Chương 9: Giáo huấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit +Beta : Củ Cải Ngâm Đường
Chuyển ver: pjm_tthao
------------------------------------------------
Trước giờ Phác Chí Mẫn không bao giờ ngờ tới cậu sẽ cùng Thạch Hạo giao tiếp, dù sao trong vòng giải trí hỗn loạn này, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng thấy, chỉ là không nghĩ ngày đó đến nhanh như vậy.
Nếu như nguyên chủ cùng Thạch Hạo chỉ là quan hệ yêu đương bình thường, vậy cậu cũng sẽ không chán ghét Thạch Hạo như thế.
Phác Chí Mẫn nhớ tới lời tác giả viết bên trong tiểu thuyết, Thạch Hạo vừa ý tướng mạo nguyên chủ, nâng nguyên chủ đồng thời còn muốn lợi dụng thân phận để quy tắc ngầm, nhưng đáng tiếc nguyên chủ còn chưa trưởng thành, Thạch Hạo không dám tùy tiện ra tay, cũng chỉ có thể như lão nông dân trông coi củ cải nhìn nguyên chủ.
Sau đó nhìn nhìn, Thạch Hạo liền bắt cá nhiều tay.

Thạch Hạo không những bắt cá nhiều tay mấy người cùng một lúc, còn tùy ý để một trong số đó chính là tiểu minh tinh Đường Mạc Ninh bắt nạt nguyên chủ, liên tiếp cướp đi vai diễn cùng quảng cáo vốn thuộc về nguyên chủ, còn hắn chỉ ở bên cạnh mở một con mắt nhắm một con mắt xem kịch vui.
Kỳ thực chuyện này còn chưa đủ để Chí Mẫn để ở trong lòng, cậu khắc sâu ấn tượng nhất chính là việc Thạch Hạo bỏ thuốc vào bên trong đồ uống của nguyên chủ, cố ý sắp đặt đưa ra một đống ảnh ghép, để uy hiếp nguyên chủ không đem việc Thạch Hạo cùng với một đại lão bà nào đó thông đồng nói ra ngoài.
Đáng tiếc Thạch Hạo là người không đáng tin cậy, một bên cầm bức ảnh uy hiếp nguyên chủ, một bên uống rượu say sau đó đem bức ảnh đưa hồ bằng cẩu hữu xem.
Vì vậy nguyên chủ thanh danh cứ như vậy bị hủy...
Chí Mẫn nhớ lại hồi ức hôi thối chết tiệt kia xong, phục hồi tinh thần lại nhìn thấy Thạch Hạo như một con chó bự ở trên người cậu ngửi tới ngửi lui.
Phác Chí Mẫn trề môi dưới, giơ tay tát một cái trên đầu của Thạch Hạo.
"Ba" một tiếng vang giòn bên trong phòng thay quần áo yên tĩnh.
Thạch Hạo không phòng bị trong nháy mắt bị tỉnh mộng, ngơ ngác bưng cái trán bị vỗ hồng, dùng ánh mắt không thể tin trừng Phác Chí Mẫn.
Hắn quả thực không thể tin được Phác Chí Mẫn dịu ngoan như con nai nhỏ trước đây sẽ đối với hắn động thủ.
"Tôi con mẹ nó cùng ai có con mắc mớ gì đến anh, anh có tư cách gì ở chỗ này mà cằn nhằn chất vấn tôi ?" Chí Mẫn há mồm chửi mắng một trận, sắc mặt đen như đáy nồi.
Thạch Hạo vốn là kiêu ngạo hung hăng trong nháy mắt rút đi hơn phân nửa, hắn có chút mờ mịt nhìn Chí Mẫn so với hắn còn hung ác hơn, miệng đóng đóng mở mở, lại có chút lắp bắp nói: "Cậu, cậu có tật xấu a? Gặp mặt liền đánh người, tôi trêu chọc cậu sao ?"

Phác Chí Mẫn nhấc lên một bên khóe miệng, lạnh lẽo mà cười nói: "Tôi nhìn thấy khuôn mặt này của anh liền mắc ói sẵn tiện tay ngứa muốn đánh người, ai bảo anh vừa vặn đứng trước mặt tôi ?"
Thạch Hạo giận dữ nói: "Cậu bị bệnh thần kinh sao? Tay cậu ngứa không biết tự đánh chính mình à! Bắt một người đi đường vô tội như tôi ra tức giận cái gì?"
"Người qua đường cái rắm !" Chí Mẫn lại tát thêm một cái lên đầu Thạch Hạo, cặp mắt hoa đào híp lại, trong con ngươi hiện ra hàn quang, "Ngày hôm nay tôi liền cho anh biết, ở trước mặt tôi nói năng lung tung sẽ chịu hậu quả gì!"
Nói rồi Chí Mẫn đột nhiên nhấc chân, tiếp theo nhanh như chớp liền đá vào chỗ hiểm giữa hai chân Thạch Hạo,động tác dứt khoát tàn nhẫn.
Sau một giây vắng lặng, bên trong phòng thử quần áo bùng nổ ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị cắt tiết.
Thạch Hạo đau đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo, trong đôi mắt ứa ra nước mắt, hắn bưng hạ bộ, một luồng phẫn nộ  kèm theo đau đớn khó có thể dùng lời diễn tả được xông tới.

Hắn bốc lên nắm đấm chuẩn bị phản kích, nào có biết Chí Mẫn phảng phất biết đến động tác kế tiếp của hắn, không uý kỵ tí nào hướng phía trước ưỡn ưỡn bụng.
"Tới đây, tiện thể đem tôi và đứa bé trong bụng đánh cho chết luôn đi, Điền Chính Quốc đang chờ bên ngoài, anh đoán xem thời điểm đó anh ta có cắt đứt tay chân anh không ?."
Nghe đến tên của Điền Chính Quốc , Thạch Hạo theo bản năng dừng lại, ngay lúc hắn đang ngây người, Chí Mẫn nhắm ngay hốc mắt của hắn mà tung hai cú đấm.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên cùng tiếng khóc nức nở thống khổ.
Nghe động tĩnh các nhân viên vội vàng chạy tới ,chỉ thấy cửa phòng thay đồ đóng chặt từ từ mở ra, một thân ảnh chật vật dùng cả hai tay hai chân từ bên trong bò ra ngoài.Cái người kia bị đánh sưng mặt sưng mũi, cơ hồ không nhìn ra tướng mạo, trên mặt tất cả đều là biểu tình cực kỳ bi thương.
Mấy nhân viên công tác bị sợ hết hồn, khom người thật vất vả mới nhận ra thân phận của người kia: "Thạch Hạo tiên sinh? !"
Các nhân viên cửa hàng sợ ngây người luống cuống tay chân đem Thạch Hạo dìu đến trước ghế sa lon ngồi xuống.
Thạch Hạo thống khổ đến hình tượng cũng không để ý, bưng hạ bộ liên tiếp kêu rên, hắn thậm chí hoài nghi tiểu huynh đệ của mình đã bị Phác Chí Mẫn ,tên biến thái kia đá hỏng.Nghĩ đến khả năng này, Thạch Hạo trong lòng tuyệt vọng càng sâu, thiếu chút nữa tại chỗ khóc thành tiếng.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Chí Mẫn ngoan ngoãn dễ ức hiếp lúc trước lại trở nên bạo lực như vậy, quả nhiên là ôm đùi vàng lớn liền huênh hoang.
Thạch Hạo phẫn hận nhìn chằm chằm Phác Chí Mẫn từ bên tronh phòng thử quần áo ung dung đi ra, ánh mắt ác độc giống như con rắn độc đang phun lưỡi , hận không thể đem Phác Chí Mẫn một miệng cắt chết.
Phi.
Mang cái loại tạp chủng kia liền coi mình là đại phu nhân ?
Cậu ta thì là phu nhân cái gì ? Nhiều lắm chỉ là một món đồ chơi trong tay Điền Chính Quốc , chơi chán liền đá văng.
Thạch Hạo tâm lý thâm độc nghĩ, đảo mắt nhìn thấy Phác Chí Mẫn ung dung thong thả đi về phía mình, nhất thời hoảng hốt, vội vàng hướng bên cạnh nhân viên công tác tay chân luống cuống quát: "Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? gọi xe cứu thương cho tôi a! Dìu tôi đi ra ngoài a!"
Các nhân viên cửa hàng không dám chống đối mệnh lệnh Thạch Hạo, lập tức phân công nhau hành động, một người đi gọi điện thoại gọi xe cứu thương, những người còn lại đem Thạch Hạo hướng bên ngoài dìu.
"Đứng lại." Thanh âm lạnh lẽo của Chí Mẫn vang lên.
Các nhân đỡ Thạch Hạo lúc này đứng bất động , mồ hôi trên trán thi nhau lăn xuống.
Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít nghe nói qua năm đó scandal của Phác Chí Mẫn cùng Thạch Hạo gây huyên náo dư luận, lại không nghĩ tới nhiều năm sau hai người dùng thân phận kẻ thù gặp lại.
Nháo đến bọn họ dù có giả bộ không nhìn thấy cũng không được.
Phác Chí Mẫn đang muốn mở miệng, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ xa đến gần vang lên, quay đầu liền nhìn thấy Điền Chính Quốc mặt không hề cảm xúc đi tới, ánh mắt của hắn đảo qua Thạch Hạo, ngưng chốc lát, lập tức nhìn về phía Chí Mẫn.
"Làm sao vậy?" Điền Chính Quốc hỏi.
"Chiếc nhẫn của tôi không nhìn thấy." Phác Chí Mẫn tầm mắt không biết vô tình hay cố ý hướng về phía Thạch Hạo,"Chính là nhẫn thời điểm đính hôn anh mua cho tôi, tôi vẫn luôn mang bên người, vừa nãy thay quần áo không còn."
Điền Chính Quốc nhíu mày, không vội vã đáp lại lời  Chí Mẫn nói, trái lại ý tứ sâu xa nhìn cậu.
Phác Chí Mẫn trong nháy mắt đoán được  Điền Chính Quốc khả năng đã khám phá ra trò vặt của cậu, chột dạ nghiêng đầu, tim cũng không tự chủ được nhảy dựng lên —— cậu không xác định Điền Chính Quốc sẽ phối hợp cùng mình diễn kịch.

Ngay khi Chí Mẫn cho là Điền Chính Quốc sẽ tàn nhẫn vạch trần cậu, bất thình lình nghe thấy Điền Chính Quốc tiếp tục hỏi: "Vừa nãy có người nào ở đây?"
Phác Chí Mẫn nội tâm có trong nháy mắt vui sướng, bất quá cậu cấp tốc tỉnh táo lại, làm bộ nghiêm túc suy nghĩ chốc lát: "Trong khoảng thời gian này người cùng tôi tiếp xúc qua cũng chỉ có Thạch Hạo tiên sinh, không biết có phải hay không là anh ta không cẩn thận cầm nhầm."
Điền Chính Quốc trầm tư, sau đó mặt lạnh sải bước đi đến chỗ Thạch Hạo: "Cậu tự mình tới hay để tôi động thủ?"
"..." Mặc dù Thạch Hạo cố tình giả vờ bình tĩnh cũng không thể giấu được sắc mặt tái nhợt.
Hắn bị khí tức quanh thân của Điền Chính Quốc tản mát ra áp bức làm cho sắp quỳ xuống, trong lòng càng là hỏng mất không thôi.
Nào có thể không giảng đạo lý như thế a? !
Dăm ba câu liền muốn đến soát thân hắn ! Bá đạo tổng tài cũng không bá đạo đến mức như vậy đi!
Hơn nữa Điền Chính Quốc dáng vẻ ấy nhìn như thỉnh cầu, kì thực Thạch Hạo có thể cảm giác được, chỉ cần hắn cự tuyệt, bảo đảm ngày hôm nay chỉ có thể nằm trên cáng mà đi ra cánh cửa này.

Thời khắc này tư thế vênh váo hung hăng lúc trước từ lâu vứt đến không còn một mống, hắn tội nghiệp mà nhìn Tiết Giác cao hơn mình nửa cái đầu: "Điền tổng, này nhất định là hiểu lầm, tôi không đủ can đảm để mà đánh cắp nhẫn định hôn của anh a!" . Điền Chính Quốc mắt nhìn xuống Thạch Hạo đang nơm nớp lo sợ, không hề bị lay động, từ tốn nói: "Tôi vẫn là câu nói kia."
Mượn cho Thạch Hạo mười cái lá gan cũng không dám đắc tội Điền Chính Quốc, cho dù trong lòng ngọn lửa tức giận nổi lên cao ngút, hắn chỉ có thể bày ra vẻ mặt đưa đám, tùy tiện sờ sờ hai bên túi quần.
"Tôi ngay cả dáng dấp cái nhẫn của các người ra sao cũng không biết..."

Lời còn chưa dứt, liền thấy một vật nhỏ màu bạc từ trong túi quần Thạch Hạo rơi ra đến, ở trên sàn nhà phát ra đinh một tiếng vang lên giòn giã.
Nhưng mà âm thanh này truyền vào  trong tai Thạch Hạo không thể nghi ngờ là ma âm chói lỗ tai, hắn sững sờ tại chỗ, toàn thân lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được hoá đá.
Người và tang vật đều bắt được, lần này Thạch Hạo nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Điền Chính Quốc lười nghe Thạch Hạo thất kinh giải thích, trực tiếp kêu nhân viên công tác báo cảnh sát xử lý.
Không tới hai mươi phút, lực lượng cảnh sát lại đây thực hiện điều tra sau đó liền đem Thạch Hạo đầy mặt tuyệt vọng mang đi.
Rất nhanh trong cửa hàng lại khôi phục yên tĩnh ban đầu.
Thế nhưng sau khi trải qua khúc nhạc dạo ngắn, các nhân viên làm việc không còn dám chậm trễ chút nào, một tấc cũng không rời Phác Chí Mẫn , hận không thể đi theo vào bên trong phòng thử quần áo.
Sau hai giờ, Chí Mẫn chọn được tám kiểu quần áo thích hợp, cậu mặc một bộ trên người, còn lại mấy bộ khác thì đợi sửa xong sẽ đem đến Điền gia.
Trên đường trở về làng du lịch, Phác Chí Mẫn nhạy bén cảm thấy được tâm tình Điền Chính Quốc không tốt.
Rõ ràng hai người bọn họ song song ngồi ở ngồi sau, Điền Chính Quốc lại hoàn toàn đem Phác Chí Mẫn xem là người trong suốt, khóe miệng của hắn từ đầu đến cuối không nhúc nhích,ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn Phác Chí Mẫn dù chỉ là nửa giây.
Lúc đầu Chí Mẫn cũng vui vẻ đến thoải mái, hai tay vòng qua ngực dựa vào trên cửa sổ xe nghĩ đến việc của Thạch Hạo.
Kết quả không bao lâu, tâm tư Chí Mẫn liền trôi dạt đến trên người Điền Chính Quốc.

Cái tên quỷ hẹp hòi kia có vẻ giận thật rồi.
Phác Chí Mẫn trái phải suy nghĩ, đem trí nhớ trong đầu đều lật tung, cũng không nhớ rõ cậu vừa nãy đắc tội Điền Chính Quốc cái gì, nhiều nhất chính là đem Điền Chính Quốc sử dụng như công cụ đối phó Thạch Hạo.
"Anh hai à anh lại giận dỗi cái gì vậy  ?" Phác Chí Mẫn cuối cùng nhịn không được chủ động đến gần, mang vẻ mặt đầu trộm đuôi cướp nở nụ cười, "Nói ra để tôi vui vẻ một chút chứ."
Điền Chính Quốc biểu tình băng lãnh, hắn nhìn Chí Mẫn liếc mắt một cái, sau đó không nói tiếng nào nhắm mắt lại, dùng hành động tỏ rõ quyết tâm từ chối cùng Chí Mẫn nói chuyện.
Phác Chí Mẫn : "..."
"Này anh hai." Phác Chí Mẫn hết sức chăm chú mở miệng, "Có người nào từng nói với anh, kỳ thực là anh rất keo kiệt chưa?."
Điền Chính Quốc không thể nhịn được nữa, mí mắt không ngừng nhảy, hắn bỏ ra ba âm tiết ngột ngạt : "Phác-Chí-Mẫn".
Phác Chí Mẫn thấy Điền Chính Quốc thật sự tức giận, vội vã ngồi trở lại thân thể dựa vào đến trên cửa sổ xe, tận lực tại chỗ cậu và Điền Chính Quốc kéo ra một cái khoảng cách an toàn, tốc độ nhanh giống như con thỏ. Điền Chính Quốc nhất thời tràn đầy tức giận dấu ở trong ngực, thiêu đến toàn bộ lồng ngực hắn đều đau.Hắn đến cùng tạo nghiệt gì, mới gặp được khắc tinh như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro