Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Tử Thao đã không cử động được chân, hông đau nhức, cơ thể phủ đầy dấu hôn, hậu huyệt thì chứa đầy tinh dịch đã khô. Cậu khó chịu xoay người, phát hiện Diệc Phàm nằm bên cạnh vẫn đang say giấc nồng. Cậu nhìn thật kĩ gương mặt của anh, có lẽ lúc ngủ ai cũng yên bình như vậy. Đưa tay vuốt nhẹ gò má, cậu tự hỏi tại sao bản thân lại say mê anh như vậy. Người ta bảo khi làm tình cùng một người trong một thời gian dài, bạn sẽ yêu họ. Tử Thao không nghĩ cậu là loại người ấy, nhưng lúc này cậu không còn lí do chính đáng hơn. Có thể cậu yêu những cử chỉ dịu dàng của anh ta, nhưng chúng thường rất mơ hồ. Tử Thao mồ côi cha mẹ từ khi lên tám, những hành động giống như anh vẫn làm đã rất lâu rồi cậu không cảm nhận được. Thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, cậu nhận ra người bên cạnh đã thức từ lúc nào, mắt đang chăm chú nhìn cậu. Tử Thao vội xoay người lại, nhưng cánh tay lực lưỡng đã giữ được cậu. Cậu gục xuống, tránh đi cái nhìn của anh, lúc này cho dù có  tia ôn nhu trong mắt anh nhưng cậu cũng không muốn chạm phải. Cậu sợ bản thân lại sa vào anh nhiều hơn.

Anh đưa tay xoa nhẹ tóc cậu động tác dịu dàng.

- Đêm qua vẫn chưa kịp lau cho em, hôm nay cùng nhau đi tắm đi.

- Không cần, anh tắm trước.

Tử Thao gạt tay anh, cậu rõ là đang chút run. Diệc Phàm nhìn cậu, anh lo lắng cho cậu. Luồn tay qua eo nhỏ, anh nhấc cậu lên, hướng về phía phòng tắm. Cậu không kháng cự, nhưng vẻ chán ghét vẫn còn lưu trên khuôn mặt. Cậu chán ghét bản thân, chán ghét hành động của anh. Anh làm vậy chỉ khiến cậu ảo tưởng... Nhưng anh lại nghĩ cậu chán ghét việc anh cùng anh thân mật, khẽ thở dài, anh đặt cậu vào bồn tắm, rồi hôn lên trán cao của cậu.

- Tắm kĩ một chút, nhớ vệ sinh hậu huyệt. Anh sẽ gọi bữa sáng đến cho em, nhớ ăn ngoan.

Tử Thao nhìn anh rời đi, lòng có chút hụt hẫng nhưng như vậy vẫn tốt hơn, may anh không phải là người mặt dày. Cậu không biết rằng Diệc Phàm chỉ là lo lắng cho cậu, còn việc mặt dày đã trở thành điều thiết yếu nếu muốn tồn tại trong giới mafia này.                     

                            ***
- Tối qua vui không?

Giọng nữ thánh thót vâng lên, Rosé vừa nhâm nhi tách trà hảo hạng vừa hỏi anh.

- Không tồi.

Diệc Phàm ngồi xuống trước bàn ăn sang trọng với nhiều món ăn cầu kì, ngon miệng. Anh cầm tách trà tinh tế lên, nhưng vị coffee từ môi Tử Thao vẫn phảng phất đâu đây. Anh bảo người mang lên một tách coffee.

- Từ khi nào anh hứng thú với coffee vậy?

- Môi Tử Thao có vị coffee.

- Ra vậy.

Rosé buông tách trà, đứng dậy, vẫn giữ phong thái của một vị tiểu thư, nhưng ánh mắt cô đang ngập tràn lửa giận.

- Anh rõ ràng muốn đưa đồ lẳng lơ đó thay thế chỗ tôi! Tôi đã xuất ngoại bao lâu, anh biết rõ, vậy mà đến khi về chỉ tổ chức một bữa tiệc nhỏ thôi. Đêm qua lẽ ra là chúng ta mặn nồng, vậy mà anh lại cùng cậu ta, đã vậy còn ngủ lại nguyện đêm. Anh, mẹ nó thật không biết trái phải!

Cô hét lên, toàn bộ nét nhã nhặn đều không còn, dáng vẻ chẳng khác nào những bà cô bán cá ở chợ chửi nhau. Anh vẫn thản nhiên thưởng thức tách coffee Villasarchi, ánh mắt lướt lên những bài báo trước đây do Tử Thao viết. Nhưng Rosé tiểu thư kia đâu dễ bỏ cuộc.

- Cái đồ dâm phụ kia, thật chẳng khác  gì một kẻ dị hợp, tàn phế. Mẹ nó, làm nam nhi đúng theo đạo lí thì không muốn, lại muốn làm đồ điếm lẳng lơ, chỉ biết suốt ngày dạng chân dụ dỗ đàn ông.

- Em câm miệng cho tôi.

Diệc Phàm gầm lên, ném cho cô một ánh mắt sắc lạnh, bên trong mắt xuất hiện tia máu, khả năng anh sẽ bóp nát cái cổ trắng ngần của cô ngay bây giờ. Nhưng ả vẫn hất mặt, bĩu môi đánh đá.

- Sao, anh đau lòng cho cậu ta?

Lời nói chưa tuôn hết ra thì chiếc dao bạc của Diệc Phàm đã bay qua cô, găm sâu vào lưng ghế gỗ cứng cáp. Cô cảm thấy vai rát đau, đưa tay lên sờ. Máu!

- Anh... Anh...

Vị trí của cả hai đối diện nhau theo chiều dọc của chiếc bàn, mà chiếc bàn bàn này không hề ngắn nhỏ, để phóng chiếc dao nhỏ từ đầu này đến đầu kia như vậy thật không phải là dễ dàng.

Anh đứng lên, bình thản nói với lão Hầu.

- Thay một bộ bàn ghế khác, trưa nay tôi muốn cùng Tử Thao ăn cơm. Còn nữa, cho người đưa tiểu thư về nhà.

- Anh muốn đi đâu?

Cô đã không dám quấy nữa, cơ thể vẫn còn run. Anh cười, nụ cười vô cảm thường trực.
   
  ''Mua quần áo cho Tiểu Thao của tôi''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro