Chương 34: Kinh hãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Chí Mẫn không nghĩ tới mọi việc sẽ phát triển đến hướng này, cứ việc vừa nãy cậu chỉ là gặm cắn đôi môi của Điền Chính Quốc cho hả giận, thế nhưng giờ khắc này hồi tưởng lại, có cảm giác thật lúng túng.
Đừng nhìn bề ngoài cậu sóng yên biển lặng nhưng thật ra trái tim đã điên cuồng nhảy loạn sắp lên tới cổ họng rồi..
Ngay cả đôi môi cũng phát ra nhiệt độ, Điền Chính Quốc đè ép lại xúc cảm chưa phai...
Phác Chí Mẫn theo bản năng đưa tay sờ sờ miệng, hai gò má nóng lên, kết quả quay đầu phát hiện Điền Chính Quốc đã nằm ở bên cạnh hô hấp đều đều, nhất thời giận không chỗ phát tiết, cậu đá một phát lên đùi Điền Chính Quốc.

"Ngủ cái gì mà ngủ? Nhanh đi đem đầu tóc thổi khô!" Phác Chí Mẫn nói xong một cái kéo gối đầu của Điền Chính Quốc ra lấy tay sờ sờ, quả nhiên ở giữa ướt đẫm một mảng.
Vốn là sắp ngủ Điền Chính Quốc bị Phác Chí Mẫn như thế đá một cái, giật mình bật dậy, thiếu chút nữa trực tiếp rơi xuống dưới giường, may là hắn kịp thời nắm chặt mạn giường nên không ngã.
Trong lúc nhất thời, không khí vắng lặng lan tràn.
Hai người bọn họ ở trong bóng tối mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không lên tiếng trước.
Không biết qua bao lâu, Điền Chính Quốc đưa tay mở đèn ngủ ở đầu giường, ánh đèn ấm áp trong khoảnh khắc lấp kín căn phòng.
Dưới ánh đèn, Phác Chí Mẫn mới nhìn rõ ràng biểu tình của Điền Chính Quốc lúc này, gương mặt âm trầm tựa đang nổi lên một hồi bão táp đáng sợ, mà hắn bốn phía tản mát ra áp suất thấp thậm chí có thể ngưng tụ lại thực chất.
Có lẽ là là do nguyên nhân quanh năm ngồi ở vị trí cao, Điền Chính Quốc mang trong mình khí tràng mạnh mẽ hung hổ dọa người.
Dù cho hắn chỉ là mặt không thay đổi nhìn chăm chú vào Phác này , cặp con ngươi đen nhánh như hai cái động đen tối, sâu thẳm đến không nhìn thấy đáy, làm người không tự chủ cảm thấy e ngại.
"..." Vốn còn muốn nguỵ biện vài câu Phác Chí Mẫn liền kinh sợ, rụt cổ một cái không lên tiếng nữa.
Chính là đang lúc Phác Chí Mẫn do dự có nên hay không một lần nữa nằm xuống ngủ, đột nhiên nghe thấy Điền Chính Quốc phát ra một tiếng thở dài nhè nhẹ, sau đó đứng dậy xuống giường, từ tủ quần áo bên trong tùy ý lấy ra cái áo ngủ mặc vào, ngay sau đó ly khai phòng ngủ.
Phác Chí Mẫn mờ mịt hấp háy mắt, tiếp tục dựa vào trước giường không nhúc nhích, rất nhanh cậu liền nghe tiếng bước chân Điền Chính Quốc trở về.
Điền Chính Quốc trong tay tựa hồ cầm thứ gì, mãi đến khi hắn đến gần, Phác Chí Mẫn mới nhìn rõ ràng trong tay hắn cầm hai cái gối,

"Các a di đều nghỉ ngơi, cậu tạm ngủ một đêm đi." Điền Chính Quốc vừa nói, một bên đem hai cái gối ướt hơn nửa trên giường đổi..
"Hảo." Trải qua một trận bị dọa vừa nãy, lúc này Phác Chí Mẫn quả thực ngoan ngoãn như chim cút, cậu hết sức phối hợp ngồi dậy để thuận tiện cho Điền Chính Quốc đổi gối.
Đại trượng phu co được dãn được, bảo toàn tính mạng mới là mấu chốt.
Cậu đây không phải là kinh sợ, là cơ trí là cơ trí đó !
Sau khi tự thôi miên chính mình một phen, Phác Chí Mẫn rốt cục cảm giác dễ chịu một chút, nhất thời cũng hơi kinh sợ cùng cảm giác cây ngay không sợ chết đứng, ánh mắt cũng không dám hướng Điền Chính Quốc bên kia liếc một chút.
Điền Chính Quốc đem đổi lại hai cái gối ném tới sọt quần áo bên trong buồng tắm, đi ra thấy Phác Chí Mẫn vẫn không nhúc nhích mà ngồi ở trên giường, liền mở miệng hỏi: "Ráp trải giường cũng phải đổi sao?"
Trên giường chỉ ướt một chỗ nhỏ nơi Điền Chính Quốc nằm, còn lại phần lớn đủ cho Phác Chí Mẫn tạm ngủ một buổi tối, chủ yếu là hiện tại Phác Chí Mẫn cũng nhát gan không muốn phiền toái Điền Chính Quốc nữa, vì vậy đem đầu lắc lắc như đánh trống chầu.

"Không cần không cần không cần." Phác Chí Mẫn khách khí nói, "Ngày mai kêu a di đổi là được rồi, buổi tối không cần phiền toái như vậy."
Nghe vậy, Điền Chính Quốc ánh mắt lập tức trở nên kỳ quái rất nhiều, phảng phất đang nhìn một người xa lạ chưa bao giờ nhận thức.
Phác Chí Mẫn choáng váng mà sờ sờ mặt của mình: "Làm sao vậy? Anh nhìn tôi như vậy làm gì?"
Điền Chính Quốc trầm giọng nói: "Cậu không phải Phác Chí Mẫn đi?"
"..."
Phác Chí Mẫn cả người cứng đờ, thời khắc này càng cảm giác huyết dịch của cả người đều đọng lại,cậu ngay cả hô hấp đều quên, hai mắt ngơ ngác nhìn Điền Chính Quốc thần sắc lạnh nhạt.
Cậu thời điểm nào bại lộ ?
Điền Chính Quốc như thế nào biết được điều này?
Chẳng lẽ là lúc cậu bán Dã Cúc phấn, không cẩn thận bị Điền Chính Quốc phát hiện sự tồn tại của không gian ?
Phác Chí Mẫn càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, tại ngắn ngủi trong vài giây dĩ nhiên bị doạ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Cậu không dám phát ra bất kỳ thanh âm gì, chỉ lo Điền Chính Quốc kích động liền đem cậu đưa đến trong phòng thí nghiệm, tiến hành khoa học nghiên cứu không phải dành cho người.
Một lúc lâu, Phác Chí Mẫn chột dạ ngụy biện nói: "Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì, tôi không phải Phác Chí Mẫn , ai mới là Phác Chí Mẫn ?"
Điền Chính Quốc trả lời: "Phác Chí Mẫn cho tới bây giờ sẽ không đối với tôi khách khí như vậy, vừa nãy cậu là bị hồn xuyên vào đi?"
"..." Một giây sau, Phác Chí Mẫn bỗng nhiên rõ ràng ý tứ trong lời nói của Điền Chính Quốc, "! ! !"
Đệt!
Điền Chính Quốc là đang giễu cợt cậu !
Hơn nữa con mẹ nó thời đại này ngay cả người trong giấy cũng biết " hồn xuyên" ?! ( ý Phác Chí Mẫn là Điền Chính Quốc là nhân vật trong truyện mà cũng biết vụ hồn xuyên )
Phác Chí Mẫn thở phào nhẹ nhõm, tinh thần căng thẳng dần thanh tỉnh lại, cả người cậu như cà tím phơi sương nằm co quắp ở trên giường, linh hồn nhỏ bé bị như bị dọa rơi mất một nửa.
Cứ vậy yên lặng vài giây, Phác Chí Mẫn trầm mặc nằm lại trên giường, trùm lên chăn, không bao lâu liền mệt mỏi bất kham ngủ thiếp đi.
Điền Chính Quốc ở bên cạnh : "..."
Đáng tiếc Phác Chí Mẫn ngủ cũng không ngon, có lẽ là ngày nghĩ gì đêm liền mơ đấy, cậu mơ thấy cậu không cẩn thận ở trước mặt Điền Chính Quốc bại lộ thân phận, Điền Chính Quốc trong nháy mắt hóa thân thành ma quỷ đem cậu nhốt trong tầng hầm mà tra tấn.
Toàn bộ giấc mơ bị đứt quãng, thế nhưng cực kỳ chân thực, cho nên Phác Chí Mẫn bị dọa tỉnh.
Phác Chí Mẫn thất kinh ngồi dậy, mạnh mẽ thở hổn hển mấy hơi thở mới từ từ bình tĩnh lại, trên mặt cậu tràn đầy mồ hôi lạnh, sau lưng áo ngủ cũng bị mồ hôi thấm ướt.
Phòng ngủ dĩ nhiên không còn thân ảnh của Điền Chính Quốc, tối hôm qua Điền Chính Quốc cũng không có lên giường ngủ, ngược lại là trên ghế salông nhiều hơn một cái gối cùng một ra giường, được gấp lại quy củ.
Xem ra Điền Chính Quốc ở trên ghế sa lon ngủ một đêm.
Phác Chí Mẫn trợn tròn đôi mắt không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm ghế sô pha một hồi lâu, đợi đến khi đại não tỉnh táo, mới động tác chậm rãi vén chăn lên xuống giường.
Thời điểm xuống lầu ăn điểm tâm, Phác Chí Mẫn hướng Ông Ngọc Hương hỏi Điền Chính Quốc, mới biết Điền Chính Quốc từ sáng sớm đã đến công ty.
Nói đến cái này, Ông Ngọc Hương che miệng lại cười đến cảnh "xuân" đầy mặt, thoạt nhìn tâm tình vô cùng tốt: "Không biết các con vợ chồng son đang nháo cái gì biệt nữu, thật vất vả dọn về ở, Tiểu Quốc đứa bé kia liền ba ngày hai đầu không có nhà, ta chiều hôm qua gọi điện thoại đi đem nó mắng cho một trận, đoán chừng là nghĩ thông suốt rồi."

Phác Chí Mẫn : "..." Chẳng trách Điền Chính Quốc buổi tối uống rượu xã giao xong còn muốn chạy tới nơi này.
Suy nghĩ một chút, Phác Chí Mẫn lúng túng cười nói: "Anh ấy công tác bận rộn như vậy, không muốn trở về thì thôi, đừng làm khó dễ anh ấy."
"Con đứa nhỏ này cũng quá dễ nói chuyện đi." Ông Ngọc Hương vỗ nhẹ nhẹ tay Phác Chí Mẫn , giả bộ cả giận nói, "Các con đều kết hôn rồi, nào có đạo lý không về nhà ?"
Phác Chí Mẫn nhược nhược mở miệng: "Chúng con còn chưa có kết hôn mà..."
Tuy rằng thiên tiểu thuyết này lấy đại Thiên triều làm bối cảnh, nhưng có nhiều chỗ vẫn là cùng thế giới hiện thực không giống nhau, tỷ như trong thế giới tiểu thuyết số tuổi kết hôn là mười tám tuổi trở lên, nam nữ không khác biệt, cùng với đồng tính có thể kết hôn cùng bộ phận nam nhân có thể mang thai...
Xem như là một thế giới không tưởng.
Mặc dù như thế, nguyên chủ cùng Điền Chính Quốc vẫn chưa có giấy hôn thú.
Nguyên chủ mang thai quá đột ngột, Điền Chính Quốc căn bản không có chuẩn bị tâm lý thật tốt, trước thậm chí chưa hề nghĩ tới tổ chức một lễ cưới chính thức.

Mãi đến tận khi Phác Chí Mẫn đi đến thế giới này, Điền Chính Quốc mới nhớ tới việc làm lễ cưới cùng lĩnh giấy hôn thú, bất quá cần phải chờ sau khi Phác Chí Mẫn sinh xong.
Đương nhiên, còn Phác Chí Mẫn có muốn cùng Điền Chính Quốc lĩnh giấy hôn thú hay không, lại là một chuyện khác, cậu không phải nguyên chủ, cũng không có nguyện vọng an vị tại Điền Gia.
Phác Chí Mẫn suy nghĩ một đống lung ta lung tung, Ông Ngọc Hương ngồi ở bên cạnh cậu lại như là lĩnh ngộ được cái gì, chống đỡ cằm như có điều suy nghĩ gật gật đầu.

"Ta hiểu."
"..." Phác Chí Mẫn một mặt sợ hãi, "Mẹ biết cái gì ?"
Ông Ngọc Hương nói: "Con nói việc này mẹ đều hiểu, con cứ yên tâm đi."
Phác Chí Mẫn : "... Mẹ đều hiểu cái gì?"
Ông Ngọc Hương vỗ vỗ bộ ngực, một bộ định liệu trước tự tin: "Các con vợ chồng son cả con đều đã có, không đi làm giấy hôn thú thì sao được ? Con có gì cứ nói thẳng, không cần ám chỉ ta, nói thẳng ra là được, ta khẳng định sẽ đứng về phía con."
Phác Chí Mẫn : "..."
"Chờ một lát ta liền gọi điện cho Tiểu Quốc, kêu nó sắp xếp thời gian đón con đi cục dân chính làm giấy hôn thú."
Phác Chí Mẫn : "... Con không phải con không có mẹ chớ nói lung tung..."
Nhưng mà Ông Ngọc Hương đang cao hứng nghe không lọt lời Phác Chí Mẫn giải thích, bà nói thì liền làm, lập tức thả mâm đựng trái cây trong tay xuống, cầm điện thoại di động lên hấp tấp đi tới trước cửa sổ sát đất bấm điệnn thoại gọi Điền Chính Quốc.
Phác Chí Mẫn cách Ông Ngọc Hương không xa, cũng là linh linh toái toái nghe được một ít.
"Vậy con cũng không có thể để người ta một mình ở chỗ này nha, nhìn Tiểu Mẫn cả ngày ngốc một mình, nó vào lúc này cần nhất có người bồi tiếp..."
"Này nha, ở đâu là ta ở chính giữa xen vào a? Ta nói này đó tất cả đều là ý tứ của Tiểu Mẫn, nó không tiện nói, vậy ta đây là mẹ nó thay nó nói..."
"Nó đương nhiên muốn đi làm giấy hôn thú, không ai nguyện ý thay con vất vả khổ sở sinh con cuối cùng lại không danh không phận..."
...
Ông Ngọc Hương càng nói càng khoa trương, nhanh nhẹn đem Phác Chí Mẫn miêu tả thành thiên kim tiểu thư tay không thể xách vai không thể khiêng, hận không thể lập tức chui vào điện thoại đối diện đem Điền Chính Quốc nhéo ra.
Phác Chí Mẫn trên mặt tràn đầy lúng túng.
Cuối cùng cậu thực sự nghe không vô nữa, chỉ có lựa chọn tốt nhất là lâm trận bỏ chạy, thừa dịp Ông Ngọc Hương không chú ý, hướng Tiểu Nhã chào hỏi liền như một làn khói về tới phòng ngủ.
May là Ông Ngọc Hương không đi lên tìm cậu nữa, cái đề tài này trước khi Điền Chính Quốc về nhà xem như là kết thúc.
Phác Chí Mẫn buồn bực ngán ngẩm mà nằm trên ghế sa lông xoát weibo, khu bình luận mới nhất là một đam người đang gào khóc về việc ngưng bán Dã Cúc phấn, cũng có người yêu cầu Phác Chí Mẫn sang năm tăng cường lượng tiêu thụ, đúng giờ lên tranh mua dựa theo tốc độ tay và tốc độ mạng.
Còn một nhóm người được nhân thưởng Dã Cúc phấn thì điên cuồng @ Phác Chí Mẫn , cũng đem Dã Cúc phấn khen thành thần tiên phấn trong trời đất.
Trong đó có một beauty blogger có hơn 1 triệu fan, ghi lại quá trình mà cô sử dụng Dã Cúc phấn, ngắn ngủi thời gian nửa tháng, tóc phía trước của cô có dấu hiệu mọc lên không ít.
Khu bình luận cùng chuyển phát đều sợ ngây người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro