngắn tay màu tím với quần cộc trắng, chân mang một đôi dép kẹp màu đen, phong cách tương đối tự do buông thả, đồng thời lẳng lơ mười phần.
Bất quá bản thân nguyên chủ cho người khác cảm giác thiên về yêu diễm, bất kể là tướng mạo hay là vóc người đều có thể hoàn toàn mang loại phong cách này, ngược lại là Chính Quốc đàng hoàng trịnh trọng mặc quần áo tình nhân cùng cậu...
Thật là có loại cảm giác một lời khó nói hết.
Hiển nhiên Chính Quốc rất không thích lối ăn mặc này, không ngừng kéo quần áo, lông mày đều sắp vắt thành một cái kết.
Chí Mẫn nỗ lực nín cười, cuối cùng thực sự không nhịn được đi tới, duỗi ra hai tay tấn công hai má Chính Quốc.

"Cười một cái xem nào."
Chính Quốc nghe lời mà lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, rất giống cô dâu nhỏ bị ác bá trêu đùa, vẻ mặt tràn đầy oan ức.
"Xì ——" Tiểu ác bá Chí Mẫn bật cười thành tiếng.
"..." Chính Quốc nụ cười thoáng chốc cứng ngắc ở trên mặt, im lặng không dùng mu bàn tay lau đi nướt bọt Chí Mẫn phun trên mặt hắn.
Chí Mẫn rất vui sướng nhận ra ý đồ của Chính Quốc, trong khoảnh khắc trợn tròn đôi mắt, giả bộ tức giận nói: "Anh ghét bỏ em sao?"
Chính Quốc chột dạ đáp lại: "Không phải, tôi đang xoa cho đều.
Chí Mẫn cười ha ha, cười đến bụng đều đau đớn.
Cười được một nửa, tầm mắt của cậu từ bên người Chính Quốc nhìn thấy cách đó không xa có hai người đang ôm nhau, sau đó dần dần ngừng cười hẳn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro