Chương 63 : Hai bên thẳng thắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dường như từ sau khi Kim Thái Hanh  rời khỏi, Điền Chính Quốc chưa bao giờ ngủ ngon đến vậy.

Cảm giác ấm áp bao vây lấy cậu, tin tức tố nhu hoà kia cũng không ngừng trấn an cảm xúc của cậu, khiến cậu thả lỏng, bởi vậy giấc ngủ này đã vượt quá thời gian bình thường. Sau khi tỉnh lại, chủ yếu là vì cảm giác đói bụng nên cậu mới mở mắt

Sau đó, cậu trông thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trong bóng tối kia.

"Kim.... tiên sinh?" Giọng Điền Chính Quốc hơi khàn vì một khoảng thời gian không nói chuyện, nhưng vẫn không thể che giấu sự kinh ngạc của cậu.

Kim Thái Hanh từ đầu đến cuối chưa từng chợp mắt: "Ừm, em tỉnh rồi sao?"

"Sao anh.... đã trở lại rồi? Không phải còn chưa tới thời gian sao?" Cậu không biết vì sao người đàn ông này lại xuất hiện bên cạnh cậu, còn nắm chặt tay cậu nữa.

"Anh.... nhớ em." Bánh Bao trong ngực Alpha hơi cử động, bé mềm mại ngáp một cái, sau đó lại đổi tư thế ngủ tiếp, "Điền Chính Quốc, anh rất nhớ em và Bánh Bao."

Điền Chính Quốc ngẩn người.

Sau đó, mũi cậu bỗng nhiên chua xót.

Người này.... rõ ràng chính anh ấy chẳng nói gì đã đi, vậy mà giờ lại nói nhớ họ.

"Anh hối hận vì đã rời đi." Alpha trước mắt trông có hơi mệt mỏi, chạy vội về Thủ Đô Tinh rồi liên tục canh ở bên cậu, quả thực là anh có hơi mệt. Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới việc anh muốn ở bên bảo hộ vợ con mình, "Điền Chính Quốc, là anh không tốt, mới khiến em...."

Điền Chính Quốc nhớ tới chuyện lúc trước.

Đúng rồi, cậu phát tình.

Thì ra Kim tiên sinh biết chuyện nên mới vội vàng trở về sao?

Thực ra cậu cũng không cảm thấy gì cả, chỉ hơi mất mặt thôi. Là một Omega, phải đối mặt với nhiều Alpha không có ý tốt đã trở thành một phần cuộc sống của Điền Chính Quốc, chỉ sau khi tới Kim thị mới dần tốt lên mà thôi. Cậu lại chớp chớp mắt, thấy Kim Thái Hanh mím chặt môi, giống như đang cố nén cảm xúc. Sau đó, người đàn ông ấy lại hít sâu một hơi rồi đặt Bánh Bao vào ngực Điền Chính Quốc.

"Bé ngủ rất ngoan."

Điền Chính Quốc cúi đầu, sờ sờ mặt con gái.

Đúng nha, chắc chắn là do ngửi được hương vị của Kim tiên sinh nên mới ngủ ngoan như vậy.

"Em cảm thấy sao rồi?" Alpha cố gắng tìm đề tài nói chuyện, nhưng ánh mắt lại không thể dời khỏi cổ Điền Chính Quốc.

Nơi đó có một dấu tay thật sâu.

Là dấu vết lưu lại khi Điền Chính Quốc bị Alpha lôi kéo.

Đều là Alpha, đương nhiên anh biết người kia muốn làm gì - đè lại cổ Omega rồi cắn gáy cậu như động vật giao phối, sau đó tùy ý xâm chiếm Omega không cách nào cự tuyệt này. Nhưng, đây là Điền Chính Quốc của anh, là Điền Chính Quốc của anh!

"Chắc vẫn ổn...." Một ống thuốc ức chế tạm hoãn lại cảm giác khó chịu trong kỳ phát tình, nhưng thực ra sau đó vẫn sẽ tiếp tục, phải tiêm suốt cả kỳ phát tình mới được. Điền Chính Quốc ôm lấy con gái, hơi ngượng ngùng cười cười, "Có gì ăn không? Em hơi đói...."

Lúc này Kim Thái Hanh mới dời mắt.

Anh bật đèn, nhưng chỉ bật một bóng, ánh sáng mờ nhạt, sẽ không quấy rầy đến bạn nhỏ Bánh Bao đang ngủ. Đương nhiên bệnh viện Lăng Thần không có nhà ăn, nhưng Kim Thái Hanh đã sớm dặn người chuẩn bị sẵn đồ ăn, giờ chỉ cần lấy vào là được. Đồ ăn để trong hộp giữ nhiệt vẫn còn nóng, lại là những món ngon miệng dễ tiêu. Điền Chính Quốc xuống giường, cậu mặc đồng phục bệnh nhân, ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn, Kim Thái Hanh cũng ngồi một bên, an tĩnh nhìn cậu.

Lâu lắm không tận mắt trông thấy thấy người này, giờ phút này, anh thậm chí còn cảm thấy thực hạnh phúc.

Điền Chính Quốc uống mấy ngụm canh, rồi nhìn nhìn Kim tiên sinh bên cạnh.

Cậu dường như khó mà khống chế được cảm xúc trong lòng.

Thời gian hơn một tháng dường như đã hoà tan hết mâu thuẫn giữa họ, chỉ còn lại nỗi nhớ mà thôi. Cậu nhìn Kim tiên sinh, chậm rãi miêu tả gương mặt ấy trong lòng, rồi chợt cảm thấy bình yên chưa từng có.

"Anh, anh cũng ăn một chút nhé?" Điền Chính Quốc đẩy đẩy vài món thức ăn lên, "Muộn vậy rồi, lát nữa mình cùng nghỉ ngơi."

Kim Thái Hanh ngơ ngẩn.

Cuối cùng anh cũng nằm xuống cùng Điền Chính Quốc.

Bánh Bao ngủ giữa họ, tay chân dang hình chữ X, tư thế ngủ cực kỳ không tốt. Nhưng Kim Thái Hanh vẫn có thể cảm giác được Điền Chính Quốc cách đó không xa, còn cả mùi hương hoa lan trên người cậu nữa. Mùi hương thực sự khiến anh mê luyến, bởi vì trước mặt anh không phải một cái bình thuỷ tinh lạnh băng, mà thật sự là Điền Chính Quốc.....

Alpha vươn tay.

Điền Chính Quốc quay đầu, không cự tuyệt.

Cậu và Bánh Bao cùng được Kim tiên sinh ôm vào ngực.

"Anh không nên đi." Kim Thái Hanh nói, "Điền Chính Quốc, anh xin lỗi, lúc ấy anh cho rằng em không muốn nhìn thấy anh, cho nên mới tự tiện rời đi."

Điền Chính Quốc chớp chớp mắt.

Kim tiên sinh... đang xin lỗi sao?

"Anh biết tổn thương trước đó anh gây ra cho em không thể biến mất được, nhưng trốn tránh cũng là hành vi sai lầm. Đến giờ anh mới biết thì ra anh lại yếu đuối, thiếu trách nhiệm như vậy, để em một mình chăm sóc Bánh Bao, một mình đối mặt với kỳ phát tình.... Anh không phải một đủ Alpha tư cách, cho nên anh cũng quả thực không có tư cách trở thành Alpha của em."

"Nhưng ít nhất, từ giờ trở đi, Điền Chính Quốc, anh sẽ học cách làm tốt mọi chuyện. Em sẽ không phải đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào nữa." Kim Thái Hanh ôm chặt lấy cậu, "Dù em không thể tiếp nhận anh, anh cũng sẽ làm tốt mọi chuyện anh nên làm."

Điền Chính Quốc nhìn anh trong bóng tối.

Bóng tối sẽ khiến một chút phản quang trở nên càng rõ ràng, cho nên cậu đã thấy rõ đôi mắt Kim tiên sinh đã hơi ẩm ướt. Omega khẽ mỉm cười, tâm trạng bỗng thật kỳ lạ. Đương nhiên, từ lúc thấy Kim tiên sinh, trong lòng cậu đã chẳng còn oán hận hoặc xấu hổ gì nữa, ngược lại, còn có vài phần kinh hỉ như gặp được bạn tốt đã lâu không gặp.

"Kim tiên sinh, anh đừng nói bản thân như vậy." Tay Điền Chính Quốc rất mềm, nhưng khi chạm vào cũng thực ấm áp, giống như nước chảy róc rách, trấn an tâm hồn Kim Thái Hanh, "Anh không cần phải xin lỗi, trước đó em chỉ không có cách nào điều chỉnh cảm xúc cho tốt, nhưng hơn một tháng nay, em cũng đã nghĩ kỹ rất nhiều chuyện."

"Anh là một Alpha rất tốt, bất luận là với em hay với Bánh Bao...." Cậu nhẹ giọng nỉ non, "Hơn nữa chuyện kia, cũng thực sự không phải lỗi do anh, anh đừng tự trách như vậy."

"Em không giận anh."

Tâm trạng Kim Thái Hanh bỗng nhiên hơi căng thẳng.

Điền Chính Quốc cười cười, vẻ mặt thẹn thùng, "Không biết vì sao em cảm giác bầu không khí hiện tại rất thích hợp để thú thật. Ừm.... thực ra, em đã nghĩ rất lâu, em vẫn còn thích Kim tiên sinh."

Kim Thái Hanh đột nhiên mở to mắt.

Điền Chính Quốc... vẫn còn thích anh!

Dường như đời này, anh chưa từng nghe thấy điều gì tốt đẹp như vậy. Máu trong người Alpha cũng sôi trào lên, mùi hương Absinthe trong không khí lập tức nồng đậm. Đương nhiên
Điền Chính Quốc cũng ngửi thấy, cậu không khỏi mỉm cười.

"Em, trước đó em còn mãi bối rối, rốt cuộc vì sao Kim tiên sinh lại thích em, bởi vì trừ tin tức tố, em chẳng còn điểm gì xứng đôi với anh nữa. Nhưng thực ra em cũng không đơn thuần như vậy. Em biết anh là Kim Thái Hanh, anh có học thức, gia đình, kinh tế đều rất tốt, nếu thật sự có thể trở thành Omega của anh, có lẽ đến kiếp sau em và Bánh Bao cũng chẳng phải lo nghĩ gì nữa." Điền Chính Quốc nhẹ giọng nói, không hề có ý che giấu những suy nghĩ của mình, "Cho nên, có gì cần suy nghĩ nữa đâu? Thích luôn có nguyên nhân, không có nguyên nhân mà thích thì mới kỳ lạ."

Cánh tay Kim Thái Hanh căng thẳng.

"Điền Chính Quốc...."

"Trước đó, em còn nghĩ cả chuyện Bánh Bao nữa. Đúng vậy, nếu Bánh Bao không phải con ruột của anh thì sao anh có thể yêu thương bé như vậy được. Nhưng nếu đổi thành em thì sao? Em cũng không thể hết lòng yêu thương một đứa bé xa lạ mà. Dường như em cứ luôn so đo một vài chuyện không thực tế mà giờ ngẫm lại, em đều thấy thực ấu trĩ."

"Không, không phải, em để ý những chuyện đó là bình thường, vì ngay từ đầu, anh quả thực cũng vì tin tức tố...." Kim Thái Hanh ôm chặt cậu, khoảng cách giữa họ đã càng ngày càng gần, Bánh Bao nghiêng người, bị hai người cha kẹp tới mức khuôn mặt nhỏ cũng phồng lên, "Nhưng giờ thì không phải, nếu chỉ ngửi được tin tức tố mà không được thấy em, anh thà rằng mình không ngửi thấy mùi đó."

Điền Chính Quốc ngây người một chút.

"Anh, thân thể của anh?" Cậu không quên chuyện Kim Thái Hanh cần tin tức tố, nếu không hấp thu đủ, chẳng phải thân thể Kim tiên sinh sẽ bị tổn hại sao?

"Không sao, thực ra mỗi ngày anh không cần hấp thu một lượng lớn như vậy đâu." Alpha giải thích, "Trước đó anh lừa em đó. Anh làm vậy chỉ vì muốn gặp em nhiều hơn thôi...."

Điền Chính Quốc đỏ mặt.

Cậu nhớ tới lúc ban đầu, mỗi lần mình tới chỗ Kim tiên sinh là lại cởi áo, đưa núm vú của mình vào miệng người đàn ông này.

Thì ra.... anh ấy toàn lừa mình!

"Anh không phải người tốt." Kim Thái Hanh cười cười, "Điền Chính Quốc, anh không hề thân sĩ lịch sự gì đâu."

Gương mặt Omega đã hồng thấu.

Cậu lợi dụng kỳ phát tình lần trước để câu dẫn Kim Thái Hanh mà cũng đã thấy xấu hổ lắm rồi, ai ngờ Kim Thái Hanh cũng chẳng tốt hơn cậu, thế mà lại cố ý lừa cậu đút sữa cho anh nhiều như vậy ngay từ lúc bắt đầu! Nhưng, nhưng sao có thể nói ra chuyện này chứ? Cậu thậm chí còn không dám nói thẳng này!

"Nhưng anh yêu em, yêu Bánh Bao."

"Điền Chính Quốc, anh yêu em."

-------

Hehe gương vỡ lại lành ròi 😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro