Chương 74: Nghe trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng Chí Mẫn phản ứng hơi chậm một chút ,thế nhưng tóm lại không có say đến mất ý thức, hơn nữa vừa nãy quả thật bị tiếng gõ cửa đột nhiên xuất hiện hù dọa, lúc này cậu như chú thỏ bị kinh sợ, mở đôi mắt to tròn kinh ngạc.
"Anh vào để làm gì?" Chí Mẫn theo bản năng lùi ra sau dựa vào, lại phát hiện phía sau là vách tường, căn bản không có chỗ trốn, liền đưa tay đẩy Điền Chính Quốc , "Chỗ này hẹp quá không đủ hai người."
Nhưng mà Chí Mẫn hai tay như nhũn ra, khí lực nhẹ nhàng, động tác xô đẩy Điền Chính Quốc càng giống như... Dục cự còn nghênh.

Chí Mẫn : "..." Sớm biết sẽ không uống nhiều rượu như vậy.
Điền Chính Quốc một phát bắt được cái tay đang lôi kéo quần áo mình, bàn tay của hắn rất lớn, ngón tay dài nhỏ, đầu ngón tay êm dịu đồng thời xương ngón tay rõ ràng, vừa vặn miễn cưỡng đem hai bàn tay Chí Mẫn bao lấy.
"Em uống say." Điền Chính Quốc nói.
Chí Mẫn nghiêng đầu nghiêm túc suy tư một phút chốc, nhưng đáng tiếc một mảnh hồ dán trong đầu nên cái gì cũng đều không có nghĩ ra được, mà cậu vẫn là giả vờ giả vịt, nghiêm trang gật gật đầu: "Hình như là có chút uống say."
Điền Chính Quốc không lên tiếng, không hề chớp mắt nhìn hai gò má đỏ chót của Chí Mẫn , mâu sắc từ từ trở nên thâm trầm.
Hắn vốn là cao hơn so với Chí Mẫn nửa cái đầu, lúc này hắn đứng nhìn xuống ngồi ở trên bồn cầu, ở dưới ánh đèn cái bóng của bản thân hầu như bao gọn Chí Mẫn bên trong.
Hai người càng có loại cảm giác hợp làm một thể.
Cố tình Chí Mẫn lại vô tri vô giác, hai tay bị Điền Chính Quốc cầm cố ở phía trên, đôi mắt tràn ngập một tầng hơi nước ngước nhìn Điền Chính Quốc, ánh mắt hiển lộ hết mơ hồ, thoạt nhìn thật giống như con thú nhỏ vô cùng đáng thương bị thợ săn bắt được.
Điền Chính Quốc theo bản năng liếm môi một cái, bỗng nhiên cảm giác cổ họng phát khô, trong thân thể có cỗ hỏa diễm chạy tán loạn khắp người, cuối cùng hướng về một nơi nào đó ở phía dưới mà tập trung hội tụ...
"Thật sự rất chật đó." Chí Mẫn bản năng cảm nhận được nguy hiểm, hơi co vai lại, muốn lấy tay về, bất đắc dĩ bị Điền Chính Quốc lôi kéo lại, cậu thở dài, "Anh đi ra ngoài trước có được hay không? Tôi ngồi thêm chút nữa sẽ ra."
Điền Chính Quốc trầm mặc một lúc lâu, nói giọng khàn khàn: "Được."
Chí Mẫn bật cười, giật giật kéo lại cái tay bị đối phương nắm chặt, có chút mồm miệng không rõ mà nói: "Vậy anh còn không buông ra?"
Vì vậy Điền Chính Quốc rất nghe lời buông ra.
Chí Mẫn đối với hắn phất phất tay: "Anh đi ra ngoài đi." ( như đuổi chó =)) )
QUẢNG CÁO

Nhưng mà Điền Chính Quốc hình như không có nghe thấy câu nói kia của Chí Mẫn , đứng lặng tại chỗ cũ không nhúc nhích.
Hắn buông xuống hai con mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào Chí Mẫn , hàng lông mi dày đổ lên trên mặt một tầng bóng mờ nhạt, ánh mắt của hắn từ trước đến giờ lạnh nhạt, thời khắc này lại xen lẫn rõ ràng một mạt khát cầu.
Lần này nếu Chí Mẫn còn không nhận ra điểm khác thường, vậy thì cậu thật sự là một kẻ ngốc.
"Chính Quốc ." Cậu có chút hốt hoảng gọi tên Điền Chính Quốc, thấy hắn vẫn cứ thờ ơ không động lòng, cắn răng đứng lên, chuẩn bị đẩy đối phương cùng đi ra khỏi cái phòng chật hẹp này.
Nào có biết cậu còn không có đứng vững gót chân, Điền Chính Quốc bỗng nhiên giơ tay khoát lên trên bả vai của cậu, cơ hồ là dễ như ăn bánh liền đem Chí Mẫn một lần nữa đặt ngồi lại trên bồn cầu.
Chí Mẫn nhất thời bị áp chế không thể động đậy, gấp gáp vội vàng ngẩng đầu: "Chính..."
Còn lại chữ kia còn chưa từ trong miệng Chí Mẫn nhô ra, trước mắt đã bị một cái bóng bao phủ, ngay sau đó, một bờ môi ấm nóng áp lên.
"A..." Chí Mẫn định há mồm nói chuyện, lại bị Điền Chính Quốc nắm lấy cơ hội cạy răng ra, đầu lưỡi đảo qua trong miệng cậu.

Điền Chính Quốc hôn cực kỳ mãnh liệt, như bão táp càn quét, đánh đến Chí Mẫn không ứng phó kịp, cậu chưa bao giờ thấy bộ dáng ngang ngược bá đạo này của Điền Chính Quốc, trong lúc nhất thời cảm giác dường như cả hô hấp đều bị cướp đi.
Bốn phía yên tĩnh như thế, bên tai chỉ còn dư lại âm thanh nước bọt giao hòa, khiến Chí Mẫn xấu hổ đến trên mặt nhuộm một mảnh đỏ bừng dày đặc.
Chí Mẫn theo bản năng giơ tay để ở trước ngựcĐiền Chính Quốc, muốn đem người trước mặt đẩy ra, nào có biết còn chưa kịp dùng sức, liền bị Điền Chính Quốc kéo lại hai tay như lúc nãy, sau đó giơ đến đỉnh đầu.

Một giây sau, cả người Điền Chính Quốc đều đè ép đến.
Điền Chính Quốc cũng uống nhiều rượu, hô hấp tất cả đều là mùi rượu, nhưng cũng không khó ngửi, hắn hưởng thụ mà nhắm mắt lại, hôn cực kỳ chăm chú, giống như đang tiến hành một nghi thức rất quan trọng.
Chí Mẫn híp lại mở mắt nhìn thần sắc Điền Chính Quốc, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Đây là lần đầu tiên cậu ở khoảng cách gần như vậy mà quan sát rõ ràng Điền Chính Quốc, cũng phát hiện nam nhân này hoàn thật sự là... Vô luận làm chuyện gì, đều nghiêm túc như vậy, cũng đẹp mắt như vậy.
Chẳng biết vì sao, bên trong buồng tim của Chí Mẫn bỗng chốc ngọt ngào, dường như được rót đầy đường mật, ngay cả khí tức cũng lộ ra một luồng ngọt ngào ý vị.
Cậu thừa dịp Điền Chính Quốc không chú ý, hai tay cấp tốc tránh ra, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Điền Chính Quốc, trực tiếp ôm cổ Điền Chính Quốc, đồng thời đứng dậy đem toàn bộ thân thể đều hướng về phía trước thuận thế làm cho nụ hôn thêm sâu.
Cảm nhận được động tác của Chí Mẫn , Điền Chính Quốc thoáng chốc cứng đờ, sửng sốt khoảng mười giây, sau khi lấy lại tinh thần hắn liền càng ôm chặt Chí Mẫn , hay cái tay không an phận mà vén lên vạt áo của cậu, có chút thô lỗ đem áo sơ mi kéo ra ngoài, trực tiếp kéo lên trên.
Rất nhỏ, cũng rất dẻo dai.
Đây là cảm nhận đầu tiên của Điền Chính Quốc, đưa tay là có thể chạm tới làn da trơn bóng nhẵn nhụi, cảm giác phi thường tốt.
Đương nhiên hắn cũng biết rất rõ, eo của Chí Mẫn đến tột cùng là mềm dẻo bao nhiêu.
Nghĩ đến cảm giác từng trải, Điền Chính Quốc từ lúc sinh ra tới nay lần đầu thưởng thức được tư vị không thể chờ đợi được nữa, tà hỏa trong cơ thể không hề kiên dè mà hung hăng chạy tán loạn làm cho hắn mâu sắc càng thêm thâm thúy.
Đương lúc hai người định tiến thêm bước nữa, bất thình lình nghe thấy loảng xoảng ầm một tiếng.
Vốn là có chút có tật giật mình Chí Mẫn lần thứ hai bị hù dọa, cũng không biết lấy khí lực từ nơi nào tới, phản xạ có điều kiện đem Điền Chính Quốc đẩy ra.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị ,Điền Chính Quốc bị đẩy va vào trên cửa buồng vệ sinh, phát ra một tiếng vang trầm nặng, mà phòng riêng bên ngoài cũng vang lên tiếng đóng cửa ầm đông, trực tiếp bao trùm âm thanh mà Chí Mẫn và Điền Chính Quốc gây ra.
Có người đi vào rồi, có vẻ như là hai người, còn lạch cạch một chút khóa trái phòng rửa tay.
Chí Mẫn lập tức cứng còng lưng, sắc mặt có chút khó coi, cậu không hiểu ra sao có loại cảm giác làm việc xấu bị bắt gặp, ngẩng đầu đến xem Điền Chính Quốc, kết quả phát hiện sắc mặt Điền Chính Quốc so với cậu càng thêm khó coi.
Chí Mẫn lúc này mới nhớ tới động tác mới vừa rồi, lập tức thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, run vai không hề có một tiếng động vui vẻ một hồi lâu, mới đưa tay ra cẩn thận từng li từng tí một nắm lấy tay Điền Chính Quốc.
"Xin lỗi... Tôi không phải cố ý..." Chí Mẫn đem âm thanh ép tới phi thường thấp, dường như là dùng khẩu hình mà nói.
Điền Chính Quốc tự nhiên biết Chí Mẫn là vô ý, hắn cũng không có vì chuyện Chí Mẫn đẩy mình mà tức giận, chỉ là có chút không cao hứng hai người bên ngoài phá hỏng bầu không khí khó khăn lắm mới tạo ra được.
Sớm không tới, muộn không tới, cố tình vào lúc này đến.
Điền Chính Quốc thở dài, trở tay kéo Chí Mẫn qua, chuẩn bị nắm tay cậu đi ra.Thì ngay lúc này, hai người bên ngoài truyền đến động tĩnh.
"Sự kiện kia đã qua rất lâu, anh đến tột cùng muốn trốn em tới khi nào? Cần thiết hay không? !" Người đàn ông đang nói chuyện tâm tình tương đối kích động, còn mang theo một tia hận ý nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi không trốn cậu." Một người khác ngữ khí bình thản trả lời, không chút nào thu được tâm tình của đối phương.
"Còn không có trốn? Vậy thế nào mới xem như là trốn? Phàm là nơi có em, anh đều quay đầu rời đi, nhanh đến mức dường như là em sắp đuổi đến mông, ở trong mắt anh em tiện như vậy hả ?"
Người kia than thở: "Cận Dục, cậu cả nghĩ quá rồi..."
"Không phải em nghĩ nhiều mà là hành động của anh cho em thấy rõ !" Cận Dục không khống chế được giận dữ hét, âm cuối run rẩy đến lợi hại, dường như một giây sau liền sẽ biến thành khóc nức nở.
Người kia nhất thời trở nên trầm mặc.
Chí Mẫn nghe xong trong nháy mắt hóa đá: "..." Cậu đã biết được một bí mật.

Lại quay đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc ở bên cạnh, đối phương lại là một bộ không cảm thấy kinh ngạc mấy.
Nếu như Chí Mẫn không nhận lầm người, thì người đang cùng Cận Dục nói chuyện hẳn là người đồng ý lời mời của cậu mà đến... Đoạn Khải.
Mấu chốt là Đoạn Khải cùng Cận Dục cư nhiên có quan hệ ? ! ! !
Hơn nữa giữa bọn họ có vẻ như còn có một đoạn tình sử rối rắm ? ! ! !
Thật là vượt ngoài dự đoán...
Toàn bộ đại não của Chí Mẫn bắt đầu hỗn loạn, cậu thực sự không nghĩ ra Đoạn Khải cùng Cận Dục làm sao sẽ ở cùng một chỗ, bọn họ không chỉ có hai phong cách thoạt nhìn khác nhau, hơn cuộc sống sinh hoạt cùng giao lưu bạn bè cũng không hề giống nhau...
Không thể phủ nhận, Chí Mẫn có loại cảm giác quỷ dị như tận mắt nhìn thấy Chúa Giê-xu và Phật tổ Như Lai xuất hiện cùng một chỗ.
"Chúng ta đi ra ngoài sao?" Điền Chính Quốc bỗng nhiên tiến đến bên tai Chí Mẫn hỏi.
Chí Mẫn sờ sờ vành tai bị thổi làm cho có chút ngứa, suy nghĩ một chút vẫn là nhẹ nhàng lắc đầu, dùng thanh lượng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được nói: "Đoạn Khải là một người cứng nhắc như vậy, hẳn là sẽ không muốn cho tôi biết việc tư của anh ta, chờ bọn họ đi rồi, chúng ta đi ra."

"Tôi nghe lời em." Điền Chính Quốc nói, hắn nắm tay Chí Mẫn từ đầu đến cuối không có thả ra.
Trước đây Chí Mẫn không cần mặt mũi quen rồi, lúc này chỉ nghe bốn chữ đơn giản bình thường như vậy, dĩ nhiên mặt già đỏ ửng, cũng không dám nhìn mặt Điền Chính Quốc.
Bất quá tay của hai người vẫn luôn nắm, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Gian phòng chật hẹp muốn chứa chấp được hai người trưởng thành quả thật có chút chen chúc, mặc dù Chí Mẫn ngồi ở trên bồn cầu tận lực nghiêng người nhường ra không gian, nhưng cánh tay cùng cái đùi vẫn không thể tránh khỏi chạm vào Điền Chính Quốc.
Cùng đối phương đụng chạm đến địa phương này thật giống như có hỏa diễm đang thiêu đốt, nhiệt khí hấp cả khuôn mặt Chí Mẫn đỏ như máu.
Nhàn đến nhàm chán Chí Mẫn bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ, cậu nghĩ tới việc mà cậu và Điền Chính Quốc không thể hoàn thành lúc nãy, lại có chút không yên, vì dời đi sự chú ý của mình cậu làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi Điền Chính Quốc: "Anh biết bọn họ làm sao mà quen biết sao ?"
"Bạn học cấp ba." Điền Chính Quốc thành thật trả lời.
"Bạn học cấp ba?" Chí Mẫn kinh ngạc.
Cậu đột nhiên nhớ tới buổi sáng những người kia lấy chuyện của Cận Dục ra cười nhạo, nói hắn rõ ràng không muốn gặp lại Kim Thạc Trấn , còn cố ý mua vé máy bay trở về, có phải là bị Kim Thạc Trấn làm cho cảm động rồi không.
Bây giờ nhìn lại, người mà Cận Dục chân chính muốn gặp hẳn là Đoạn Khải đi ?
"Tôi cũng không rõ ràng lắm bọn họ đến cùng là xảy ra chuyện gì, khả năng cùng chúng ta suy đoán đúng tám chín phần." Điền Chính Quốc nhíu mày, rất là không yên lòng nói, hiển nhiên đối với việc tư của bạn tốt Cận Dục cũng không hứng thú lắm.
Chí Mẫn hỏi: "Là anh đem tin tức Đoạn Khải sẽ tới báo cho Cận Dục?"
"Thuận miệng nói một chút." Điền Chính Quốc ánh mắt rơi vào trên mặt Chí Mẫn , cái tay nắm lấy tay của Chí Mẫn không tự chủ mà nắm chặt hơn, hắn nói, "Nếu như em để ý, sau này tôi không nói."
Chí Mẫn bắt được vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí một của Điền Chính Quốc, nhất thời cả trái tim mềm nhũn, khóe miệng nhếch lên độ cong làm thế nào cũng không hạ xuống được, cậu kéo nhẹ cái tay đang nắm chặt tay mình một cái.
"Tôi không ngại." Chí Mẫn nói, "Cũng không phải chuyện ghê gớm gì, nói không chừng Đoạn Khải cũng là vì Cận Dục mà tới."
Điền Chính Quốc bị hai con mắt lấp lánh của Chí Mẫn nhìn đến cả tâm cũng ngứa, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà đến gần cuối đầu hạ trên mi mắt Chí Mẫn một nụ hôn nhẹ như lông chim lướt qua. ( trời ơi hôn mi mắt gì đó là cái hôn mà tui thích nhất trong mọi loại hôn rất là tình cảm và ôn nhu luôn )
Hôn xong, Điền Chính Quốc lại hỏi: "Làm sao mà biết?"
Chí Mẫn trơ mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Điền Chính Quốc gần trong gang tất, trái tim kịch liệt nhảy lên, ầm đông ầm đông ầm đông ——

Cậu mím mím môi, cường trang trấn định mà trả lời: "Nếu như Đoạn Khải thật sự đối với Cận Dục không có cảm giác, thì sẽ không theo anh ta đi vào nơi này."
Điền Chính Quốc cười khẽ: "Em ngược lại là rất am hiểu."
Chí Mẫn dương dương tự đắc mà nhíu mày: "Tôi tốt xấu cũng là tay già đời từng trải qua vài đoạn tình cảm, cùng thành viên mới như anh sao có thể đem ra so sánh."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Điền Chính Quốc trong nháy mắt đọng lại, sau đó một giây đồng hồ liền xụ xuống.
Chí e: "..." Xong, quỷ hẹp hòi lại tức giận rồi.
Khởi đầu bọn họ đều cho là Cận Dục cùng Đoạn Khải nói vài câu sẽ tan rã trong không vui, nào có biết hai người kia tại trong phòng rửa tay ngẩn ngơ chính là nửa giờ.
Đồng thời lúc Chí Mẫn và Điền Chính Quốc đang rơi vào trầm mặt, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận âm thanh kỳ quái.
Chí Mẫn còn chưa kịp phản ứng lại, sau khi tỉ mỉ nghe kĩ, trong nháy mắt hiểu được điều gì, nhiệt độ thật vất vả mới xua đi lại lan tràn đầy mặt.
Đệt !
Hai người kia ở trong phòng rửa tay làm cái gì vậy a !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro