Chương 44: Xuất viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không được! Không muốn cái tên này!" Chí Mẫn phản xạ có điều kiện từ chối, trên mặt cậu tràn ra một tầng mồ hôi lạnh, thần sắc hiện rõ sợ hãi.
Điền Chính Quốc trong ánh mắt hiện lên chút nghi hoặc, hắn bình tĩnh mà nhìn chăm chú Chí Mẫn đang phản ứng kịch kiệt, hỏi: "Tại sao?"
Chí Mẫn quay đầu tránh né ánh mắt của Điền Chính Quốc, sốt sắng mà nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt tái nhợt mà mở miệng nói: "Không có tại sao, anh biết tôi không thích cái tên này là được rồi".
Điền Chính Quốc không nói gì, chỉ là ánh mắt sáng quắc mà nhìn Chí Mẫn nôn nóng bất an, dường như muốn đem linh hồn Chí Mẫn nhìn thấu.
Dù cho Chí Mẫn quay lưng dùng cái gáy đối diện Điền Chính Quốc, cũng tựa hồ có thể nhận ra được đạo ánh mắt cường liệt của hắn, cậu bị nhìn đến tê cả da đầu , da gà da vịt cũng nổi đầy.
Ngay lúc Chí Mẫn cho là Điền Chính Quốc sẽ không quan tâm đến lời nói của cậu, bỗng nhiên nghe thấy Điền Chính Quốc phát ra một tiếng thở dài như có như không, dư quang bên trong nhìn thấy vẻ mặt của hắn vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, chỉ nói: "Vậy đi."
Chí Mẫn nháy mắt một cái, quay đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc, thần sắc mờ mịt.

"Con trai có thể không gọi Điền Minh Khôn, nhưng tuyệt đối không thể gọi Điền Thiên Vạn,cái tên này quá... chướng tai gai mắt." Điền Chính Quốc lời trong lời ngoài tất cả đều là ý thỏa hiệp, "Bất quá nhũ danh có thể gọi Thiên Vạn."
Nghe vậy, Chí Mẫn thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không phải Điền Minh Khôn, coi như Điền Chính Quốcmuốn lấy là Điền Đại Tráng, Điền Nhị Ngưu, cậu đều giơ hai tay tán thành.( Thiên Vạn : Ba ba không thương con ಥ_ಥ )
"Cám ơn anh." Chí Mẫn mím mím môi, có chút lúng túng nói.
"Không có chuyện gì." Điền Chính Quốc sắc mặt vẫn cứ hơi bị lạnh, hắn trầm mặc một lát, sau đó giống như vô ý hỏi, "Tôi có thể biết nguyên nhân cậu phản cảm với cái tên Điền Minh Khôn không?"
Chí Mẫn không chút nghĩ ngợi cậu bịa chuyện nói: "Một người yêu cũ của tôi tên Lý Minh Khôn, anh lấy tên anh ta đặt cho con trai..."
Dứt lời,mặt Điền Chính Quốc trực tiếp đen thành đáy nồi, lấy điện thoại di động ra đem ba chữ "Điền Minh Khôn" cùng với phân tích chú giải phía dưới xóa bỏ tất cả.
Tuy rằng nguy cơ cái tên là triệt để giải trừ, thế nhưng Chí Mẫn luôn cảm giác Điền Chính Quốc cái tên quỷ hẹp hòi này lại tức giận rồi, chỉ thấy hắn không nói tiếng nào trở lại trên ghế sô pha đem bàn phím máy vi tính gõ đến bùm bùm vang vọng, dường như đang phát tiết oán khí trong lòng.
Mãi đến tận khi Điền Thiên Vạn ở trong ngực Chí Mẫn ngủ, Điền Chính Quốc mới buông xuống công tác, tiến tới đem nhóc con ôm đến giường trẻ sơ sinh bên cạnh.Chí Mẫn được Điền Chính Quốc đỡ nằm xuống, không bao lâu liền cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đến cuối năm.
Khí trời bên ngoài càng ngày càng lạnh giá, thế nhưng Chí Mẫn mỗi ngày ở trong phòng an dưỡng, cũng không cảm thấy nhiệt độ thay đổi. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy cây cối trên đường phố treo đèn kết hoa đầy màu đỏ rực , người đi đường tới lui mặt áo bông dày cộm.
Mùi vị năm mới càng lúc càng nồng đậm.
Nguyên đán là ngày Chí Mẫn xuất viện, trời hạ cơn tuyết nhỏ, mặt đất bao phủ một tầng tuyết mỏng, lọt vào trong tầm mắt tất cả đều là trắng toát một mảnh.
Chí Mẫn mặc áo nhung giữ ấm màu đen, trên đầu đeo mũ len có cái cục bông xù, chỉ lộ ra một đôi mắt đen lay láy, cậu đi theo Trương quản gia về phía xe.
Có lẽ là nhóm phóng viên đã sớm nghe được tin tức cậu xuất viện, lúc này trốn ở các góc, dùng ống kính nhắm ngay Chí Mẫn bấm máy liên tục.
Khởi đầu Trương quản gia còn có thể cố ý thay Chí Mẫn chặn ống kính, sau đó phát hiện đám phóng viên này thực sự rất đông, thẳng thắn dẫn Chí Mẫn dùng tốc độ nhanh nhất ngồi vào trong xe.

Vì không muốn cho người khác chú ý, Ông Ngọc Hương cùng Tiểu Nhã hai giờ trước đã sớm ôm Điền Thiên Vạn rời khỏi bệnh viện, lưu lại Chí Mẫn cùng Trương quản gia đi sau.
Kết quả trên đường trở về Điền gia, Chí Mẫn mở ra weibo, liếc mắc nhìn thấy thứ hiện trên hot search là tên của cậu.
【 Điền lão phu nhân đã sớm ôm đứa bé rời đi, Điền Chính Quốc không thấy tăm hơi, Phác Chí Mẫn lẻ loi một mình xuất viện, hư hư thực thực không được người nhà họ Điền chấp nhận... 】

Phía dưới weibo là đủ loại tin tức thao thao bất tuyệt.
Chí Mẫn mở ra vừa nhìn, nhất thời vui vẻ, đây chẳng phải là nửa giờ trước nhóm phóng viên vừa chụp trộm sao?
Trong bức ảnh, Chí Mẫn che kín quần áo một tấc cũng không rời theo sát ở phía sau Trương quản gia, mà Trương quản gia sải bước mà đi về phía trước, mắt nhìn thẳng, phảng phất như không nhìn thấy sự tồn tại của Chí Mẫn.
Góc độ chụp tấm hình này thập phần có vấn đề, ngay cả người trong cuộc như Chí Mẫn nhìn, đều cảm thấy được Trương quản gia phản ứng cùng thái độ cũng giống như là rất không ưa cậu vậy.

Đi xuống xem bình luận, quả nhiên đã tranh cãi ngất trời.
【 Phác Chí Mẫn mang thai lên hot search, Phác Chí Mẫn sinh con lên hot search, Phác Chí Mẫn xuất viện lên hot search... Phóng viên có phải là đã hết chuyện nói? Liền chỉa vào một trái dưa mà gặm đến cùng? 】
【 Tôi van cầu các người buông tha Chí Mẫn đi, cũng buông tha quần chúng ăn dưa chúng tôi có được không? Tôi thật sự không quan tâm Chí Mẫn mang thai và sinh đứa nhỏ lúc nào, tôi tình nguyện gặm dưa của hai chị em gái cách vách. [ khóc lớn ] 】
【 Đều sắp năm 2019, đàn ông sinh con cũng không phải chuyện mới mẻ gì, cần phải ba ngày hai đầu lên hot search sao? 】
【 Tôi cá năm mao tiền, Chí Mẫn cùng Điền tổng không bao lâu nữa sẽ chia tay, chỉ nhìn Phác Chí Mẫn liền biết cậu ta không phải kẻ an phận, tuyệt đối sẽ không nguyện ý cả đời treo cổ ở trên một cái cây. 】
【 Lầu trên +1, ngồi đợi lão công cùng Phác Chí Mẫn chia tay! 】
...
Tuy rằng trong khu bình luận ,người thay Chí Mẫn nói chuyện không có mấy người, thế nhưng tóm lại không giống trước, chỉ cần nhấc lên tên Chí Mẫn sẽ khơi ra đủ thứ chế giễu của quần chúng.
Cư dân mạng cũng không phải kẻ ngu, cũng không đến mức báo lá cải và phóng viên nói gì đều nghe đó, chỉ là bất quá trong bức ảnh biểu hiện ra thông tin quá rõ ràng.
Thời điểm sinh con xong xuất viện chỉ được một người hầu bồi tiếp, người nhà họ Điền hoàn toàn không thấy tăm hơi, thậm chí còn đem đứa nhỏ sớm ôm đi, không chịu để cho cậu nhìn một chút.Hiển nhiên, Chí Mẫn ở Điền gia sống cũng không hề như ý, ít nhất tình cảm của cậu và Điền Chính Quốc cũng không có tốt như vậy, cái gì Điền Chính Quốc yêu thích Chí Mẫn chỉ là cư dân mạng thổi phồng vớ vẩn.
Như vậy phân tích một lần, không ít người bắt đầu đồng tình với Chí Mẫn.
Cũng có người nói cậu thuần túy là tự làm tự chịu, nếu vót đến nhọn cả đầu muốn xâm nhập hào môn, vậy sẽ phải gánh chịu hậu quả tương ứng, làm gì có đạo lý vừa nắm được ái tình vừa có được bánh mì ?
Trong một đám quần chúng líu ra líu ríu, có một nữ sinh phát ngôn rất được chú ý.
Cô ta tự xưng là thân thích có quan hệ không tệ với Điền gia, cũng họ Điền, cũng như Điền gia căn bản không thừa nhận Chí Mẫn ,lại không nói Chí Mẫn cùng Điền Chính Quốc không có làm qua tiệc cưới,xem con trai của họ cũng đã tới trăng tròn, e là ngay cả tiệc đầy tháng cũng sẽ không làm.
Chí Mẫn vào weibo của cô ta, phát hiện cô ta là một beauty blogger có tiếng tăm, có tới hơn 50 vạn người theo dõi, chỉ là phía dưới bình luận của cô ta về Chí Mẫn có hơn 4000 lượt trả lời.
Chí Mẫn đi xuống lật qua lật lại, mới biết được cô nữ sinh này tên là Điền Mạn, cũng thuộc dạng độc miệng...
Cô ta cơ hồ đem người của nửa cái vòng giải trí đều chửi một lần, cùng so ra, cô ta đối với Chí Mẫn chửi đã tính là nhẹ, mấy ngày trước cô ta đem Thạch Hạo cùng phim điện ảnh hắn mới ra mắt nói tới máu chó đầy đầu, có thể nhìn ra tính khí Điền Mạn rất táo bạo.
"Trương quản gia." Chí Mẫn ngẩng đầu nhìn về phía tại lái xe Trương quản gia, "Ông biết Điền Mạn sao?"
Trương quản gia trả lời: "Điền Mạn tiểu thư là em họ của tiên sinh, là con gái của Điền nhị gia, cùng chúng ta bên này vãng lai không nhiều, bất quá cô ấy và lão phu nhân quan hệ rất không tệ."
Chí Mẫn: "..." Chẳng trách đối với cậu có ác ý sâu như vậy.
Trương quản gia rất nhanh ý thức được cái gì: "Điền Mạn tiểu thư ở trên mạng nói cái gì sao?"
Xem ra ngay cả Trương quản gia cũng biết Điền Mạn là kẻ miệng rộng.
Chí Mẫn có chút lúng túng, thật giống như cậu đang cùng Trương quản gia cáo trạng, liền hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng, không nói tỉ mỉ chuyện này
Trương quản gia một lúc lâu không thấy Chí Mẫn nói gì nữa, ngước mắt từ kính chiếu hậu nhìn Chí Mẫn liếc mắt một cái, thấy Chí Mẫn không nói một lời cúi đầu chơi điện thoại di động, cũng ngậm miệng giữ yên lặng.
Cũng không lâu lắm, xe chậm rãi dừng ở cửa lớn Điền gia.
Trong xe mở máy sưởi, đặc biệt ấm áp, nhưng mà mở cửa lúc xuống xe, gió lạnh xen lẫn hoa tuyết đập vào mặt, Chí Mẫn bất thình lình run lập cập.
Lạnh quá!
Chí Mẫn vội vàng kéo căng áo lông bao mình thành bánh chưng, mới vừa đi ra hai bước, liền bất thình lình cảm giác gió lạnh từ phía sau thổi tới có vẻ như bị thứ gì chặn lại.
Chí Mẫn theo bản năng quay đầu lại, vừa vặn va vào một đôi con ngươi nửa khép thâm thúy .
"Thật không tiện, vốn là nói đi bệnh viện đón cậu, không nghĩ tới trong công ty xảy ra chuyện đột xuất, nên về trễ."Giọng của Điền Chính Quốc thanh lãnh kèm theo tiếng gió vang lên bên tai Chí Mẫn.
Ánh mắt Chí Mẫn cố định trên khuôn mặt Điền Chính Quốc thần sắc hờ hững chốc lát, sau đó rơi xuống cán dù trong tay Điền Chính Quốc, chậm rãi hướng lên trên di chuyển, liền nhìn thấy một cái ô đi mưa màu đen che trên đỉnh đầu của cậu, vừa vặn chặn lại hoa tuyết đang lửng lờ rơi xuống.
Chí Mẫn biệt nữu mà sờ sờ mũi: "À, không có chuyện gì."
Điền Chính Quốc nói: "Vào đi thôi."
Từ cửa lớn đi vào biệt thự cần đi qua một con đường mòn uốn lượn, tuy rằng đám người hầu đã đem lớp tuyết trên đường mòn dọn sạch sẽ, thế nhưng nước tuyết đọng lại trên mặt đường vẫn còn có chút trơn trợt.
Chí Mẫn cùng Điền Chính Quốc song song mà đi, Điền Chính Quốc đem dù hướng về phía cậu, tóc của chính mình cùng trên bả vai lại bám không ít hoa tuyết, nhanh chóng làm thấm ướt quần áo.Chí Mẫn ngẩng đầu nhìn mặt dù che kín phía trên một chút, do dự muốn cho Điền Chính Quốc hướng dù bên hắn một chút.

Nào có biết lời nói còn chưa nói ra, dưới chân Chí Mẫn đột nhiên trượt đi, ngay sau đó cả người liền thẳng tắp hướng phía trước mà ngã.
"Cái đậu má !"
Chí Mẫn theo bản năng văng tục, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, lung tung vung vẩy hai tay ,phản xạ có điều kiện tính tóm lấy cánh tay Điền Chính Quốc đang đi bên cạnh.
Thế nhưng khi đầu ngón tay của cậu đụng chạm đến quần áo Điền Chính Quốc, liền bỗng nhiên nhớ tới đây là muốn kéo Điền Chính Quốcc đồng thời ngã sấp xuống, vì vậy giống như bị chạm điện thu về.
Ngắn ngủi mấy giây, trong đầu Chí Mẫn như là có mấy chục đạo loan tới tới lui lui xoay chuyển, cuối cùng nhận mệnh nhắm mắt lại.
Xong xong xong...
Đầu rơi máu chảy trên phiến đá, chỉ nghĩ thôi đã thấy thiệt con mẹ nó đau.
Nhưng mà theo dự đoán đau đớn cũng không có đến, một bàn tay lớn bỗng nhiên kéo cánh tay Chí Mẫn lại, sau đó dùng sức, vốn Chí Mẫn đang nhào về phía trước liền bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Điền Chính Quốc thả ra cánh tay Chí Mẫn , cái tay kia thuận thế ôm eo Chí Mẫn , cơ hồ là dán vào bên tai của cậu nói: "Cẩn thận một chút, mặt đất rất trơn trượt."
Chí Mẫn sợ hãi không thôi dựa vào trên người Điền Chính Quốc, đến nửa ngày,cậu mới thở hổn hển phục hồi tinh thần lại, lập tức vội vã đứng thẳng người, mở ra khoảng cách giữa cậu và Điền Chính Quốc
"Chí Mẫn ." Điền Chính Quốc nói.
Điền Chính Quốc cụp mắt nhìn chăm chú vào Chí Mẫn bị gió lạnh thổi đến mặt tái nhợt, liền bất động thanh sắc liếc nhìn khoảng cách đến biệt thự, khóe miệng hơi hơi đi xuống mím mím.

"Tôi dìu cậu đi."
Chí Mẫn vẫn chưa chú ý tới dị thường của Điền Chính Quốc, khách khí khoát tay áo một cái nói rằng: "Không cần ,không cần, không cần , tôi tự mình đi được, tôi sẽ cẩn thận."
Dứt lời, Chí Mẫn liền quay người tiếp tục đi về phía trước.

Điền Chính Quốc che dù theo sát phía sau, bất quá còn chưa đi được một khoảng, hắn đột nhiên ba chân bốn cẳng truy cản bước chân Chí Mẫn sau đó giơ tay choàng qua vai Chí Mẫn .
Chí Mẫn dừng một chút, có chút muốn tránh ra tay của Tiết Giác, suy nghĩ một chút vẫn là làm bộ như không Điền Chính Quốccó chuyện gì xảy ra đi về phía trước.
Ông Ngọc Hương đã sớm ôm Điền Thiên Vạn ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách chờ đợi, Chí Mẫn còn chưa đi vào đã nghe tiểu tử kia gào khóc vang trời, một khâu tiếp một khâu.
Ông Ngọc Hương luống cuống tay chân dỗ một phút chốc, không có bất kỳ hiệu quả nào, nhất thời chán chường như quả cà bị sương mai. (một loại bệnh trên cây cà nhé )
Nhìn thấy Chí Mẫn và Điền Chính Quốc , Ông Ngọc Hương mắt sáng lên, phảng phất như thấy được cứu tinh, vội vàng đứng dậy đi tới đón: "Ôi cuối cùng hai đứa cũng đã về, tiểu tổ tông này vẫn luôn khóc, ta không có biện pháp nào với nó."
Điền Chính Quốc động tác tự nhiên tiếp nhận Điền Thiên Vạn, thuận miệng hỏi: "Đã cho uống sữa chưa ?"
"Đã cho rồi, tã lót cũng đã đổi rồi." Ông Ngọc Hương trả lời, bà trơ mắt nhìn Điền Thiên Vạn ở trong vòng tay của Điền Chính Quốc mà ngưng khóc, vừa kinh ngạc vừa thương tâm, "Tiểu tử này quả nhiên vẫn là dính cha nó.
Chí Mẫn đã sớm tập mãi thành quen, thừa dịp Ông Ngọc Hương cùng Điền Chính Quốc tán gẫu, cậu trở lại phòng ngủ thay đổi quần áo thoải mái, trong nhà vẫn luôn mở máy sưởi, không cần mặc quá dày.
Chờ Chí Mẫn thay xong quần áo đi ra, liền nhìn thấy Điền Chính Quốc ôm Điền Thiên Vạn đã ngủ say đứng ở bên ngoài.
Điền Chính Quốc áo khoác bị nước tuyết thấm ướt hơn nửa, khắp toàn thân từ trên xuống dưới mang theo một luồng hơi lạnh, vì không muốn lây sang Điền Thiên Vạn, hắn duỗi dài tay đem Điền Thiên Vạn giương ở giữa không trung.
Chí Mẫn bật cười, cảm thấy động tác của Điền Chính Quốc thập phần buồn cười.
Điền Chính Quốc sắc mặt lạnh nhạt, không được tự nhiên mím môi, hắn tựa hồ đoán được Chí Mẫn đang cười cái gì, hai tay theo bản năng mà thu trở về mấy phần, thế nhưng rất nhanh lại đem Điền Thiên Vạn đưa đến trước mặt Chí Mẫn .
"Cậu ôm một chút, tôi đi tắm."
Chí Mẫn cẩn thận từng li từng tí một tiếp nhận cục bông Điền Thiên Vạn.
Tiểu tử như là cảm thấy động tác của Chí Mẫn , hơi mở đôi mắt to tròn, không hề chớp mắt nhìn Chí Mẫn một hồi lâu, đột nhiên nhếch miệng cười rộ lên.
"Ê a —— "
Điền Thiên Vạn nỗ lực giơ tay nhỏ mò mặt Chí Mẫn , nhưng đáng tiếc hai quả đấm nhỏ vẫn không thể triển khai, chỉ có thể hơi hơi chạm vào cằm Chí Mẫn .

"Tiểu Thiên Vạn của ba ba." Chí Mẫn nheo mắt lại cười không ngừng, ngay cả chính cậu cũng không ý thức được, cậu giờ khắc này âm thanh nhu hòa đến có thể chảy ra nước.
Điền Thiên Vạn tựa hồ thật cao hứng, không ngừng phát ra tiếng cười khanh khách, hai bàn tay hướng về Chí Mẫn lung tung vung vẩy.
Chí Mẫn cúi đầu, dùng chóp mũi nhẹ nhàng ở trên mũ của Tiểu Thiên Vạn cọ cọ, không nghĩ tới đang muốn ngẩng đầu lên, liền bị tiểu tử nghịch ngợm một phát bắt được mũi.
Chí Mẫn: "..."
Thời điểm gây sự có thể dùng hai tay.
Còn là con ruột hay không ? !
Điền Thiên Vạn hai cái tay đều nắm lấy mũi Chí Mẫn, xem là cao su mà rà qua rà lại, cười đến so với vừa nãy càng vui vẻ hơn.
Chí Mẫn cứng ngắc đứng tại chỗ cũ, muốn trực tiếp đem tay nhỏ của Điền Thiên Vạn đẩy ra, bất đắc dĩ tên tiểu tử thúi này không biết chỗ nào có khí lực như vậy, bóp rất chặt.
Dư quang bên trong nhìn thấy Điền Chính Quốc đứng ở bên cạnh làm như không liên quan đến mình mà xem trò vui, trong lòng Chí Mẫn bốc hỏa, nhẫn nhịn tức giận hô: "Điền Chính Quốc, anh nhìn cái gì vậy! Còn chưa tới hỗ trợ!"
Lần này đến phiên Điền Chính Quốc xì một tiếng bật cười, tiếng cười ở trong hành lang yên tĩnh vang vọng, tranh nhau chen vào trong tai Chí Mẫn .
"Điền Chính Quốc!" Tổ Kỳ tức giận đến sầm mặt lại rồi, hận không thể tại chỗ nhảy dựng lên đánh Điền Chính Quốc một trận.
"Được được..." Điền Chính Quốc thỏa hiệp thật giống như đang dỗ con nít, hắn đi lên trước, chỉ chốc lát sau liền giải thoát cái mũi của Chí Mẫn khỏi ma trảo của nhóc con Điền Thiên Vạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro