Chương 13: Pha trò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường
Chuyển ver: pjm_tthao
--------------------------------------------------
Tất nhiên là Phác Chí Mẫn trì độn phát hiện xung quanh chẳng biết lúc nào yên tĩnh lại, đã là ba phút sau.
Cậu quay đầu liền đối diện một cái áo len màu xám đen, phát họa ra bờ eo thon hoàn mỹ, Chí Mẫn đột nhiên giật mình, từ từ nâng cằm lên, tầm mắt dời từ quần áo dời lên trên ——
Ngay sau đó, Phác Chí Mẫn chạm phải ánh mắt của Điền Chính Quốc .
"..."

Điền Chính Quốc hơi cúi đầu, khóe miệng không quá vui vẻ hơi mím môi, rũ mắt từ trên cao xuống mà nhìn chăm chú vào Phác Chí Mẫn.
Không thể không thừa nhận chính là sắc đẹp của Điền Chính Quốc quả nhiên như trong tiểu thuyết miêu tả , 360 độ không góc chết.
Mặc dù là nhìn từ góc chết, cũng chỉ có thể chú ý tới hàng lông mi dày chớp động như hai chiếc quạt nhỏ, mũi thẳng, da dẻ trơn bóng không có chút tỳ vết.
Trông thật đẹp trai a !
Chí Mẫn trong lòng một trận hâm mộ cùng đố kị, chỉ hận bánh răng vận mệnh không đem linh hồn của mình nhập vào trong người Điền Chính Quốc, như thế cậu đã sớm thăng tiến.
"Nhìn đủ chưa?"  Điền Chính Quốc giọng nói thanh lãnh nhưng nghe rất dễ chịu.
Chí Mẫn không chút suy nghĩ, cợt nhả mà trả lời: "Nếu như đối tượng là anh, vậy tôi làm sao cũng nhìn không đủ."
"..." Điền Chính Quốc khóe miệng rõ ràng co quắp hai lần, cơ hồ từ trong kẽ răng bỏ ra một câu nói, "Tôi hỏi cậu xem điện thoại đủ chưa?"
Phác Chí Mẫn nói: "Anh nơi nào thấy tôi đang nhìn di động?"
"..."
Lần này Điền Chính Quốc cả khuôn mặt co quắp, hắn dùng ánh mắt khó mà tin nổi trừng Phác Chí Mẫn nửa ngày, sau đó xoay người rời đi, làm bộ không nghe âm thanh cười ha ha ở phía sau.

Mới vừa đi ra một khoảng, Điền Chính Quốc va phải Trương quản gia từ bên ngoài trở về.
"Tiên sinh, tôi đã kêu bọn họ chuẩn bị kỹ càng bữa tối... Tiên sinh ngài mặt sao lại hồng như vậy? Không phải là ngã bệnh đi?" Trương quản gia thần sắc hoang mang liền muốn để tay vào kiểm tra, lại bị Điền Chính Quốc vội vàng tránh được.
"Tôi không sao, hơi nóng thôi." Điền Chính Quốc dùng mu bàn tay đụng gò má của chính mình, đích xác rất nóng, kia cỗ nóng rực đều lan tràn đến lỗ tai đi.
Trương quản gia có chút kỳ quái, đến cùng không nói gì thêm nữa, dặn dò nữ hầu bên cạnh mở điều hòa trong phòng, kết quả quay đầu liền nhìn thấy Điền Chính Quốc như chạy trốn biến mất ở trong tầm mắt.
Phác Chí Mẫn ngồi ở bên ngoài cảm thấy được tự nhiên gió dị thường mát mẻ, liền gọi Tiểu Nhã đem bữa tối bưng đến vườn hoa nhỏ ,còn không đợi Tiểu Nhã lên tiếng, Trương quản gia mở miệng trước: "Phu nhân, tiên sinh ở bên trong chờ, ngài vẫn là đi vào dùng cơm đi."
Phác Chí Mẫn nghi ngờ nói: "Điền Chính Quốc không phải chạy mất rồi sao?" Vẫn là bị mình nói vài lời trêu đùa mà tức giận.

Trương quản gia bình tĩnh trả lời: "Vừa nãy tiên sinh đã trở lại."
Phác Chí Mẫn : "..." Người này có tật xấu a.
Phác Chí Mẫn đi vào phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Điền Chính Quốc yên tĩnh ngồi ở trước bàn ăn chờ đợi, nghe thấy tiếng bước chân của cậu tới gần, Điền Chính Quốc liền mí mắt đều không nhấc một chút, mắt nhìn thẳng đồng thời rất chăm chú nhìn phía trước.

Vì vậy Phác Chí Mẫn thuận theo ánh mắt Điền Chính Quốc nhìn sang.
Một giây sau  tầm mắt của cậu cố định trên màn hình ti vi, bên trong là một nữ sinh xinh đẹp ngồi trên một quả bóng yoga và nhúng nhảy.
Phác Chí Mẫn nhìn một phút chốc, mới kinh ngạc phát hiện kia lại một cái quảng cáo băng vệ sinh, lại quay đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc, cái tên này nhìn chăm chú đến đôi mắt cũng không chớp, còn như lão tăng nhập định.
"Thích cái này không?" Chí Mẫn đặt mông ngồi vào trên cái ghế bên cạnh Điền Chính Quốc, cười híp mắt trêu nói, "Vừa vặn sinh nhật anh sắp tới, không bằng tôi tặng anh một hòm? Không biết anh thích nhãn hiệu nào ..."
Lời còn chưa nói hết, nửa khối bánh ngọt bất thình lình được nhét vào trong miệng Phác Chí Mẫn .
"Bớt nói, không ai coi cậu là người câm." Điền Chính Quốc lấy khăn giấy lau tay, sắc mặt âm trầm phải dùng đáy nồi để hình dung nhưng đồng thời lỗ tai cũng đỏ ửng.
"Trương thúc." Điền Chính Quốc trầm giọng nói, "Ai cho ông mở TV? Tắt cho tôi!"
Trương quản gia nằm không cũng trúng đạn: "..."
Kỳ thực Trương quản gia rất muốn nói là chính ngài đem TV mở lên, ngại căn phòng này nhàm chán, bất quá câu nói này lăn đến bên mép Trương quản gia, cuối cùng vẫn là nuốt vào trong bụng.
Ai bảo tiên sinh nhà ông sĩ diện ?
Phác Chí Mẫn hai ba ngụm đem bánh ngọt ăn hết, lần đầu cậu nhìn thấy bộ dạng Điền Chính Quốc nếm quả đắng, nhất thời nghẹn đến bụng đều có chút đau đớn, vẫn cứ nhịn xuống không bật cười.
Đừng xem Điền Chính Quốc một bộ phong lưu tiêu sái vạn hoa qua tay , dạng dấp già đời, kỳ thực ngây thơ như tờ giấy trắng, chỉ với vài câu tâm tình trêu đùa kia của Phác Chí Mẫn đã tạo cho hắn không ít lực sát thương.
Ít nhất mãi đến khi cơm nước xong, cái tai cùng cổ đỏ bừng của Điền Chính Quốc vẫn không có dấu hiệu biến mất.
Bữa tối là Trương quản gia chuẩn bị, mặc dù không có ngỗng quay mà Chí Mẫn căn dặn, nhưng là có xương sườn cùng thịt kho tàu bỏ thêm hương vị tỏi ớt mà cậu yêu thích.
Sau bữa cơm, Chí Mẫn cũng coi như là ăn được đặc biệt hạnh phúc, cậu ôm cái bụng tròn vo nằm trên ghế đợi tiêu cơm.
Bóng đêm thâm trầm, hơi lạnh gió mùa hạ từ hai gò má phất qua, ngấm vào tim gan, Phác Chí Mẫn nằm không bao lâu, liền nhìn thấy Điền Chính Quốc dưới ánh đèn màu vàng đi qua, trong tay còn cầm thứ gì.
Điền Chính Quốc cũng không quên mục đích hắn tới đây, đem túi nhựa chứa bột Dã Cúc ném trên bàn, tỉnh táo hỏi: "Đây là vật gì?"
Phác Chí Mẫn liền lông mày đều không động đậy, hưởng thụ gió nhẹ thoải mái, dùng ngữ khí bình tĩnh trả lời: "Hoa cúc dại mài thành bột phấn, đã nhiều ngày như vậy, Trương quản gia không có nói cho anh biết?"
Trương quản gia thời điểm Phác Chí Mẫn muốn mua máy sấy khô và máy mài, liền đem chuyện của cậu hồi báo rõ ràng cho Điền Chính Quốc, lúc đó Điền Chính Quốc còn tưởng rằng Phác Chí Mẫn nhàn đến nhàm chán mà vui đùa.
Mãi đến tận Kim Nam Tuấn mang theo một đám người đến dùng hai mươi bốn vạn mua lại bột Dã Cúc, Điền Chính Quốc mới bắt đầu hoài nghi Phác Chí Mẫn có phải là làm ra hành động trái pháp luật gì, mà Kim Nam Tuấn cùng các bạn của hắn chính là nhóm người đầu tiên Phác Chí Mẫn lừa.
Điền Chính Quốc hỏi: "Cậu lấy Dã Cúc từ đâu?"
"Bên kia." Chí Mẫn chỉ cái phương hướng, "Làng du lịch này trong vườn hoa có mảnh hoa cúc dại mà, anh làm ông chủ ngay cả điều này cũng không biết sao?"

Điền Chính Quốc rất là kinh ngạc: "Cậu đem Dã Cúc đó hái xuống, hong khô mài thành phấn bán cho Kim Nam Tuấn bọn họ? một túi nhỏ bán 1 vạn tệ!"
"Đúng vậy." Phác Chí Mẫn vô tội nháy mắt một cái, "Bọn họ chủ động tìm tới cửa cầu mua, tôi cũng không thể đem nhân dân tệ cự tuyệt ở ngoài cửa đi?"
Điền Chính Quốc giận dữ: "Cậu có biết hay không hành vi này của cậu là lừa gạt, là phải chịu trách nhiệm hình sự."
"Chúng tôi một người nguyện đánh một người nguyện chịu, làm sao cùng pháp luật dính líu quan hệ ? Nói không chắc qua một thời gian ngắn, bọn họ còn muốn đích thân tới cửa cảm tạ tôi."
Điền Chính Quốc cười lạnh nói: "Cảm tạ cậu lừa tiền bọn họ sao?"
Trong lúc nhất thời Chí Mẫn bị Điền Chính Quốc liên tiếp châm chọc khiêu khích, cậu đỡ eo từ trên ghế nằm ngồi xuống, nhấc lên mí mắt lạnh lẽo nhìn Điền Chính Quốc: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu, nếu anh không chấp nhận được chuyện tôi làm, vậy thì nhắm mắt lại đừng quan tâm."
"Cậu cho rằng tôi thích quản cậu sao?" Điền Chính Quốc trong con ngươi ẩn chứa hơi giận, sắc mặt băng lãnh đến phảng phất bịt kín một tầng băng sương.
Lặng im nửa ngày, Điền Chính Quốc lạnh lùng nói, "Chúng ta tương đương với việc cùng trên một cái thuyền, hành động của cậu hôm nay tương lai đều tính trên đầu của tôi, cậu gây ra họa tất cả đều là tôi chịu trách nhiệm."

Phác Chí Mẫn thở dài, cậu không muốn cùng Điền Chính Quốc tranh luận, có lẽ là hoàn cảnh sinh hoạt không giống nhau,  Điền Chính Quốc quản vinh dự gia tộc cùng mặt mũi này đó.
Mà cậu một người dân bình thường vừa vặn tương phản, dù sao mặt mũi không thể làm cơm ăn.
"Có ai nói rằng anh rất phiên phức hay không." Phác Chí Mẫn bất đắc dĩ mở miệng.

Nghe vậy  Điền Chính Quốc mi tâm nhíu chặt, chính là muốn nói chuyện, đã thấy Phác Chí Mẫn đối hắn ngoắc ngoắc ngón tay trỏ.
Điền Chính Quốc do dự một chút, vẫn là nghiêm mặt nghiêng người đến gần.
Mới vừa tới gần, Phác Chí Mẫn bỗng nhiên vương tay một cái kéo cổ áo lại  Điền Chính Quốc, dùng sức đem người kéo đến trước mặt mình, đáy mắt xẹt qua một vệt giảo hoạt, cố ý tại bên tai  Điền Chính Quốc thổi khí nóng hầm hập.
"Đáng tiếc tôi đây, chính là yêu thích người phiền phức."
Dứt lời, Phác Chí Mẫn bĩu môi nhắm ngay khóe miệng  Điền Chính Quốc mà ba một cái, thanh âm vang vọng bên trong vườn hoa nhỏ yên tĩnh.
Cũng như một cái búa nặng nề, đập một cái pong vào chiếc đồng hồ khổng lồ trong tim  Điền Chính Quốc, âm thanh vang vọng vừa nãy lập đi lập lại.
Ba tức, ba tức, ba tức...
Mặc dù bốn phía tia sáng ám trầm, Phác Chí Mẫn cũng có thể cảm giác được  Điền Chính Quốc tại lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được biến thành một cái trứng tôm chín, trên người nóng bỏng đến phảng phất có thể tỏa ra hơi nước.
Phác Chí Mẫn thấp giọng cười, có ý định đùa  Điền Chính Quốc: "Yêu thích tôi làm như vậy sao?"
Điền Chính Quốc trợn tròn đôi mắt, tựa hồ bị câu nói không biết xấu hổ này của Phác Chí Mẫn làm cho khiếp sợ, ném lại một câu "Cậu đúng là điên " liền vội vội vàng vàng rời khỏi.
Phác Chí Mẫn cười đến chảy cả nước mắt.
Cậu đột nhiên phát hiện,  Điền Chính Quốc chính là một kho báu, chẳng trách nữ chủ cùng nam chủ tương thân tương ái, nhưng cũng không buông tha hắn.

Kim Nam Tuấn khuyên các bằng hữu của mình, không uổng phí tốn mấy vạn, trước đây đông bôn tây bào trị liệu tốn không ít tiền đều đổ sông đổ biển.
Đáng tiếc bọn họ căn bản không nghe, thương lượng sau vẫn là quyết định một người mua nửa túi, thậm chí có hai người thời điểm đang đi ra làng du lịch liền hối hận rồi, gọi điện thoại đến dò hỏi có thể không đem nửa túi của bọn họ bán cho Kim Nam Tuấn .
Kim Nam Tuấn bất đắc dĩ không nói nên lời, nhưng vẫn là đem hai cái túi Dã Cúc kia mua lại.
Để kiểm tra xem bột phấn Dã Cúc có hữu ích hay không, Kim Nam Tuấn đã sử dụng một tuần bột hoa Dã Cúc để thay thế cho hoa Dã Cúc tươi đã sử dụng trước đó.
Sau thời gian dài, căn phòng của Kim Nam Tuấn được bao trùm bởi hương hoa Dã Cúc nhàn nhạt, ngửi cảm thấy như tiến vào trong lồng ngực, ban ngày cảm giác tinh thần sảng khoái, đến buổi tối lại có cảm giác đặc biệt buồn ngủ.
Đảo mắt đến tuần thứ hai, trong thời gian này Kim Nam Tuấn vội vàng xử lý công vụ cùng với giải quyết mâu thuẫn cùng vợ, ngược lại là quên đi mấy vị bằng hữu cùng mua bột phấn.
Thời điểm ông ta nhớ tới chuyện này, ông ta không biết cái gọi là bột phấn tĩnh tâm dưỡng thấn đẫ tạo nên một cơn sóng lớn trong lòng các vị bằng hữu của mình.
Người đầu tiên gọi ông không phải là những vị bằng hữu đã mua bột phấn mà là vị bằng hữu đã bán lại nửa túi bột phấn cho ông khi vừa ra khỏi làng du lịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro