Chương 42: Chăm nhóc con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù sao Chí Mẫn cũng là đàn ông, dù cho trước khi giải phẫu sinh sản, Kim Thạc Trấn cùng nhóm trợ thủ đã làm xong hết thảy chuẩn bị, nhưng vẫn không ngăn cản được một số tình huống phát sinh ngoài ý muốn.
Hai giờ giải phẫu thời gian hoàn toàn vượt qua thời gian dự định, trong quá trình Chí Mẫn xuất huyết nhiều thậm chí rơi vào trạng thái hôn mê, may là Kim Thạc Trấn kinh nghiệm tương đối phong phú, đúng lúc làm phương pháp xử lý chính xác.
Nhưng mà mổ bụng dẫn đến hậu quả trực tiếp chính là vết thương đau đớn đồng thời khôi phục chậm, cho dù Chí Mẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường không hề làm gì, cũng có thể cảm giác được vết mỗ trên bụng rất đau.

Huống chi... cái tên tiểu tổ tông Điền Thiên Vạn đúng là quậy chết người.
Ngày nào cũng khóc không ngừng, giọng oang oang vang dội cơ hồ muốn đem gian phòng đánh tan và một chút cũng không có ý muốn ngưng.
Bởi vì lo lắng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Chí Mẫn , bất đắc dĩ Ông Ngọc Hương đành phải ôm nhóc con ra khỏi phòng bệnh đi đến cuối hành lang ngồi ngốc ở đó, nhưng mà đã cách thật xa, trên giường bệnh Chí Mẫn vẫn có thể nghe đến trận tiếng khóc chói tai kia.
Hai ngày nay, Chí Mẫn cuối cùng cũng coi như rõ ràng tại sao thường xuyên nhìn thấy Điền Chính Quốc ôm Điền Thiên Vạn đứng ở phía trước cửa sổ, một chút cũng không rời.
Khởi đầu cậu còn tưởng rằng là Điền Chính Quốc quá yêu thích đứa con trai này, thích đến không buông tay nỗi, hận không thể ngủ cũng ôm Điền Thiên Vạn, sau đó mới biết nguyên lai là Điền Thiên Vạn cái con gấu con này chỉ chịu để Điền Chính Quốc ôm nó.
Phàm là người ôm nó đổi thành Ông Ngọc Hương hoặc là Trương quản gia hay Tiểu Nhã, Điền Thiên Vạn liền là một bộ muốn khóc bể cái phòng bệnh.
Đáng tiếc Điền Chính Quốc ở trong công ty còn công tác chất chồng, chỉ có thể tận lực đến tối mới có thời gian đến chăm sóc Chí Mẫn và Điền Thiên Vạn, cho nên Điền Chính Quốc không ở đây, Chí Mẫn như gặp ác mộng.
Ví như bây giờ...
Ông Ngọc Hương đã ở trong phòng bệnh đi tới đi lui xoay xoay chuyển chuyển nửa giờ, Điền Thiên Vạn vẫn cứ ở trong lòng bà há to mồm gào khóc, nghẹn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến mức như cái mông khỉ.
Trương quản gia bên cạnh thấy thế, liền đi lên trước nói rằng: "Nếu không ngài trước tiên nghỉ một lát đi, để tôi ôm tiểu thiếu gia."
Ông Ngọc Hương tâm lực quá mệt mỏi, thấy tiểu tử trước sau ở trong lòng bà dằn vặt, thở dài gật gật đầu.

Nào có biết mới vừa đem Điền Thiên Vạn giao cho Trương quản gia, tiểu tử vốn đang gào khan cả cổ bỗng nhiên khóc đến càng thêm lợi hại, hai cái tay nhỏ bé ở giữa không trung quơ lung tung, liều mạng giãy dụa.
Trương quản gia mặt lộ vẻ vẻ lúng túng, trong lúc nhất thời ôm cũng không được, đem Điền Thiên Vạn trả cho Ông Ngọc Hương cũng không xong, đành phải giơ nhóc con có chút luống cuống mà chết đứng tại chỗ cũ.
" Thật giống cha nó, thích làm ầm ĩ." Ông Ngọc Hương mỏi mệt tiếp nhận Điền Thiên Vạn, một bên an ủi đứa nhỏ vừa hướng Trương quản gia nói, "Tiểu Quốc lúc vừa ra đời cũng là như thế này, nhất định phải huyên náo tất cả mọi người nghỉ ngơi không được."
"Là vậy a..." Hiển nhiên Trương quản gia cũng hết cách với Điền Thiên Vạn rồi, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tuy rằng Chí Mẫn có chút sợ năng lực khóc nháo của Điền Thiên Vạn, thế nhưng lúc này thấy tiểu tử kia khóc cổ họng đều khàn khàn không chịu được, vẫn còn có chút đau lòng, dù sao cũng là miếng thịt từ trên người cậu cắt xuống, cũng có tình cảm.
"Để con ôm nó ." Chí Mẫn động lòng mà nói.

Nghe vậy, Ông Ngọc Hương có chút do dự, lại không từ chối, suy nghĩ một chút liền để Trương quản gia cùng Tiểu Nhã đem Chí Mẫn đỡ ngồi dựa ở trên giường, sau đó nhẹ nhàng đem Điền Thiên Vạn bỏ vào trong lồng ngực Chí Mẫn .
Chí Mẫn đã nghỉ ngơi hai ngày, nhưng thân thể vẫn còn cứ yếu ớt, số lần chăm sóc Điền Thiên Vạn cơ hồ không có, nghiêm chỉnh mà nói, đây là lần đầu cậu ôm Điền Thiên Vạn.
Nhóc con quá nhỏ, cảm giác nhỏ hơn chiều dài cánh tay cậu, được quấn chặt chẽ ở trong tã lót màu hồng nhạt, mắt nhỏ híp lại, miệng há thật to, khóc lên âm thanh cũng có thể dùng đinh tai nhức óc để hình dung.

Vốn là Chí Mẫn không có kinh nghiệm ôm trẻ con, liền bất thình lình bị Điền Thiên Vạn rống lên một tiếng, thoáng chốc cứng đờ, cậu thập phần tiểu tâm dực dực nâng thân thể nhỏ bé non mềm của nhóc thối, không dám di động mảy may.
Ông Ngọc Hương bị phản ứng của Chí Mẫn chọc cho xì một tiếng, tiến lên hỗ trợ điều chỉnh một chút tư thế Điền Thiên Vạn, dặn dò: " Tư thế ôm trẻ con rất quan trọng, tay trái đặt ở phía dưới cổ của nó, nâng đầu nó lên, tay phải nâng cái mông, không cần quá dùng sức."
Chí Mẫn lần đầu làm ba ba mờ mịt bị Ông Ngọc Hương sửa chữa tư thế, chỉ cảm thấy tay cũng không phải tay của mình nữa.
Cũng may Điền Thiên Vạn rất nể tình, Chí Mẫn mới vừa đổi xong tư thế, nhóc con đột nhiên ngừng khóc.
Ông Ngọc Hương vừa kinh ngạc vừa vui mừng cười ra tiếng, đồng thời thở phào nhẹ nhõm: "Rốt cục an tĩnh lại."
"Nó thật sự thật nhỏ nha..." Chí Mẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt Điền Thiên Vạn ở trong lồng ngực của cậu bẹp miệng, không kìm lòng được thở dài nói, "Vẫn không có dài bằng cánh tay của con."
Ông Ngọc Hương chống đỡ ở bên giường, một bên đùa nhóc con vừa cười nói rằng: "Nó nặng bảy cân ( 3.5kg nha ) , không tính là nhẹ."
Chí Mẫn nghi ngờ nói: "Những đứa trẻ khác còn nhỏ hơn sao?"
"Đúng rồi, bất quá cùng Tiểu Quốc lúc vừa ra đời so ra, nó vẫn là còn gầy." Nói tới Điền Chính Quốc khi còn bé, Ông Ngọc Hương ánh mắt càng nhu hòa, khá là hoài niệm mà mở miệng, "Tiểu Quốc lúc sinh ra thì nặng mười cân, các y tá đều nói nó sau này sẽ lớn lên thành một nhóc béo."
Chí Mẫn : "... Mười cân? ? ?"
Ông Ngọc Hương che miệng cười nói: "Hơn nữa rất khỏe mạnh, so với đứa nhỏ này còn có thể khóc một ngày 24h không gián đoạn, hộ công chăm sóc Tiểu Quốc đều bị huyên náo đến suy nhược thần kinh."
"..."
Chí Mẫn quả thực không thể nào tưởng tượng được trẻ sơ sinh nặng mười cân là bộ dạng gì.
Huống hồ xem Điền Chính Quốc hiện tại mặc quần áo hiện ra thân hình săn chắc, không chỉ có hai cái chân dài thẳng, còn có tám khối cơ bụng, hoàn toàn cùng Ông Ngọc Hương miêu tả chả dính dáng một chút.
Trầm mặc nửa ngày, Chí Mẫn nhẹ giọng đặt câu hỏi: "Điền Chính Quốc khi còn bé cũng xấu như vậy sao?"
Ông Ngọc Hương nháy mắt một cái: "Vừa đen vừa trông rắn chắc lại còn là tiểu yêu tinh thích dằn vặt, ngay cả người làm mẹ như ta cũng không tiện ôm ra ngoài."
Chí Mẫn nhịn không được cười ha ha.
Nhưng mà cười được một nửa, dư quang bên trong thình lình nhìn thấy thân ảnh cao to chẳng biết lúc nào đứng ở phía sau Ông Ngọc Hương, nhất thời tiếng cười im bặt đi, giống như con vịt bị kẹp mỏ lại.
Ông Ngọc Hương cũng đang cười rất vui sướng nhận thức thấy cái gì, thuận theo ánh mắt sợ hãi của Chí Mẫn quay lại, một giây sau liền đối với khuôn mặt lạnh không cảm xúc của Điền Chính Quốc .
Không khí lúng túng lan tràn, ngay sau đó vang lên tiếng cười khô cằn của Ông Ngọc Hương.
"Tiểu Quốc a, con tại sao tới cũng không nói một tiếng, ta và Tiểu Mẫn vừa vặn đang nói về con đây."
Điền Chính Quốc nhàn nhạt nói: "Nói con khi còn bé vừa khỏe vừa đen là tiểu yêu tinh dằn vặt , ngay cả mẹ cũng không tiện đem ra cửa sao ?"

Ông Ngọc Hương: "..."
Phác Chí Mẫn : "..."
Trương quản gia cùng Tiểu Nhã đứng ở phía sau đều là một bộ khó có thể dùng lời diễn tả được, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tận lực đem cảm giác về sự tồn tại của chính mình rơi xuống thấp nhất.
Chí Mẫn có loại cảm giác nói xấu sau lưng bị người khác bắt được, cậu theo bản năng ôm chặt hai tay Điền Thiên Vạn, đang muốn nói gì đó đổi chủ đề.
Còn chưa kịp mở miệng, tiểu tử trong lồng ngực bỗng nhiên bùng nổ ra một trận tiếng khóc cao vút.
"Oa —— "
Đột nhiên không kịp chuẩn bị Chí Mẫn bị sợ hết hồn, nhanh chóng thả lỏng khí lực, cậu chưa bao giờ có kinh nghiệm dỗ trẻ con, cho dù đứa bé này là từ bên trong bụng cậu ra, cậu vẫn như cũ không biết làm sao.
Chí Mẫn vừa định ngẩng đầu dò hỏi Ông Ngọc Hương, liền cảm giác trước mắt tia sáng đột nhiên tối sầm lại, không chờ cậu phản ứng lại là chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Điền Chính Quốc dùng tốc độ sét đánh ngang tai đoạt Điền Thiên Vạn từ trong tay Chí Mẫn .

Cùng lúc đó, một luồng chất lỏng nhạt màu từ trong tã lót đi ra, liên tiếp không ngừng rơi ở trên sàn nhà.
Điền Chính Quốc tay phải nâng cái mông Điền Thiên Vạn, những chất lỏng kia tay hắn hưởng đầy, lông mày cũng không hề nhíu một lần, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Chí Mẫn nói rằng: "Tiểu."
Chí Mẫn sợ hãi không thôi, thở hổn hển hai cái nói: "Làm sao anh biết nó muốn đi tiểu?"

"Trực giác." Điền Chính Quốc nói xong, quay người cùng Tiểu Nhã đồng thời thay y phục trên người Điền Thiên Vạn.
Chí Mẫn mới ôm nhóc con không tới hai mươi phút, cũng cảm giác hai tay mỏi và ngứa ngáy, cậu nhẹ nhàng vẩy vẩy tay, quay đầu nhìn thấy Điền Thiên Vạn mới vừa rồi còn khóc nháo đã nằm ở trong lồng ngực Điền Chính Quốc ngủ ngoan ngoãn, không khỏi sinh lòng bội phục.
Không biết Điền Chính Quốc như thế nào làm được việc liên tục ôm nhóc con mấy tiếng cũng không thấy mệt.
Không thể phản bác Điền Thiên Vạn xác thực rất ỷ lại Điền Chính Quốc, vô luận vào lúc nào, chỉ cần Điền Chính Quốc đem nó ôm vào trong lòng ngực dỗ dành, tiểu tử kia nhất định sẽ ngủ trong vài giây
Bạch nhãn lang...
Cũng không nhìn một chút là ai cực khổ hai giờ đem nó sinh ra, Chí Mẫn tâm lý chua xót nghĩ.
Đến buổi tối.
Ông Ngọc Hương cùng Trương quản gia toàn bộ trở về nhà, lưu lại Điền Chính Quốc một mình chăm sóc Chí Mẫn cùng Điền Thiên Vạn.
Vốn là Ông Ngọc Hương không yên tâm, kiên trì muốn lưu lại, kết quả đảo mắt nhìn thấy nhóc con ở trong lòng bà khóc nháo không ngừng nhưng đến trên tay Điền Chính Quốc liền lập tức yên tĩnh lại, liền mang theo một sự thương tâm cùng Trương quản gia trở về.
Thấy cảnh này Chí Mẫn dở khóc dở cười, một khắc kia cậu rất muốn tiến lên an ủi Ông Ngọc Hương —— đừng thương tâm, con là ba ba của nó, nó thấy con còn khóc như nhìn thấy quỷ.
Thế nhưng câu nói này đến cùng không có thể nói ra, Chí Mẫn lo lắng sau khi cậu nói, Ông Ngọc Hương thương tâm đến càng thêm lợi hại.
Có Điền Chính Quốc ở đây, cái tên tiểu bạch nhãn lang Điền Thiên Vạn lập tức như được vỗ thuốc ngủ , cúi đầu ngủ bốn, năm tiếng, sau khi tỉnh lại liền đối với Điền Chính Quốc a a a a vẫy vẫy tay nhỏ.

Ban ngày giằng co lâu như vậy, Chí Mẫn cũng mệt đến ngất ngư, hôn hôn trầm trầm ngủ một phút chốc, khi tỉnh lại mở mắt ra liền thấy Điền Chính Quốc ngồi ở trên ghế sa lon, một bên ôm Điền Thiên Vạn một bên dùng máy vi tính xách tay bận công tác.
Nhưng vẫn sợ phóng xạ của máy tính ảnh hưởng đến nhóc con, Điền Chính Quốc không dám ngồi quá lâu trước máy vi tính, thỉnh thoảng liền ôm Điền Thiên Vạn đứng dậy ở bên trong phòng bệnh rón rén đi qua đi lại.
Điền Thiên Vạn mặc dù không khóc cũng không thành thật, giơ tay lên muốn sờ cằm Điền Chính Quốc, trẻ con năm ngón tay không mở ra được, chỉ có thể đưa cái quả đấm nhỏ chạm mặt Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc cụp mắt nhìn Điền Thiên Vạn trong miệng a a a a, không nhịn được câu lên khóe môi cười rộ lên, hắn bỗng nhiên há mồm nhẹ nhàng cắn ngậm tay nhỏ của Điền Thiên Vạn.(ôi trời ơi cưng đết chịu được)
Sau đó, Điền Chính Quốc nhấc lên ánh mắt, vừa vặn nhìn thấy Chí Mẫn dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn hắn.
Vì vậy hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày.
Cuối cùng vẫn là Chí Mẫn không chịu được bầu không khí vắng lặng, tính thăm dò mà mở miệng nói: " Tay Thiên Vạn, ăn ngon không?"
Điền Chính Quốc: "..." Trên mặt hắn hiếm thấy chợt lóe vẻ lúng túng, rất nhanh liền bị hắn ghìm lại, không tới hai giây liền khôi phục lại thần sắc bình tĩnh như lúc ban đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro