Chương 76 : Ai là ba nha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bánh Bao mới hơn một tuổi một chút, vẫn là một em bé ngơ ngác mập núc ních.

Nhưng dù có ngơ ngác thì cũng không phải ngốc nha, cho nên bé cũng sẽ buồn bực, vì sao tự nhiên mình lại có thêm một người ba chứ.

Không sai, chính là Kim Thái Hanh.

Từ sau khi hoàn toàn đánh dấu Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh liền bắt đầu không ngừng tìm cơ hội ám chỉ mình cũng là ba trước mặt Bánh Bao. Anh dạy bé gọi, cho bé ăn, chơi trò chơi cùng bé. Đầu nhỏ của Bánh Bao bỗng nhiên nổi lên một loạt dấu chấm hỏi, lát sau lại là một dấu chấm than. Bé chỉ biết Điền Chính Quốc là "ba", nhưng thực ra cũng chưa hiểu lắm từ "ba" chính xác là nghĩa gì. Bé ngơ ngác thật lâu, có lúc còn nghĩ mình là ba của Kim Thái Hanh, cho nên Kim Thái Hanh nói như vậy với bé.

"Ba." Bánh Bao vừa gọi vừa phun bong bóng.

Kim Thái Hanh tưởng bé nói "ba", tâm trạng lập tức vui vẻ, anh cười thơm con gái.

Bánh Bao bị thơm đến ngây người, mắt chữ O mồm chữ A.

Điền Chính Quốc bên cạnh không nhịn được cười.

Cứ hễ có con thì trọng tâm cuộc sống đều sẽ chuyển sang em bé, cha mẹ nào cũng không thoát khỏi quy luật này. Thân thể cậu đã hoàn toàn khôi phục, cho nên mấy hôm nay đã lại bắt đầu trở lại Kim thị làm việc. Nhưng công việc hàng ngày cũng không nhiều, bởi vì ông chủ là Kim Thái Hanh đâu có thiết tha gì công việc, chỉ muốn chạy nhanh về nhà với vợ con.

Bánh Bao cau mũi, bắt đầu cố gắng dịch mông thoát khỏi ôm ấp của Kim Thái Hanh.

Bé muốn ba mình cơ.

Điền Chính Quốc thấy bé sắp khóc liền chạy nhanh tới bế bé, dịu dàng vỗ vỗ vài cái.

"Bị anh dọa rồi nha." Cậu bất đắc dĩ nhìn Kim tiên sinh.

Kim Thái Hanh còn đang cười, "Con gọi anh mà."

"Có phải gọi anh đâu...... bé động miệng thôi." Điền Chính Quốc hiểu con gái mình, Bánh Bao đã biết nói, nếu thực sự muốn gọi "ba" thì sẽ gọi rất rõ ràng. Cũng do Kim tiên sinh, mới nghe một âm tiết tương tự đã kích động...... (giải thích chút: mấy em bé đã biết nói hay gọi ba mình bằng hai tiếng ba ba ấy, cho nên khi chỉ có một tiếng ba thì thường là do em bé động động miệng thôi).

Bánh Bao cũng đang rầm rì: "Ba ơi... không muốn...."

Bé không muốn chú Kim bế đâu.

Vẻ tươi cười của Kim Thái Hanh cứng đờ, có hơi uể oải, nhưng vẫn không muốn rời khỏi con gái mình.

Cục thịt mềm mụp ấm áp, mang trong mình huyết mạch của anh, cứ như vậy rơi xuống trong ngực Điền Chính Quốc. Bánh Bao làm nũng rầm rì một lát, sau đó còn muốn ba thơm mình. Điền Chính Quốc pi pi lên khuôn mặt phấn nộn, em bé mới dần dần vui lên rồi rúc trong ngực ba mình quan sát Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh không thể nhịn được, lại cười.

Sao con gái mình đáng yêu vậy chứ?

Bánh Bao còn đang rối rắm chuyện rốt cuộc "ba" là ai thì trên dưới Kim thị đều đã biết ông chủ bỗng nhiên có con gái ruột rồi.

Trước đó, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cũng chưa hề che giấu quan hệ, cho nên hiện tại mọi người lại càng hiểu rõ. Nhưng Kim Thái Hanh đã cố ý dặn dò nên cũng không có ai đi hỏi hoặc tới trước mặt cậu xun xoe. Cuộc sống vẫn như thường, chỉ có điều giờ cậu đã bắt đầu ở cùng Kim Thái Hanh, rảnh thì cùng nhau nấu cơm, buổi tối lại cùng tắm rửa thay tã cho Bánh Bao....

Một tuần trôi qua nhanh cực kỳ.

Điền Chính Quốc có hơi thấp thỏm.

Bởi vì đã tới lúc có thể kiểm tra đo lường xem có mang thai hay không.

Hộp kiểm tra đo lường rất đơn giản, chỉ cần dùng kim châm một chút vào lòng bàn tay, hấp thu hai giọt máu là có thể tự động phân tích. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Điền Chính Quốc dùng cái này, được Kim Thái Hanh ôm vào ngực nghiêm túc nghiên cứu thật lâu. Kim tiêm rất nhỏ, cậu mím môi, nhắm mắt lại đâm vào lòng bàn tay, quả nhiên chỉ có cảm giác đau đớn rất nhỏ. Bánh Bao ở bên cạnh còn chưa thấy rõ, nhưng sau đó thì thấy tay ba mình chảy máu

"Ba!" Bánh Bao nóng nảy.

Điền Chính Quốc cười cười, nhỏ máu vào thiết bị kiểm tra đo lường.

"Không sao, không sao." Cậu mỉm cười dỗ con gái, lòng cũng hơi thấp thỏm.

Có thể không..... nhỉ?

Hơi thở của Kim Thái Hanh như ngừng lại.

Hai người đều đang chờ đợi kết quả, mà thiết bị này phải một lúc nữa mới hiển thị. Họ cũng không rõ trong lòng đang hy vọng cái gì, nhưng tóm lại vẫn rất căng thẳng. Bánh Bao cũng buồn bực ngó qua, còn muốn duỗi tay sờ sờ.

Khi Điền Chính Quốc bắt được bàn tay mập mập của bé thì có kết quả.

Không mang thai.

Alpha và Omega kết hợp cũng không thể dễ dàng có thai như vậy. Có những người kết hôn hơn một năm mới mang thai cũng là chuyện bình thường, việc một lần đã trúng như lần trước là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

Điền Chính Quốc ngẩn người.

Không hiểu sao lại có hơi mất mát.

Cậu nhìn Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh cũng biết, anh hôn hôn lên trán vợ mình. Tâm tình của anh cũng rất khó nói, nhưng thực ra, nếu có thể, anh cũng hy vọng có thể có thêm chút thời gian đền bù cho Bánh Bao.

"Không có rồi." Điền Chính Quốc khẽ nỉ non một câu.

"Ừm, mang thai rất vất vả, chúng ta cũng đã có Bánh Bao." Kim Thái Hanh an ủi cậu, "Điền Chính Quốc, không sao đâu, vừa vặn chúng ta có thể yêu thương Bánh Bao nhiều hơn mà."

Điền Chính Quốc nhìn con gái, cũng gật gật đầu.

Đúng nha.

Họ nên yêu thương Bánh Bao bù cho những thiệt thòi lúc trước của bé chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro