CHƯƠNG 7 - CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  CHƯƠNG 7: TIẾN VÀO HỌC VIỆN LẠC ANH

Trần Khởi My quát "mới, mới không phải. . . ấy không, là là là, tôi, tôi đi trước."

Con mắt sâu thẳm màu xanh lam của Nguyễn Văn Khánh giống như nhìn thấy bóng dáng con mồi trước mắt dần dần biến mất. Rất lâu rồi, chưa đụng phải con mồi nào thú vị như vậy.

Học viện Lạc Anh

Đập vào mí mắt là từng hàng từng dãy, đi xuyên qua những hàng cây anh đào được xắp xếp chỉnh tề, lẫn vào những đám cỏ thẳng đứng, đi đến trước mặt một toà thành. Chỉ có điều rất kỳ lạ, màu sắc cánh hoa của những cây anh đào ở đây lại có thể là màu tím nhạt. Đây cũng chính là một trong những màu sắc mà Trần Khởi My yêu thích. Đi qua rừng cây anh đào, đến một góc độ mà từ đây có thể nhìn thấy một toà thành vô cùng uy nghiêm không hề bị che dấu!

Trần Khởi My không thể kiềm chế được tâm tình, cầm theo một cái túi sách trống rỗng, cất bước đi vào cổng chính của học viện, nơi mà cô đã phải bỏ ra mười vạn để mua một tấm vé đi vào, nhẹ nhàng yên lặng cất bước, giống như rất sợ sẽ làm kinh động đến sự yên tĩnh của rừng hoa anh đào.

'Cốc cốc' Cửa phòng học bị gõ vang.

Mở ra, là khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của Trần Khởi My.

Trần Khởi My mặc một bộ đồng phục học sinh, cái áo chỉ ngắn vẻn vẹn đến chiếc eo thon, lộ ra phần bụng xinh đẹp của người con gái. Chiếc váy lại càng đẹp hơn thế rất nhiều, những đường hoa văn màu hồng phấn và màu đen xen kẽ lẫn nhau, được thiết kế theo phong cách công chúa. Để không lộ vẻ đơn điệu, trên chiếc váy còn được gắn thêm những đồ trang sức bằng kim loại. Đôi giày cao gót mang theo hơi thở của cô công chúa nhỏ giàu có.

So sánh với những cô gái cũng mặc đồng phục trong học viện, cô giống như một cô công chúa vô cùng hoàn mỹ, mà những người khác chỉ là mặc lên bộ trang phục của người hầu. Hoàn mỹ không thể bắt bẻ.

Âm thanh như chuông bạc của Trần Khởi My vang lên "Chào mọi người, mình là Trần Khởi My, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."

Nói xong, con mắt màu hồng nhìn xung quanh một vòng, không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt hoa si. Những ánh mắt coi thường, đố kị, hâm mộ, yêu mến cũng hỗn độn ở chung một chỗ, cuối cùng ánh mắt rơi xuống một người con trai ngồi cạnh cửa sổ đang nhếch môi tà mị nhìn mình.

Áo sơ mi màu trắng tinh khiết, khuy áo màu đen, chỗ cổ áo được mở rộng ra ba khuy, làm lộ ra cơ ngực hoàn mỹ. Còn bên dưới là một chiếc quần tây. Được làm theo phong cách cắt may thủ công, vừa nhìn cũng biết giá không hề rẻ. Đai lưng bằng da, yếm khoá bằng vàng đơn giản kết hợp ăn ý với móc treo, bên cạnh là những viên kim cương được trang trí vô cùng tinh xảo, rõ ràng thân phận chủ nhân của nó không hề tầm thường.

Một mái tóc sạch sẽ màu tím bạc bị làm rối, một đôi mắt màu xanh lam, sống mũi cao thẳng, môi mỏng nâng lên một ý cười tà mị. Đúng là một tên yêu nghiệt.

Trần Khởi My bất đắc dĩ nhìn chỗ trống trong phòng học, dường như chỉ có chỗ ngồi bên cạnh Nguyễn Văn Khánh là còn trống, không còn cách nào đành đi xuống. Các học sinh kinh ngạc nhìn Trần Khởi My, có người đồng tình, có người thì lại nhìn rất hả hê, giống như những điều xui xẻo sắp đến với cô. Thế nhưng. . . . . . .

Trần Khởi My đặt mông ngồi xuống, xung quanh vang lên một loạt tiếng 'xì xầm', bạn học xung quanh kinh ngạc nhìn cô.

"Trời ơi, Nguyễn thiếu thế nhưng lại không tức giận."

"Đúng vậy, trước đây nếu có người ngồi xuống, khẳng định đã bị kéo ra ngoài hành hung hoặc biến mất không tăm tích rồi." Âm thanh thảo luận của học sinh trong lớp càng ngày càng lớn.  

CHƯƠNG 8: ĐÁM HOA SI

  "Nữ giúp việc của tôi, nhìn thấy thiếu gia của mình mà không chào sao?" Nguyễn Văn Khánh một tay chống cằm, tà mị nhìn Trần Khởi My.

Lúc này, cả lớp học lại thêm một trận xôn xao "Nữ giúp việc? hoá ra là nữ giúp việc?"

"Ôi ôi ôi, nếu như được làm nữ giúp việc của Nguyễn thiếu, có chết tôi cũng nguyện ý a."

"Nè nè, đừng có chết, nghe nói cô ta là dựa vào mười vạn để vào đây đó."

"Tôi đã nói rồi, làm sao có thể dễ dàng chuyển trường đến đây được." Hội hoa si thảo luận.

Trần Khởi My khinh bỉ nhìn xung quanh một vòng, một đám nịnh bợ.

"Thiếu gia Nguyễn Văn Khánh, tôi làm sao có thể nhìn thấy anh mà không chào đây? Đây không phải là đang muốn cùng anh chào hỏi sao?" Trần Khởi My cười tươi rực rỡ như hoa.

"Hửm? đang muốn chào hỏi tôi sao?" Nguyễn Văn Khánh nhíu mi.

Trần Khởi My nhìn nhìn Nguyễn Văn Khánh đang dùng ánh mắt âm trầm nghiêng đầu nhìn về phía mình, vẻ mặt nhanh chóng nịnh nọt nói "Cậu chủ thân mến, chào buổi sáng."

"Ah, mọi người nhìn cô ta kìa, trời sinh đã là dáng vẻ hồ ly tinh rồi."

"Đúng vậy, cô ta cùng lắm chỉ là một kẻ đầy tớ."

"Cho là mình có vài phần nhan sắc thì có thể đi quyến rũ Lãnh thiếu của chúng ta sao. Nếu để cho chị Tinh nhìn thấy, khẳng định sẽ lột da cô ta." Âm thanh thảo luận của đám họa sĩ càng ngày càng to.

"Câm miệng." Trần Khởi My lạnh lùng quát. Cô nhịn, đợi đến hôm nào đó sẽ nổi dậy, những đám hoa si đó nhất định phải chết.

Đám hoa si ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nhưng vẫn còn có một cô gái to gan run rẩy nói "Cô, cô dựa vào, dựa vào cái gì bắt chúng tôi, chúng tôi câm miệng?".

Trần Khởi My cười lạnh một tiếng, đứng dậy, tới gần cô gái can đảm đó, ánh mắt hồng tím lạnh như băng khiến cô gái vô cùng sợ hãi "Tôi nhịn cô."

Trần Khởi My bỏ lại ba chữ này, rồi rời khỏi phòng học. Cô gái đó cố giả vờ như không có chuyện gì cười to ba tiếng "Ha, ha, ha, tôi biết ngay mà, cô ta không có gan đâu, gia thế không có gì hơn người, ở chỗ này chỉ có thể bị chúng ta bắt nạt thôi."

Ánh mắt suy ngẫm của Nguyễn Văn Khánh nhìn theo bóng dáng rời đi của Trần Khởi My, nhếch môi.

"Ôi ôi, Nguyễn thiếu cười rồi, thật là quá đẹp trai mà." tiếng hét của một cô gái hoa si vang dội cả tầng lầu.

Vừa mới ra khỏi phòng học, Trần Khởi My cũng bị âm thanh chói tai làm cho suýt thủng màng nhĩ, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa bị bổ nhào xuống đất, may mà vịn được vào lan can bên cạnh.

"Cái thế giới này, Đều sắp bị đám hoa si làm cho hỗn loạn rồi." Nói xong, phía sau truyền đến tiếng cười khe khẽ.

Trần Khởi My nhanh chóng xoay người.

Hắn đứng ở đó tựa như một vật phát sáng, chói mắt đến mức khiến cho người ta không thể di chuyển tầm mắt, mái tóc màu nâu, ngắn mà thẳng, nụ cười luôn treo trên gương mặt so với con gái còn rực rỡ hơn nhiều, một đôi con ngươi màu đen, trong đáy mắt chứa đầy ánh sáng mặt trời chói lóa. Hắn tựa như một thiên sứ đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, cười đến vô cùng ấm áp.

Trần Khởi My bất giác nhìn ngây người, so sánh với tên yêu nghiệt kia, tuy rằng về tướng mạo, tên yêu nghiệt kia có phần đẹp hơn, thế nhưng người con trai trước mặt khiến cho người ta có cảm giác vô cùng ấm áp như ánh nắng mặt trời. Ớ? cô tại sao lại nghĩ đến tên yêu nghiệt kia vậy? Phì phì phì, nhất định là do ánh mắt đáng sợ của cái tên đó, không sai, là tâm hồn nhỏ bé thuần khiết của cô tạm thời bị chiếm giữ bởi ánh mắt đó.


CHƯƠNG 9: PHẠT ĐỨNG

  "Sẽ phải té xỉu đó."

 Trần Khởi My nghe vậy, dừng lại động tác lắc đầu "Hắc hắc, tôi không có nhanh như vậy đã ngất đâu" nói xong, cơ thể bỗng lung lay một cái.

Mỹ nam nhanh chóng tiến lên đỡ lấy cánh tay trắng mịn của cô "Còn nói nữa."

Trần Khởi My ngượng ngùng cười cười "Cái đó, cám ơn anh."

Mỹ nam không thèm để ý cười nói "Hả? không cần. Tôi là Hàn Triết Húc."

Trần Khởi My gật đầu "Ừm, tôi là Trần Khởi My."

Đúng lúc này tiếng chuông 'đinh đinh đinh' vào học vang lên.

Hàn Triết Húc mỉm cười nói "Đi học thôi, Khởi My nhanh quay lại lớp học thôi, sắp muộn rồi."

Nghe thấy tên mình được gọi thân thiết như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Khởi My đỏ ửng lên, gật đầu, rồi nhanh chóng cất bước rời đi.

Trở lại phòng học, suy nghĩ của người con gái nào đó vẫn còn đang lơ lửng trên người anh chàng đẹp trai, Nguyễn Văn Khánh nhìn một bên mặt của Trần Khởi My, cảm thấy giống như những đám hoa si kia, khó chịu "Này, nghĩ cái gì vậy?"

Trần Khởi My lập tức khôi phục lại tinh thần, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Nguyễn Văn Khánh đang đóng băng lại, lắc lắc đầu, quả nhiên a, tên yêu nghiệt trước mắt này căn bản không thể so sánh được với Hàn Triết Húc nha, đều là đẹp trai, nhưng sao tính cách lại khác nhiều như vậy.

Nguyễn Văn Khánh nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, tâm tình khó chịu nằm xuống ngủ. Mà Trần Khởi My vẫn ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mãi cho đến khi một viên phấn trắng phi thẳng vào đầu mình, đứng lên kêu to "Là ai? Dám đánh lén bản tiểu thư."

Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy sắc mặt xanh mét của lão yêu bà trên bục giảng (Chủ nhiệm lớp).

Vội vàng cười cười quyến rũ "Hắc, lão yêu. . . ấy không, cô giáo thân yêu."

Lần này lão yêu bà càng tức giận hơn, tay run run chỉ vào Trần Khởi My "Cô, cô cút ra ngoài đứng phạt cho tôi." Cô không trị được đám tiểu thư công tử kia, chẳng có lẽ còn không trị được cái đồ học sinh nghèo dựa vào tiền để vào sao?

Trần Khởi My bĩu môi, khinh thường nhìn thoáng qua lão yêu bà, thầm nghĩ 'cái đồ gia hỏa không có can đảm'. Rồi chậm rãi đi ra cửa lớp học.

Nhà ăn

Trần Khởi My nhìn 'biển người tấp nập' bên trong nhà ăn, cánh tay nhỏ bé sờ sờ số tiền còn lại trong túi. Lúc vội vàng ra khỏi nhà, tiền mặt mang theo không có bao nhiêu. Chỉ có tiền để dành đều nộp cho cái học viện này hết rồi.

Mức phí ăn uống trong nhà ăn của học viện này cũng cao một cách thái quá, cuối cùng đành phải ăn một chút bánh ngọt loại vô cùng bình thường với một ly sữa tươi. Đi tới chỗ trống không người ngồi xuống.

Trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện mấy cái bóng đen.

Trước mắt là ba người, trên mặt một lớp trang điểm dày cộp, duy chỉ có cô gái tóc đen thẳng dẫn đầu là nhìn xinh đẹp hơn một chút.

Tóc đen như thác nước phủ trên vai, lớp trang điểm dày cộp làm cho cô ta trông giống như một kẻ côn đồ đầu đường, chiếc váy đồng phục bị cô ta sửa ngắn đến mức có thể trực tiếp nhìn thấy màu sắc nội y ở bên trong. Áo thì lại càng không phải nói, vốn là cổ chữ V, bị cô ta biến đổi lại càng lộ ra rãnh vú sâu hoắm.  


CHƯƠNG 10: GẶP HOA KHÔI CỦA TRƯỜNG

 Trần Khởi My nhàn nhạt liếc nhìn, hử? cô gái này dường như có chút quen mắt a. Oh, đâu chỉ quen mắt thôi đâu, cô gái giống như côn đồ ở trước mặt này, chính là cô gái ôn nhu xinh đẹp trước đó mình đã gặp qua khi đóng giả làm bạn gái của Nguyễn Văn Khánh. Ôi ôi ôi, hiện tại nhìn lại, quả thực không giống như cùng một người.

Cô gái hung hăng trợn mắt liếc nhìn Trần Khởi My, cùng là đồng phục trường, tại sao cô ta mặc lên lại xinh đẹp như vậy? Hơn nữa, hôm đó cô ta rất bẩn thỉu, mình không có nhìn kỹ rốt cuộc hình dạng ra làm sao, hiện tại nhìn lại, hừ, tự nhiên lại xinh đẹp một cách kỳ quái như vậy. Đáng ghét, Nguyễn Văn Khánh là của mình, ai cũng không thể cướp đi được.

Nghĩ xong, đôi tay lập tức hất đồ mà Trần Khởi My đang ăn ra, toàn bộ đều rơi xuống đất.

Trần Khởi My nhíu mày, lạnh lùng trừng mắt đứng dậy, thân hình 1m73 của cô nhìn xuống cô gái 1m65 ở trước mặt.

Cô gái càng thêm to gan trợn trừng hai mắt, mặc dù đã cố gắng căng mắt ra, thế nhưng đôi mắt vẫn không to tròn bằng Trần Khởi My "Này, cái đồ tiện nhân như mày làm sao có thể đi vào học viện này được?"

Trần Khởi My không lạnh không nhạt nói "Đến chó còn có thể trà trộn vào học viện này, tôi tại sao lại không thể chứ?"

Cô gái tức giận đến mức sắc mặt tái mét, người vây xung quanh càng ngày càng nhiều "Cô. . . Cô nói ai là chó?"

Trần Khởi My không sao cả nhún nhún vai "Người nào đó đã nhận thức là nói người nào rồi."

Cô gái run rẩy đôi môi, khinh thường nhìn Trần Khởi My"Cô biết tôi là ai không? Tôi chính là thiên kim của gia tộc Thiên Thị, một trong những gia tộc nằm trong top 10 thế giới, Thiên Tinh Tinh."

Thấy Trần Khởi My không nói lời nào, cho là cô đang sợ, vòng hai cánh tay ra trước ngực "Hừ, Sợ rồi sao? nếu đã biết sợ thì hãy nhanh chóng quỳ xuống nhận lỗi cho tôi."

Đúng lúc này, không biết là người nào đó hô lên một tiếng "A, Nguyễn thiếu đến."

Biểu tình hung ác của Thiên Tinh Tinh ngay lập tức liền được thay thế bằng dáng vẻ mỏng manh yếu đuối "Nguyễn thiếu."

Ai biết, Nguyễn Văn Khánh đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Thiên Tinh Tinh, trực tiếp ngồi vào chỗ đối diện Trần Khởi My, say sưa ăn đồ ăn trưa đến hơn một vạn của mình.

Trần Khởi My vốn đang đói bụng, thức ăn bị Thiên Tinh Tinh vứt xuống đầy đất, Hiện tại Nguyễn Văn Khánh lại còn ở trước mặt cô ăn ngon lành như vậy, vừa nhìn thấy cơn tức giận liền tăng lên. Trực tiếp đoạt lấy đồ ăn của Nguyễn Văn Khánh, từng ngụm từng ngụm ăn.

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn một màn này, trong mắt Nguyễn Văn Khánh rất nhanh hiện lên một chút ý cười, thế nhưng vẫn lạnh băng mở miệng "Trần Khởi My, đây là của tôi."

Trần Khởi My hừ lạnh một tiếng "Của anh thì thế nào? Bữa trưa của tôi bị người ái mộ anh hất xuống đất, còn không phải là tại anh sao."

Nguyễn Văn Khánh nhíu mày, không nói. Xung quanh càng thêm yên lặng như tờ.

Duy chỉ có Thiên Tinh Tinh âm ngoan nhìn Trần Khởi My ăn như hổ đói ở trước mặt, lại dám cậy mạnh đi ăn đồ ăn của Nguyễn thiếu? Đồ đáng ghét, mình nhất định phải cho cô ta nếm thử mùi đau khổ.

Truyện được đăng tải chính thức trên trang dien@dan@le@[email protected]

Lại là giờ của lão yêu bà, Trần Khởi My đang say sưa ngủ, ai biết, trên bàn bỗng bụp một tiếng.

Trần Khởi My nhíu lại đôi lông mày xinh đẹp, nhìn lão yêu bà trước mắt "Ừm? Lão yêu bà, có việc gì?"

Lão yêu bà tức giận đến nói không nên lời, ngón tay trực tiếp chỉ vào mũi Trần Khởi My "Cô, cô cút cho tôi, cút ra ngoài."

Trần Khởi My bĩu môi,đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài cửa. Ồ? Lão yêu bà chỉ bảo mình ra ngoài, cũng không có nói nhất định phải đứng phạt ở cửa. Suy nghĩ xong, giống như chuyện đương nhiên mà đi về phía trước.

Đi tới đi lui, âm thanh quen thuộc ở phía sau vang lên "Khởi My?"

Trần Khởi My quay đầu, ngạc nhiên nhìn Hàn Triết Húc "Hàn Triết Húc."

"Ha ha bây giờ là thời gian đi học, cô tại sao lại chạy ra ngoài?" Hàn Triết Húc vẫn ấm áp như vậy a.

Trần Khởi My không sao cả nhún nhún vai "Bị đuổi ra ngoài chứ sao."

Hàn Triết Húc lắc đầu "Đi theo tôi đi, nếu không, bị hội trưởng hội học sinh bắt được, có thể cô sẽ không dễ chịu chút nào đâu."

Trần Khởi My nghĩ nghĩ một chút rồi ngoan ngoãn đi theo sau lưng Hàn Triết Húc. Cho đến khi nhìn thấy ba chữ to đùng 'Hội học sinh' ở trước mặt.

"Cái đó, bây giờ là thời gian lên lớp, không phải anh nói nếu bị hội trưởng hội học sinh bắt được sẽ rất thê thảm sao? tại sao anh còn dẫn tôi tới đây?"

"Hội trưởng bình thường cũng không hay tới hội học sinh, những chuyện lớn chuyện nhỏ kia đều là hội phó như tôi đến xử lí." Hàn Triết Húc giải thích, đẩy cửa đi vào, Trần Khởi My cũng theo vào sau.

"Thì ra anh là hội phó a, vậy thành tích của anh khẳng định là rất tốt rồi." Trần Khởi My vừa nói, vừa ngồi xuống một bên của ghế sô pha, hoàn toàn không khách khí.

Hàn Triết Húc ngược lại cũng không để ý, chỉ nhún nhún vai "Tạm được, lần nào cũng xếp thứ hai."

Trần Khởi My trừng lớn hai mắt "Thứ, thứ hai? vậy xếp thứ nhất là ai? thật là lợi hại."

Hàn Triết Húc mở miệng "Nguyễn Văn Khánh"

Đang uống nước Trần Khởi My chợt đem toàn bộ nước trong miệng phun ra ngoài "Anh ta? Thứ nhất?"

Hàn Triết Húc nghi ngờ nhìn về phía Trần Khởi My, lại mang thêm chút lo lắng, rút ra vài tờ khăn giấy đưa cho Trần Khởi My "Cô biết Khánh?"

Trần Khởi My mạnh mẽ lắc đầu "Không không không, không biết không biết. Chỉ là nghe nói qua mà thôi."

Hàn Triết Húc như có điều suy nghĩ gật đầu.

"A, đúng rồi, tôi phải nhanh quay lại thôi, nếu không bị lão yêu bà phát hiện, tôi khẳng định chết chắc rồi, bái bai." Trần Khởi My nhanh chóng đứng dậy, thoát ra khỏi phạm vi tầm mắt của Hàn Triết Húc.

"Ô ô, thật may mắn. Không nghĩ tới cái tên Nguyễn Văn Khánh đó cả ngày toàn ngủ mà cũng có thể xếp thứ nhất." Trần Khởi My nhàm chán đá đá hòn sỏi bên chân. Sau đó dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền nhanh chóng chạy về hướng lớp học.

Đứng ngay ngắn sau cánh cửa lớp học, đúng lúc chuông tan học vang lên. Lão yêu bà mặt mũi xanh mét đi ra, nhìn thấy Trần Khởi My ngoan ngoãn đứng đó, sắc mặt mới thoáng hòa hoãn một chút, sau khi dùng sách gõ vào đầu Trần Khởi My, liền đi phía phòng làm việc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro