Chương 47: Cùng giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy  động tác của Điền Chính Quốc rất nhẹ nhàng , nhưng Chí Mẫn ở bên cạnh lại nghe rõ ràng, cậu thậm chí có thể cảm nhận được tư thế cùng độ lõm khi Điền Chính Quốc nằm xuống.
Số lần Chí Mẫn cùng Điền Chính Quốc cùng giường cùng gối dùng ba đầu ngón tay cũng có thể đếm, ấn tượng lưu lại duy nhất chính là lúng túng.
Rất là lúng túng...
Đồng thời trong đó có một lần Điền Chính Quốc còn uống say, Chí Mẫn không muốn lại đi hồi tưởng cái đoạn ký ức xấu hổ kia, thân thể của cậu căng cứng như dây đàn, co ro như con tôm.
Toàn bộ tầm mắt đều bị đêm đen bao phủ, bốn phía yên tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi.
Chí Mẫn vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng không nhúc nhích, cậu vừa vặn nhìn về vị trí Điền Chính Quốc, bóng đêm sền sệt khiến cho cậu không thấy rõ mặt Điền Chính Quốc lắm, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được hô hấp đều đều của Điền Chính Quốc.
Chí Mẫn có thói quen ngủ một mình, vào giờ phút này bên cạnh đột nhiên có một người lạ nằm xuống, ít nhiều cảm thấy không quen.

Nhưng mà cậu quá buồn ngủ và cơn buồn ngủ rất nhanh đã chiến thắng cơn khó chịu trong lòng.
Không biết qua bao lâu, Chí Mẫn ngủ được mơ mơ màng màng lại bị một trận tiếng khóc đột nhiên xuất hiện làm tỉnh, cậu mở choàng mắt, phát hiện là Điền Thiên Vạn đang khóc, theo bản năng liền muốn rời giường.
Kết quả mới vừa ngồi dậy, Điền Chính Quốc bỗng nhiên ngăn cản động tác của cậu, trong bóng tối hắn trấn an mà vỗ vỗ lên bả vai Chí Mẫn : "Cậu ngủ tiếp, tôi đi xem xem."
Nói xong, Điền Chính Quốc vén chăn lên xuống giường, trong bóng tối đi đến giường trẻ em.
Có Điền Chính Quốc dỗ, Tiết Thiên Vạn rất nhanh liền ngưng tiếng khóc, bẹp miệng ngủ say.
Chí Mẫn thấyĐiền Chính Quốc một mình có thể dỗ được Điền Thiên Vạn, nhất thời yên lòng.
Cậu nằm lại trên giường, rất nhanh mò tới một bên khác còn mang nhiệt độ trong ổ chăn, mới trì độn ý thức được -- có vẻ như vừa nãy Điền Chính Quốc cùng cậu đắp chung một cái chăn.
Chí Mẫn không nghĩ ra, rõ ràng là trước khi cậu sinh Thiên Vạn, Điền Chính Quốc đến buổi tối sẽ đàng hoàng ngủ ở trên ghế sa lon, hiện tại lại như là quên mất việc kia.
Liền ngay cả chăn nệm trên ghế sa lon cùng gối đều bị Tiểu Nhã lấy đi.
Đến sau nửa đêm, Điền Thiên Vạn khóc lóc náo loạn đến mấy lần, mỗi lần đều là Điền Chính Quốc đến, ôm nhóc ở trước cửa sổ sát đất đi qua đi lại, đem tiểu tử dỗ tốt mới lên giường ngủ tiếp.
Như vậy qua mấy lần, trong giấc mộng Chí Mẫn nghe tiếng khóc của Điền Thiên Vạn, đều lười động đậy.
Chỉ là thời điểm Điền Chính Quốc vén chăn lên rời giường, khó tránh khỏi mang vào chút gió, mặc dù trong phòng mở máy sưởi, Chí Mẫn vẫn là theo bản năng hướng chỗ ấm áp mà chui vào, mãi đến tận khi tiến vào trong một cái lồng ngực nóng hừng hực...
Thật là ấm áp a.
Chí Mẫn vô ý thức dùng hai má cà cà dựa vào lồng ngực, sau đó phát ra một tiếng than thở thoả mãn rồi chìm vào giấc mộng.
Cậu mơ thấy mình mặc quần áo mỏng manh đứng ở một mảnh đất phủ đầy tuyết , lạnh đến mức thân thể run như cái sàng, thật vất vả trong biển tuyết mênh mông tìm tới một ngọn đuốc có thể sưởi ấm, nào có biết còn chưa có tiến lại gần, ngọn lửa kia đột nhiên mọc ra một đôi chân, sau đó liều mạng chạy như điên.
Chí Mẫn lập tức liền hoảng, chạy đi đuổi theo.
"Mày đừng chạy, tao sẽ không ăn mày, để tao ôm một chút đi..."

Lúc Chí Mẫn đang thở hổn hễn truy đuổi, đột nhiên thống khổ mở mắt ra.
Đầu tiên đập vào mi mắt chính là một mảnh da thịt màu vàng nhạt lộng lẫy bóng loáng mà hiện ra khỏe mạnh, phía trên trái phải là hai viên  thịt nhỏ màu đỏ sậm nhắc nhở Chí Mẫn , cậu đang dựa vào trên lồng ngực một người.
Mà người này...
Ngoại trừ người cùng cậu ngủ ở trên một cái giường là Điền Chính Quốc, còn có thể là ai?
Cùng lúc đó, Chí Mẫn trong lòng dâng lên một luồng cảm giác quái dị khó có thể dùng lời diễn tả được, sắc mặt cậu trắng bệch, cứ cứng ngắc như vậy mấy giây, rốt cuộc biết cổ cảm giác quái dị kia đến từ nơi nào --
Nếu như cậu không có đoán sai, đầu của cậu đang được bao phủ ở trong áo ngủ của Điền Chính Quốc, hơn nữa tứ chi của cậu như bạch tuộc, chặt chẽ quấn vòng quanh thân thể Điền Chính Quốc...
Ý thức được chuyện này, Chí Mẫn cả khuôn mặt nóng đến giống như là muốn thiêu cháy.
Cậu phản xạ có điều kiện muốn đem tay cùng chân rút trở về, thế nhưng lại nghĩ đến cậu cử động có thể sẽ đánh thức Điền Chính Quốc, Chí Mẫn lại cứng rắn dẹp bỏ cái ý niệm này.
Tại sao mình lại ôm Điền Chính Quốc?
Tại sao mình lại đem đầu luồn vào trong quần áo của Điền Chính Quốc?

Quả thực là điên rồi...
Chí Mẫn cảm thấy được cậu vào lúc này cần phải làm chút gì, tâm tư lại hỗn loạn đến không biết phải làm gì, cuối cùng chỉ có thể như tôn ngộ không bị hóa thạch không nhúc nhích, xấu hổ dựa vào trong lồng ngực Điền Chính Quốc.
Chờ Điền Chính Quốc tỉnh rồi nói sau đi.
Cậu sẽ giả bộ cái gì cũng không biết là được...

Đáng tiếc tâm lý nghĩ như vậy, Chí Mẫn càng cảm thấy không dễ chịu, ở tình huống như vậy cậu căn bản là không có cách tiếp tục ngủ, vì vậy nên buồn bực ngán ngẩm quan sát thân thể Điền Chính Quốc.
Không thể phủ nhận, Điền Chính Quốc vóc người cũng rất phù người hợp với những gì trong tiểu thuyết miêu tả, điển hình là mặc quần áo hiện ra gầy cởi quần áo ra thì có thịt, dù cho từ góc độ Chí Mẫn nhìn xuống, cũng có thể nhìn thấy cơ bụng đầy đủ.
Sau đó ánh mắt của cậu liền cũng không dời đi nữa.
Kỳ thực Chí Mẫn bản thân là một song tính luyến, cậu lúc học đại học có quen ba người bạn trai, tuy nói mỗi người đều do tính cách không hợp mà chia tay, thế nhưng cậu tìm bạn trai có một cái đặc thù rất rõ ràng.
Đó chính là không ngoại lệ vóc người đều đẹp.
Chí Mẫn yêu thích đàn ông vóc người tốt,đương nhiên chính cậu cũng sẽ bảo trì rèn luyện, ít nhất thân thể trước kia luyện được mấy khối cơ bụng, hoàn toàn không giống nguyên chủ kém như vậy...
Nhớ tới nguyên chủ bộ dáng như tiểu bạch kiểm, Chí Mẫn trong lòng nhất thời một trận phiền muộn, cậu giương mắt liếc nhìn cơ bụng săn chắc của Điền Chính Quốc, bỗng nhiên có cỗ nhiệt huyết dâng lên đầu óc.
Chí Mẫn cẩn thận từng li từng tí một rút cái tay đang ôm bên hông Điền Chính Quốc về, duỗi ra đầu ngón tay, thăm dò đâm đâm bụng Điền Chính Quốc.
A...
Hàng thật đúng giá bắp thịt.
Nếu có thể phân hai khối cơ bụng cho cậu là tốt rồi, Chí Mẫn tâm lý hoàn toàn chua xót nghĩ, thấy Điền Chính Quốc không có bất cứ động tĩnh gì, cậu liền đánh bạo tiếp tục đâm hai lần.
A...
Cảm giác thật tốt.
Chính đang Chí Mẫn do dự có muốn hay không thừa dịp Điền Chính Quốc không tỉnh, bắt đầu mò một cái, bất thình lình nghe thấy đỉnh đầu truyền đến thanh âm khàn khàn mà có chút thanh lãnh của Điền Chính Quốc: "Chơi vui sao?"
Chí Mẫn : "..."
Đậu má, anh ta đã tỉnh lại lúc nào?!
Tại sao một chút động tĩnh đều không có.
Chí Mẫn tại chỗ sửng sốt, hai gò má ửng hồng trong nháy mắt lan tràn đến cái cổ, cậu cảm giác cả khuôn mặt mình đều rát, trong lúc nhất thời lại có loại chột dạ làm chuyện xấu bị người khác bắt tại trận.
Điền Chính Quốc một lúc lâu không có đợi Chí Mẫn đáp lại, thẳng thắn một cái vén lên áo ngủ đang trùm vào trên đầu Chí Mẫn .
Nguyên bản tối tăm trong khoảnh khắc trở nên rõ ràng, trước mắt Chí Mẫn rộng mở sáng ngời, cậu hơi có chút không thích ứng mà hé mắt, ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt nhìn xuống của Điền Chính Quốc.
Bốn mắt nhìn nhau, lúng túng trầm mặc ở trong không khí lan tràn.
Trên khuôn mặt đẹp trai của Điền Chính Quốc còn mang theo bộ dáng mới tỉnh ngủ, mái tóc đen hơi có chút ngổn ngang, thế nhưng hai con mắt đen kịt lại đặc biệt trong trẻo, như đuốc mà nhìn Chí Mẫn mặt mày đỏ ửng.
Chí Mẫn dường như bị Điền Chính Quốc ôm vào trong ngực, hai người áp sát quá gần, thậm chí có loại ảo giác hô hấp quấn quýt.
"Thật không tiện, đánh thức anh." Chí Mẫn lúng túng cười cười.
"Không có chuyện gì." Điền Chính Quốc sắc mặt bình tĩnh mà nhìn Chí Mẫn rút ra hai tay chuẩn bị rời giường, tiếp tục tung một câu, "Đồ vật của cậu cộm tôi."
"A?" Chí Mẫn mờ mịt hấp háy mắt.
Cậu lúc đầu không rõ "Đồ vật" trong lời Điền Chính Quốc chỉ cái gì, song khi cậu hơi động đậy, liền ý thức được cái gì, nhất thời có cỗ cảm xúc vừa thẹn vừa giận xông thẳng trán.
Mình dĩ nhiên...
Lên phản ứng.
Đồng thời nơi đó thẳng tắp chọt vào bụng Điền Chính Quốc.
"..." Chí Mẫn mặt đỏ đến phảng phất có thể chảy ra máu, cậu hận không thể tại chỗ tìm một cái lỗ chui vào, quả thực là cái mặt đem ném đi rồi.
Điền Chính Quốc cúi xuống mắt thấy Chí Mẫn như chim cút bị kinh sợ, đỏ cả mặt liền không biết làm sao lôi kéo y phục của bản thân, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn cho là Chí Mẫn không cần mặt mũi quen rồi, cho dù gặp phải tình huống như vậy cũng sẽ không hoang mang nửa phần, còn có thể cực kỳ bình tĩnh nói ra một số lời làm người khác kinh sợ.
Sự thực chứng minh, thì ra Chí Mẫn cũng có lúc ăn quả đắng.

Không thể phủ nhận chính là, hiện tại Chí Mẫn xác thực so với một hai tháng trước cả người khiến hắn vừa mắt quá nhiều.
Quỷ thần xui khiến, Điền Chính Quốc đột nhiên sinh ra một luồng tâm tư tiếp tục trêu đùa cậu, hắn một phát bắt được tay Chí Mẫn , đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên nghe bên trong giường trẻ em truyền đến một trận tiếng khóc vang dội.
Điền Chính Quốc: "..."
Hắn liếc nhìn Chí Mẫn biểu tình xen lẫn nhục nhã và sợ hãi, giãy dụa chốc lát, nhận mệnh thở dài, đứng dậy chỉnh lại quần áo, xuống giường đi tới giường trẻ em một bên ôm lấy Điền Thiên Vạn khóc nháo không thôi.
Chí Mẫn như một con cá chép thoát thân từ trên giường bò lên, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt vào phòng vệ sinh, khi cậu phiền phiền nhiễu nhiễu dùng hơn một tiếng mới rửa mặt xong, Điền Chính Quốccùng Điền Thiên Vạn đều đã không còn ở trong phòng ngủ.
Chí Mẫn thở phào nhẹ nhõm.
Điền Chính Quốc đem Điền Thiên Vạn giao cho Tiểu Nhã cho bú sữa thay tã, hắn trở lại phòng ngủ rửa mặt ,mặc quần áo xong, liền chuẩn bị đến công ty.
Toàn bộ trong quá trình, Chí Mẫn đều trên mặt mang theo lúng túng ngồi ở trên ghế sa lon xem kịch bản ra vẻ đáng thương, cậu ở bề ngoài làm bộ không nhìn thấy Điền Chính Quốc ở trong phòng ngủ đi tới đi lui, thực tế dư quang bên trong luôn luôn chú ý động tĩnh của đối phương.
Thậm chí lúc Điền Chính Quốc đứng ở trước tủ quần áo thay quần áo, Chí Mẫn không nhịn được nhiều lần hướng bên kia liếc mắt, ý đồ lại muốn thưởng thức một chút cơ bụng rắn chắc kia.
Đáng tiếc cái nhìn thứ hai bị Điền Chính Quốc phát hiện, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Chí Mẫn , còn tỉnh táo hỏi: "Trên mặt tôi có vật bẩn thỉu sao?"
Chí Mẫn vội vàng nâng lên kịch bản ngăn trở gương mặt ửng hồng, cố ý hắng giọng một cái, nghiêm trang trả lời: "Không có, mặt của anh rửa đến sạch sành sanh."
"Vậy cậu vẫn nhìn tôi làm cái gì?" Nói tới chỗ này,âm thanh Điền Chính Quốc  không tự chủ nhiễm phải mấy phần ý cười, chỉ là một cái thoáng liền qua, vẫn chưa bị Chí Mẫn thấy được.

Chí Mẫn thả xuống kịch bản, lấy gáo vỡ làm muôi, cây ngay không sợ chết đứng mở miệng: "Nếu như anh không nhìn tôi, làm sao biết tôi đang nhìn anh?"
Điền Chính Quốc xì một tiếng, nhướng lên một bên lông mày, tựa như cười mà không phải cười: "Lại còn nói , cậu nhìn lén người ta mà còn lý luận?"
"Ai nói tôi nhìn lén!" Chí Mẫn phẫn nộ lật kịch bản, hất cằm lên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt dễ nhìn của Điền Chính Quốc, thuận tiện liếc vài lần xương quai xanh như ẩn như hiện đẹp đẽ trên cổ áo sơ mi, "Tôi quang minh chính đại nhìn, anh có ý kiến gì không?"
Điền Chính Quốc: "..."

Hắn hiện tại thu hồi đánh giá vừa nãy đối với Chí Mẫn vẫn kịp sao?
Người này thực sự là trước sau như một không cần mặt mũi.
"Đương nhiên là có ý kiến." Điền Chính Quốc một bên cười nhạt mà nhìn Chí Mẫn , một bên từ tủ quần áo bên trong lấy ra kiện áo khoác âu phục màu xám đen mặc vào, "Tôi không muốn sau này lại bị đồ vật của cậu cộm tỉnh."
Chí Mẫn : "........."
Một hồi chiến tranh không có khói thuốc súng cứ như vậy lặng yên không một tiếng động kết thúc, Điền tổng tài toàn thắng, Phác minh tinh bị đánh trúng liên tục, bại lui.
Chí Mẫn tức giận đến xuống lầu uống ba chén lớn cháo mới dừng, Ông Ngọc Hương bên cạnh ôm cháu trai bị phản ứng của Chí Mẫn dọa cho phát sợ, vội vã dò hỏi cậu có phải là thân thể không thoải mái.
Đối mặt với sắc mặt lo lắng của Ông Ngọc Hương, mặc dù Chí Mẫn trong bụng hỏa khí dâng cao, cũng trong nháy mắt biến mất hơn phân nửa.
Chí Mẫn thở dài, đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Tiểu Thiên Vạn đang ngủ say trong lòng ngực của Ông Ngọc Hương, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng đụng xuống đầu ngón tay nho nhỏ của nhóc con, cười khổ nói: "Thiên Vạn quá nháo, tối hôm qua khóc rất nhiều lần."
"Nó lúc còn ở bệnh viện cũng như vậy, vào lúc ấy còn có ta cùng Tiểu Nhã giúp đỡ, con và Tiểu Quốc thoải mái hơn rất nhiều, hiện tại con trai dán các con như thế, buổi tối cũng chỉ có thể dựa vào chính các con." Ông Ngọc Hương nói.
Chí Mẫn gật gật đầu, nghĩ thầm vô luận Thiên Vạn ở nơi nào ngủ, chỉ cần có Điền Chính Quốc ở đó, ảnh hưởng đối với cậu cũng không lớn.
Ăn sáng xong, Chí Mẫn liền trở về phòng tiếp tục xem kịch bản.
Cậu và Tại Hưởng hẹn thời gian thử vai là ba giờ chiều ngày mai, tuy rằng Kim Nam Tuấn vỗ ngực bảo đảm sẽ đem nam số hai cho cậu, nhưng cậu cũng phải chuẩn bị đầy đủ, nghiên cứu kịch bản kỹ càng sẽ có lợi cho sau này.
Trước khi xuyên qua Chí Mẫn là một tên mọt máy tính, mỗi ngày đều giao thiệp với máy tính, bất quá cậu đối với diễn xuất vẫn có hứng thú rất lớn, nếu không cũng sẽ không đáp ứng lần thử vai này.
Chí Mẫn còn trong lúc cao hứng nhất mà cùng cha mẹ thương lượng, sau này muốn đi theo con đường nghệ thuật, chuẩn bị thi vào học viện điện ảnh Bắc Kinh, chỉ là sau đó cha mẹ cậu bị bệnh cùng lúc, trong nhà kinh tế từ từ khó khăn, đi Bắc Kinh học tập phải có tài lực chống đỡ, Chí Mẫn đành phải từ bỏ giấc mộng làm diễn viên.
Lúc còn học đại học cậu có tham gia câu lạc bộ kịch nói, diễn qua không ít nhân vật khó, còn đại diện câu lạc bộ cùng những trường học khác thi đấu đạt được giải diễn viên chính xuất sắc nhất.
Nói ra thì, kinh nghiệm biểu diễn cùng với nỗ lực trau dồi diễn xuất của Chí Mẫn cũng không hề thua kém các diễn viên trẻ hiện nay, nhưng đáng tiếc cậu không tiến vào con đường diễn xuất.
Những tưởng rằng việc làm diễn viên là giấc mộng xa vời, không nghĩ tới ở trong thế giới này ước mơ lại thành sự thật, Chí Mẫn cảm thấy thực sự là vừa buồn cười vừa xót xa.
Xem kịch bản một ngày, lúc Chí Mẫn phục hồi tinh thần lại, sắc trời ngoài cửa sổ chẳng biết lúc nào đã tối lại.

Ngày hôm nay Điền Thiên Vạn phi thường ngoan ngoãn nghe lời, nằm ở trong lồng ngực Ông Ngọc Hương ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, không quấy không làm khó, cũng không khóc lóc muốn Chí Mẫn hoặc Điền Chính Quốc ôm, cảm động đến Ông Ngọc Hương thiếu chút nữa khóc lên.
Đến giờ ăn cơm, Ông Ngọc Hương vẫn là ôm Điền Thiên Vạn không cam lòng buông tay, liên tiếp vui mừng nói: "Ôi uy cháu trai ngoan của ta, rốt cục cũng chịu thân với bà nội, bà nội thật sự là thật vui vẻ."
Điền Chính Quốc vẫn còn ở công ty xử lý công việc, chưa có trở về, Chí Mẫn một mình ngồi ở đối diện Ông Ngọc Hương, khóe môi nhếch lên nụ cười bất đắt dĩ.
Có Ông Ngọc Hương liên miên cằn nhằn nói chuyện cùng với Điền Thiên Vạn a a a a đồng âm, bàn ăn có hai người thật ra không quạnh quẽ.
Chí Mẫn ăn được một nửa, luôn cảm thấy như thiếu cái gì.
Mãi đến tận khi cậu nhìn thấy Điền Ngạn Tĩnh cùng Tôn Phi mang thần sắc rụt rè thẳng tắp đi tới, cuối cùng mặt lạnh đứng ở trước bàn ăn, mới nhớ tới Điền Ngạn Tĩnh tối hôm qua gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngày hôm nay cả ngày đều không nghe thấy tin tức về ông ta.
Hiển nhiên, Điền Ngạn Tĩnh cũng không phải tới ăn cơm cùng bọn họ, dù sao trên mặt ông ta mang một biểu tình lãnh khốc.
Tôn Phi tựa hồ cực kỳ sợ Ông Ngọc Hương, mới vừa đi gần liền vội vàng trốn ở phía sau Điền Ngạn Tĩnh, chỉ lộ ra một đôi mắt khiếp đảm nhược nhược mà nhìn Ông Ngọc Hương sắc mặt đang từ từ lạnh dần.
Điền Ngạn Tĩnh đem phản ứng của Tôn Phi thu sạch vào đáy mắt, nhất thời đau lòng tột đỉnh, trong lòng đối với hai mẹ con Ông Ngọc Hương cùng Điền Chính Quốc oán hận cũng là nhiều hơn một tầng.
"Bà không phải nói muốn ly hôn sao? Tôi đáp ứng bà, vậy thì ly đi." Điền Ngạn Tĩnh cười lạnh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro