Chương 15: Xin tha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay ngày đầu mình chuyển ver, vì rảnh cả ngày nên sẽ cố gắng chuyển 20 chap trong hôm nay nha.
--------------------------------------------
Điền Chính Quốc lực đạo không nặng, Phác Chí Mẫn bị nắm hai má cũng chút nào cảm giác được đau đớn, chỉ là cậu một đại nam nhân lại như một tiểu cô nương bị nắm mặt.
Chỉ là ngẫm lại bọn họ giờ khắc này tư thế cùng hình ảnh, Phác Chí Mẫn liền bị tức cười.
Phác Chí Mẫn một cái tát vỗ bỏ móng vuốt của Điền Chính Quốc, một giây sau liền thừa dịp Điền Chính Quốc không chú ý, trở tay kềm ở cằm của hắn, khá là khiêu khích đưa tay nhấc lên.
"Dầu gì cũng so với cái người nhàm chán như anh cũng phong phú hơn." Cậu tốt xấu gì trong đại học cũng từng có bạn gái, Điền Chính Quốc chỉ sợ là ngay cả mối tình đầu đều không có đi.
Nào có biết Điền Chính Quốc nghe câu nói này sau, sắc mặt càng âm trầm, hắn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phác Chí Mẫn , bỗng nhiên phóng ra một nụ cười gằn: "Ngươi cái gọi là phong phú chính là Thạch Hạo loại người như vậy cho ngươi sáng tạo ? Vậy ngươi ánh mắt thật là không thế nào hảo."
Phác Chí Mẫn căn bản không buồn, cợt nhả trên cằm Điền Chính Quốc nặn nặn, cho đến khi cảm giác được Điền Chính Quốc trên người tản mát ra sát khí, mới không chút hoang mang thu tay về.

"Tôi thừa nhận ánh mắt tôi rất kém cỏi." Phác Chí Mẫn nhún vai một cái, "Nếu như tôi có ánh mắt tốt..."
Nói tới chỗ này, Phác Chí Mẫn rõ ràng dừng lại chốc lát.
Cậu nhấc mắt nhìn về phía khuôn mặt ẩn ẩn tức giận của Điền Chính Quốc , khóe miệng hơi vểnh lên, bất động thanh sắc dựa vào bên tai Điền Chính Quốc thổi một hơi: "Anh cảm thấy được ban đầu tôi còn có thể cùng anh ngủ ở trên một cái giường sao?"
Điền Chính Quốc mặt trong nháy mắt biến thành màu gan lợn, hắn đột nhiên đứng lên kéo xa khoảng cách giữa hai người, khiếp sợ không còn gì để nói nhìn Chí Mẫn một hồi lâu, quay người trở về phòng
Những người khác cùng Trương quản gia nhìn thấy toàn bộ sự việc, cúi đầu tiếp tục ăn, khắp toàn thân từ trên xuống dưới viết "Ta không nghe thấy ta không nhìn thấy ta cái gì cũng không biết"...
"Trương quản gia." Chí Mẫn hô.
Trương quản gia lúc này mới như vừa tình giấc chiêm bao mà ngẩng đầu: "Phu nhan, ngài có dặn dò gì sao?"
Chí Mẫn cầm lấy tiền lì xì trên bàn đưa tới trước mặt Trương quản gia: "Chờ một lát đưa cái này giao cho Điền Chính Quốc."
"Vâng."
Sau khi ăn cơm xong, nhóm nữ hầu thu thập tàn cục, Phác Chí Mẫn giống như thường ngày nằm ở trên ghế một lát để tiêu thưc ,sau đó ôm bụng ung dung thong thả về phòng.
Cậu vừa ngồi xuống bên giường, đột nhiên nghe một trận bước chân dồn dập, ngẩng đầu liền nhìn thấy Điền Chính Quốc lúc ăn cơm bị cậu chọc tức bỏ đi sải bước đi trở về.

Còn không đợi Phác Chí Mẫn phản ứng lại là chuyện gì xảy ra, liền thấy Điền Chính Quốc phi thường tự nhiên ở bên cạnh cậu ngồi xuống, một cái tay thành thạo thân thiết ôm eo Phác Chí Mẫn .
"Cậu ấy ở chỗ này, tụi con mới vừa cơm nước xong."
Điền Chính Quốc một tay khác giương điện thoại di động, hắn đối điện thoại di động nói rằng, thần sắc luôn luôn lãnh đạm lạnh lẽo hiếm thấy ôn hòa không ít.
Phác Chí Mẫn định thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện Điền Chính Quốc đang cùng người khác video, đối diện là một phu nhân quần áo hoa lệ mỹ mạo, ngồi ở mễ màu ghế sa lon bằng da thật màu trắng, gương mặt được bảo dưỡng mang nụ cười thân thiết.
"Tiểu Mẫn, đã lâu không gặp." Phu nhân cười chào hỏi.
Cùng lúc đó, Điền Chính Quốc tay không nhẹ không nặng tại bên hông Phác Chí Mẫn ngắt hai lần, hắn nghiêng đầu, nói nhỏ bên tai Phác Chí Mẫn .
"Mẹ tôi đối với cậu không tệ, tôi không cần biết cậu có cái gì bất mãn với tôi, bà sẽ không hi vọng vào lúc này nghe việc chúng ta chia tay."

Nguyên lai phu nhân này là mẫu thân Điền Chính Quốc, Ông Ngọc Hương? !
Phác Chí Mẫn đối Ông Ngọc Hương nhân vật này ấn tượng phi thường sâu khắc, sau này Điền Chính Quốc vì theo đuổi nữa chủ, dằn vặt không ít nguyên chủ cùng con trai bọn họ, cơ hồ tất cả mọi người lựa chọn làm như không thấy, bọn họ không dám cùng Điền Chính Quốc đối nghịch.
Chỉ có Ông Ngọc Hương đau lòng nguyên chủ cùng tôn tử, lặng lẽ tìm nơi dàn xếp hai cha con bọn họ,

Đáng tiếc sau đó chuyện này bị nữ chủ trong lúc vô tình phát hiện, biết được chân tướng Điền Chính Quốc nổi trận lôi đình, lúc này đem nguyên chủ không một xu dính túi đuổi ra ngoài, bất quá Ông Ngọc Hương cầu xin nên vẫn lưu lại con trai bọn họ.
Nói tóm lại, Ông Ngọc Hương tại trong tiểu thuyết biểu hiện rất tốt, chỉ là bà một nữ nhân thiện tâm như thế cư nhiên lại giáo dục ra loại người bỏ chồng bỏ con như Điền Chính Quốc, thật là khiến người ta khó hiểu.
Vừa nghĩ tới chính mình sau này phải đối mặt với tình cảnh khốn khó, Phác Chí Mẫn vừa uất ức vừa tức giận, bám vào cái tay đang bám trên eo mình của Điền Chính Quốc mạnh mẽ bấm một cái.
Bị đau Điền Chính Quốc "Tê" một tiếng, lại vẫn cứ ôm Phác Chí Mẫn không tha, thậm chí trên mặt rất nhanh khôi phục nụ cười, bình tĩnh đến thật giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Chí Mẫn tức giận xong, cũng nỗ lực bỏ ra một cái nụ cười xán lạn, lễ phép đối Ông Ngọc Hương nói rằng: "A di càng ngày càng đẹp, vừa nãy con mới nhìn, còn tưởng rằng Quốc ca đang cùng người tỷ tỷ nào của anh ấy nói chuyện."
Nghe vậy Ông Ngọc Hương cười đến híp mắt, lập tức che miệng lại giả bộ trách cứ: "Ngươi đứa nhỏ này miệng cũng càng ngày càng ngọt, chờ tiểu bảo bối sinh ra, ta đã lên chức bà nội."
Phác Chí Mẫn cong cong khóe miệng, cặp mắt đào hoa đẹp đẽ tại dưới ánh đèn sáng lên như sao.
Thân thể này của hắn bất qua mới 19 tuổi, thời điểm cười rộ lên trên gương mặt có một vòng xoay lê nông trên má, rất có cảm giác thiếu niên, tướng mạo này cũng đặc biệt khiến các trưởng bối yêu thích.
"Đó chỉ là ngài nghĩ như vậy thôi, nói không chắc chờ hài tử đến bốn, năm tuổi, còn có thể hỏi con tại sao bà nội thoạt nhìn xinh đẹp như mấy a di ngoài kia đến vậy."
Ông Ngọc Hương bị chọc cho liền lúc thường bưng hình tượng cũng không để ý, cười đến nước mắt đều sắp chảy ra.
Phác Chí Mẫn cùng Ông Ngọc Hương trò chuyện vui vẻ ra mặt, bên cạnh Điền Chính Quốcthì lại từ đầu đến cuối không thể chen vào được một lời, mà Ông Ngọc Hương cũng đem con ruột nàng quên đến không còn một mống.
Đúng là tình cảm mẹ con hàng thật đúng giá plastic.
Hàn huyên gần tới một canh giờ, Ông Ngọc Hương bên kia đột nhiên truyền đến chút tiếng vang, chỉ thấy Ông Ngọc Hương đột nhiên đem nụ cười vừa thu lại, trong nháy mắt biến thành một phu nhân nghiệm cẩn.
"Mẹ." Bên cạnh có người nhẹ giọng hô.
Ông Ngọc Hương qua loa gật gật đầu, liền dư quang đều không bố thí đối phương một chút, ngược lại đối với Điền Chính Quốc đang nhàm chán nói: "Đúng rồi, những chuyện của Thạch Hạo là do con làm ?"
Điền Chính Quốc lười biếng gật gật đầu, không để ý lắm mà nói: "Cho hắn chút dạy dỗ mà thôi."
Ông Ngọc Hương đôi mi thanh tú cau lại, hơi có chút chán ghét nói: "Đừng để cho cóc ghẻ nhảy nhót trở ra lần nữa."
Phác Chí Mẫn nghe được rơi vào trầm mặc, trực giác nói cho cậu biết, nội dung trò chuyện của Điền Chính Quốc cùng Ông Ngọc Hương cùng cậu có liên quan, chẳng qua là khi Ông Ngọc Hương trước mặt,cậu không thể hỏi.
Đợi đến khi cắt đứt video, Phác Chí Mẫn nín một hồi lâu còn chưa kịp đặt câu hỏi, quay đầu liền phát hiện Điền Chính Quốc dùng ánh mắt như xem quái vật nhìn chằm chằm mình.
"Miệng lưỡi đủ lưu loát, đem mẹ tôi vui đến hồ đồ."
"Nói chuyện cũng là môn nghệ thuật." Phác Chí Mẫn thoáng đắc ý nhấc cằm, "Có câu nói, ngàn xuyên vạn xuyên nịnh nọt không xuôi."
Điền Chính Quốc: "..." Hắn tự nhiên liền cảm thấy bộ dạng đắc ý dào dạt này của Phác Chí Mẫn là muốn ăn đòn.

Phác Chí Mẫn vốn còn muốn hỏi thăm chuyện của Thạch Hạo, nhưng đáng tiếc cậu vừa dứt lời,, Điền Chính Quốc liền nhận được một cuộc điện thoại nên vội vã rời đi, Phác Chí Mẫn đành phải chờ ngày mai lại nói.
Sáng sớm ngày thứ hai, Phác Chí Mẫn ăn xong bữa sáng Tiểu Nhã chuẩn bị, chính cân nhắc lại đi Điền Chính Quốc bên kia hỏi một chút, kết quả là thời điểm mấu chốt lại nhận được cuộc gọi của Thạch Hạo.
"Tiểu Mẫn, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tôi, tôi không nên tại thời điểm chúng ta qua lại bắt cá nhiều tay, tôi không nên chuốc rượu em rồi chụp ảnh phát tán ra ngoài, không nên sau khi chia tay trở lại quấy rầy em, em bỏ qua cho tôi đi!"
Trong điện thoại Thạch Hạo khóc khóc khanh khanh, hoàn toàn không còn khí thế hung hăng như lần đầu gặp gỡ.Nếu như bọn họ hai người mặt đối mặt, e sợ Thạch Hạo sẽ trực tiếp quỳ trên mặt đất dập đầu mấy cái.
Phác Chí Mẫn bị Thạch Hạo thay đổi đến 180 độ làm kinh sợ, nửa ngày mới kinh ngạc nói: "Anh gặp vấn đề gì ? Tôi lại không đụng tới anh."
Thạch Hạo trong thanh âm tràn đầy tuyệt vọng, hắn vạn phần bi thống nói: "Tôi thật sự biết sai rồi, em hãy nể tình tình cảm của chúng ta ngày trước giúp tôi hướng Điền tổng cầu xin được không? Điền tổng quả thực là muốn đem tôi bức đến tử lộ a !"
Nghe lời này, Phác Chí Mẫn nhất thời minh bạch, cũng đoán được ý tứ Điền Chính Quốc cùng Ông Ngọc Hương tối hôm qua.
"Giữa chúng ta có tình cảm sao?" Phác Chí Mẫn lạnh như băng mở miệng, khóe miệng nhấc lên một độ cong lương bạc, "Cái gọi là tình cảm của anh chính là cùng Đường Mạc Ninh đồng thời đối với tôi vu oan hãm hại, ba lần bốn lượt cướp đi vai diễn cùng quảng cáo của tôi?"

"..." Thạch Hạo lời nói ở bên miệng bị chặn lại, chỉ cảm thấy yết hầu bên trong phảng phất bị ngẹn ngay cả hít thở cũng khó khăn, "Tiểu Mẫn, kia đều là Đường Mạc Ninh làm, cậu không thể toàn bộ đổ lên đầu tôi , trước đây tôi vẫn luôn che chở em..."
Thạch Hạo âm thanh càng ngày càng yếu ớt, phỏng chừng liền chính hắn đều không có sức lực.
Phác Chí Mẫn không muốn mới sáng sớm đã nghe Thạch Hạo phí lời, vốn định trực tiếp cúp điện thoại, ngay trong chớp mắt, cậu bỗng nhiên bắt lấy một thông tin mấu chốt.

"Anh chờ một lát." Chí Mẫn lấy tay ra hiệu Tiểu Nhã đem máy tính bảng mang đến, sau đó để Tiểu Nhã cầm điện thoại di động, cậu mở trình duyệt tìm tên
Kim Nam Tuấn.
Rất nhanh toàn bộ thông tin của Kim Nam Tuấn hiện ra, Phác Chí Mẫn chú ý vào mục vợ của ông ta.
Trần Mỹ Hinh...
Cái tên thật quen thuộc.
Phác Chí Mẫn sờ ra cằm suy nghĩ nửa ngày, nhất thời có một cái kế hoạch hình thành trong đầu, cậu nhếch miệng, trong mắt lập loè ánh sáng giảo hoạt.
"Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, qua một thời gian ngắn chúng ta gặp mặt ăn nữa cơm đi, tôi sẽ gọi Điền Chính Quốc đến, lúc đó anh có gì thì nói trực tiếp với Điền Chính Quốc đi."
Thạch Hạo bị kinh hỉ từ trên trời giáng xuống đập trúng, đến nửa ngày mới ngất ngất ngây ngây lấy lại tinh thần: "Tiểu Mẫn, tôi biết em trong lòng vẫn có tôi mà..."
"Chớ tự mình đa tình, tôi chỉ là không ưa cái bộ dạng giống như con chó đi cầu khẩn tôi của anh mà thôi, làm tôi có cảm giác trước đây mình là một kẻ mù." Phác Chí Mẫn nói chuyện cực kì chanh chua, làm người khác tức giận đến không nói nên lời.
Thạch Hạo thành công bị Chí Mẫn chọc giận, sắc mặt hắn tái xanh, một tay khác nắm chặt thành nắm đấm, móng tay bấm vào trong thịt phảng phất không cảm giác được đau.
Hiển nhiên, từng chữ Chí Mẫn nói như cục đá đập thẳng vào đầu hắn, đập đến hắn vỡ đầu chảy máu, không để ý lòng tự trọng đã bị đập nát dưới đất.
"Không sao, vẫn là rất cám ơn em." Thạch Hạo nheo mắt lại, trong con ngươi đen ngòm đổ đầy âm hiểm và độc ác.
"Chờ tôi nhắn tin thông báo thời gian cùng địa điểm." Phác Chí Mẫn nhẹ nhàng nói xong một câu, trực tiếp cúp điện thoại.

Thạch Hạo vẫn duy trì tư thế gọi điện thoại một lúc lâu không hề nhúc nhích, hắn nghe âm thanh bên trong điện thoại di động biến mất, sắc mặt khó coi giống như là muốn ăn thịt người
"Hạo ca." Một đạo âm thanh vui vẻ của nam nhân vang lên, ngay sau đó một đôi tay từ phía sau ôm lấy Thạch Hạo, Đường Mạc Ninh dán chặt Thạch Hạo, nhẹ giọng an ủi, "Dù sao anh và cậu ta cũng từng có một đọa tình cảm, sẽ không đối với anh thấy chết mà không cứu."
Thạch Hạo trên mặt cùng trong đôi mắt tất cả đều là lệ khí, hắn bỗng nhiên quay người đẩy Đường Mạc Ninh ra, hất tay nện điện thoại di động trên mặt đất.
"Phác-Chí-Mẫn." Thạch Hạo nham hiểm nghiến răng, từ trong cổ họng bỏ ra cái tên này.
Một ngày nào đó, cậu sẽ rơi vào tay Thạch Hạo này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro