18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Điền Chính Quốc chẳng thảnh thơi chút nào, sáng sớm đã phải đi quay show, chiều tiếp tục quay phim, tối lại vã rời phim trường đến một lễ trao giải lớn.

Điền Chính Quốc vừa ngồi trên xe ngoan ngoãn để makeup chỉnh trang lại một chút, vừa lẩm bẩm lại lời phát biểu.

Kim Thái Hanh biết cả ngày hôm nay Điền Chính Quốc bận đến nỗi chẳng có thời gian ăn gì, nhân tiện đã chạy đi mua cho anh một chút đồ ăn vặt.

Điền Chính Quốc đã chẳng còn giống ngày đầu tiên mà ngoảnh mặt đi từ chối, còn có chút làm nũng ôm bụng kêu:

- Kim Thái Hanh, tôi đói...

- Có bánh và snack anh thích này...

Điền Chính Quốc vui vẻ nhận lấy, mở ra ăn ngon lành, chẳng để ý trên xe còn rất nhiều người đang nhìn mình.

- Này Thái Hanh tôi cũng đói nhé !

Chị makeup, quản lý và anh Vỹ đồng loạt lên tiếng.

Kim Thái Hanh lại ngây ngốc nhìn Điền Chính Quốc đang ăn ngon lành, vô tư trả lời:

- Nhưng anh chị có trả lương em đâu !

- Cái thằng này ! Dạo này mày được lắm ! - Anh Vỹ ra vẻ tức tối nhìn cậu !

Kim Thái Hanh bật cười, lấy thêm chút nữa đưa cho mọi người, còn đặc biệt bóc đưa tận miệng anh Vỹ vì biết anh đang bận lái xe:

- Em cũng biết điều mà! Đùa mọi người chút thôi. Xin lỗi mọi người hôm qua tâm trạng em không tốt, ảnh hưởng đến mọi người!

- Anh mày biết thừa, thế mới xứng đáng được tăng lương Kim Thái Hanh ạ!

Điền Chính Quốc cũng chỉ ăn vội được một chút, đã phải chỉnh tề lên thảm đỏ rồi.

Điền Chính Quốc lúc nào cũng vậy, chỉ cần đi đến đâu, thì chính là trung tâm của nơi đó. Ôi cái nhan sắc nghịch thiên này, khiến yết hầu Kim Thái Hanh khẽ rung lên...

- Anh Quốc đẹp quá!

- Ừ! Cậu khen thừa rồi! - Anh Vỹ đứng cạnh chóp chép snack gật gật.

Điền Chính Quốc chỉ đợi xong sự kiện, có chút tâm trạng muốn rủ mọi người đi ăn uống một chút. Dù sao ngày hôm nay mệt, tất cả đều làm việc hết công suất, nên muốn thưởng cho nhân viên một chút:

- Mọi người muốn đi ăn uống gì không? Chắc ai cũng vừa đói vừa mệt rồi!

- Ăn lẩu ăn lẩu! - Anh Vỹ nhanh nhảu

- Vậy được! Chúng ta đi thôi!

Cả đoàn vừa vui vẻ lên xe thì chuông điện thoại Điền Chính Quốc lại rung lên.

- Anh đang ở đâu đấy? - Là Tiểu Cách, giọng cô run run lên

- Anh vừa từ lễ trao giải Rose về, chuẩn bị đi ăn cùng mọi người !

- Em.. không... ổn.. Chính Quốc...

Giọng Tiểu Cách lấp lửng khiến Điền Chính Quốc không khỏi lo lắng, dù biết rõ tình cảm mình dành cho cô có giới hạn, nhưng trước giờ anh vẫn đối xử tốt với cô, hai chuyện này không thể đánh đồng.

- Được rồi, anh qua ngay! - Nói rồi Điền Chính Quốc đành nói anh Vỹ lái xe đưa mọi người về trước. Còn mình cùng Kim Thái Hanh chủ động bắt taxi đến tìm Tiểu Cách.

Tiểu Cách nằm trong phòng, mặt mũi tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.

Điền Chính Quốc bất chợt đau lòng, quát:

- Thuê các người về để khi chủ các người bị bệnh thì để cô ấy chết không ai biết à?

- Không! Em muốn đợi anh đến. Đừng trách họ!

- Em ngốc à? Nếu anh bận không nghe máy thì sao?

- Em tin anh quan tâm em mà!

Kim Thái Hanh một lần nữa lại muốn chửi thề. Tâm trạng còn mới vui vẻ được chút, tự dưng lại phải ở đây chứng kiến cái khung cảnh nhạt nhẽo này. Điền Chính Quốc lo lắng định bế Tiểu Cách ra ngoài ngay thì Kim Thái Hanh vội vàng nhấc bổng cô lên, nghiêm túc nhìn Điền Chính Quốc:

- Để tôi!

Kim Thái Hanh thật sự rất ngại tiếp xúc với người lạ, đặc biệt nếu là bạn gái của Điền Chính Quốc thì còn có phần căm ghét. Mặc dù không muốn chạm vào người cô ta nhưng cậu không thích Điền Chính Quốc bế cô ta, vậy thì cậu phải lựa chọn mình sẽ làm chuyện đó thay anh. Điền Chính Quốc chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ nghĩ sẽ đưa Tiểu Cách đến bệnh viện càng nhanh càng tốt.

- Cảm sốt thông thường thôi! Chúng tôi truyền nước với cho cô ấy uống thuốc rồi, để cô ấy nghỉ ngơi là được!

- Cảm ơn bác sĩ!

Nhìn Điền Chính Quốc lo lắng thái quá cho Tiểu Cách mà Kim Thái Hanh bỗng có chút buồn nôn. Dù sao trước giờ Điền Chính Quốc vẫn như vậy, vài ba vết thương nhỏ của cậu anh còn quan tâm, huống chi. Nhưng từ nhỏ đến giờ, bao nhiêu lần đau ốm tưởng chết cậu cũng chỉ có một mình, bao nhiêu vết thương cậu cũng chịu đựng một mình được, có sao, Kim Thái Hanh nhìn những người quá yếu đuối thật sự không quen mắt, có chút nổi da gà. Nhưng nếu người đó là Điền Chính Quốc, thì thật tốt, vậy thì cậu có thể che chở bảo vệ cho anh rồi.

- Xài Tiểu Cách! Lần sau em đừng có cố chấp như thế? Nếu đi quay về không ổn thì phải gọi bác sĩ đến, lại còn ngang ngược chờ anh đến nữa. Lần này là cảm nhẹ, lần sau lỡ nặng thì biết làm sao?

- Anh đang lo lắng cho em sao? - Tiểu Cách thều thào

Điền Chính Quốc có chút ngại ngùng, bỗng dưng Tiểu Cách lại nhắc đến vấn đề này. Tất nhiên anh nhớ cả hai đang trong thời gian "Yêu", với lại còn có Kim Thái Hanh ở đây, anh cũng không thể nói rằng anh chỉ quan tâm cô như một người bạn được.

- Anh Quốc! Truyền nước xong về em về nhà nhé!

- Không được, cứ ở đây, khoẻ hẳn mới được về! - Điền Chính Quốc kiên quyết

Tiểu Cách bỗng bật cười:

- Lần nào anh cũng làm nghiêm trọng mọi việc lên. Ở nhà em anh gọi bác sĩ Cố đến là được rồi, lại còn chưa kịp nói gì, đã đến bệnh viện rồi, ngày mai chúng ta lại chình ình trên mọi mặt báo!

- Ừ nhỉ? - Mặt Điền Chính Quốc bỗng nghệt ra

- Em chỉ là muốn anh đi làm về quan tâm đến em một chút!

- Anh vẫn quan tâm em mà, vậy ngoan đợi một chút anh đưa em về, rồi gọi bác sĩ Cố.

- Được!

Thực sự với Tiểu Cách, nếu người đi cùng Điền Chính Quốc là anh Vỹ, cô sẽ đề nghị Điền Chính Quốc ở lại cùng với mình. Nhưng người đi cùng anh là tên nhìn đã thấy ghét Kim Thái Hanh, vừa nhạt nhẽo lại khô khan, còn luôn dính lấy anh, chẳng thà về nhà ngủ cho khoẻ.

Sớm muộn gì cô cũng phải tách cậu ta ra khỏi Điền Chính Quốc thôi.

.

Đưa Tiểu Cách về xong cũng đến nửa đêm, Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc uể oải gọi một chiếc taxi về vì không muốn phiền anh Vỹ đến đón. Dù sao đi cùng Kim Thái Hanh anh cũng có cảm giác an toàn tuyệt đối.

Xe vừa đi được nửa đường, đã bị chặn lại hai đầu. Cái quái gì xảy ra vậy, đã mệt thì chớ, còn ai lại chặn xe của anh lại vậy.

- Bác tài, anh Quốc. Để tôi ra ngoài xem, khoá cửa xe lại!

- Thái Hanh, cẩn thận! - Điền Chính Quốc lo lắng

Bấy giờ đám người lạ mặt cũng bước từ hai chiếc xe cũ không biển số xuống, mặt mũi bịt kín bưng, trên tay cầm nào côn, nào gậy bóng chày rất đáng sợ. Người nào người nấy hung hăng đến gần chiếc taxi nhỏ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro