1. Rước ông xã nổi tiếng về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chúng ta đều yêu nhau hết mình, nhưng chưa bao giờ nói được với nhau một câu...

"Wo ai ni."

***

Tiếng chuông báo điện thoại di động của Kim Tại Hưởng vang lên, Phác Chí Mẫn giật mình tỉnh giấc, hơi nghiêng người cậu phát hiện ra mình đang ngủ trong lòng Kim Tại Hưởng. Hoảng hốt vài giây, cậu mới lờ mờ nhớ được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đêm qua, liền như bị điện giật cậu bật dậy nhảy xuống giường, vội vã chạy vào phòng tắm.

Những tiếng động không nhỏ do Phác Chí Mẫn gây ra, cộng với chuông điện thoại đã đánh thức Kim Tại Hưởng. Vừa hé mắt ra anh liền thấy tấm thân mảnh mai của Phác Chí Mẫn đang nhảy vào phòng tắm. Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua trong chốc lát, nhưng anh vẫn thấy rõ ràng Phác Chí Mẫn toàn thân lõa lồ, trên làn da trắng nõn nà đầy những dấu hôn đậm nhạt. Bỗng từng đoạn hình ảnh nối nhau hiện ra trong đầu anh, là Phác Chí Mẫn chủ động chui vào trong ngực anh, hôn anh, vuốt ve anh, cởi bỏ quần áo của anh...

Kim Tại Hưởng tức giận cau mày, tầm mắt theo bản năng quét một vòng quanh phòng ngủ, nhìn thấy bên giường một đống hỗn độn, những quần áo lớn nhỏ của cả hai ném cùng một chỗ, trên ra giường còn dính một vệt nhỏ đỏ tươi...

Kim Tại Hưởng đêm qua uống nhiều rượu, sau cơn say đầu anh có chút nhức nhưng vẫn không ảnh hưởng đến những suy nghĩ, anh liền sáng tỏ chuyện xảy ra tối qua giữa anh và Phác Chí Mẫn.

Hóa ra anh không mơ, mà đó là sự thật.

Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt rồi mạnh mẽ xốc chăn lên vùng dậy , cơn tức giận bừng bừng bốc lên, Kim Tại Hưởng cũng lao theo vào phòng tắm.

Phác Chí Mẫn sau khi đóng cửa phòng tắm, mới lặng lẽ hít một hơi dài. Tối hôm qua, cậu cũng uống chút rượu, nửa tỉnh nửa mê mơ mơ hồ hồ mà chui vào lòng Kim Tại Hưởng hồi nào không hay. Cậu còn tưởng mình đang mơ cho nên mới đánh bạo hôn anh, rồi như phản xạ tự nhiên anh cũng cuồng nhiệt hưởng ứng, và diễn biến càng đi xa khỏi nụ hôn ban đầu... Ai cũng ngỡ mình đang trong giấc mơ nên cứ việc buông thả.

Cậu và Kim Tại Hưởng kết hôn đã hai tháng, nhưng đây không phải cuộc hôn nhân vì tình yêu. Nhìn ngoài không ai biết bọn họ là vợ chồng, từ ngày cưới hai người đã thỏa thuận ngầm không đụng chạm lẫn nhau, ra khỏi cửa thì xem như không hề quen biết, vậy mà cậu dám phá vỡ ký kết ấy rồi...

Liệu khi tỉnh lại thì anh sẽ phản ứng như thế nào đây?

Nghĩ tới đó, đáy lòng Phác Chí Mẫn dâng lên một nỗi hoang mang và sợ hãi, phải một hồi cậu mới run rẩy mở vòi nước, đang chuẩn bị đưa mặt vào dòng nước mát lạnh để lấy lại bình tĩnh thì cửa phòng tắm đột ngột bị Kim Tại Hưởng hung hăng đạp một cước đá bung ra, trong cơn giận hừng hực anh nhào tới túm lấy cổ tay cậu, cậu dùng hết sức vung ra, anh nhanh tay bóp lấy cổ, đẩy cậu áp sát vào tường.

Kim Tại Hưởng nóng nảy ra tay không hề nhẹ, toàn thân Phác Chí Mẫn ê nhức và nghẹn thở. Không bớt tức giận, Kim Tại Hưởng nhìn gằm vào mặt cậu mà rít lên : "Phác Chí Mẫn, tôi không ngờ cậu có bản lĩnh giậu đổ bìm leo như vậy, thừa dịp tôi uống say chủ động nhảy vào tôi, rồi cả gan trèo lên giường của tôi nữa!"
Kim Tại Hưởng nói tới đây thì ngưng lại như là nghĩ đến điều gì, ánh mắt trầm xuống, ra sức vừa siết cổ Phác Chí Mẫn vừa hướng khuôn mặt của cậu lên, nhìn chằm chằm vào mắt của cậu, nét mặt lạnh lùng anh nói bằng giọng băng giá : "Phác Chí Mẫn, nếu tôi nhớ không lầm trong đêm tân hôn, cậu tỏ ra thuần khiết lắm mà! Câu nói đầu tiên của cậu với tôi là không cho tôi chạm vào cậu! Thế nào? Mới kết hôn có hai tháng mà cậu đã thay đổi suy nghĩ, chủ động bò lên giường tôi?"

Khi Kim Tại Hưởng nói những lời này, trên gương mặt đẹp đẽ không biểu hiện chút xíu tình cảm, đôi mắt đen sâu thẳm đẹp mê hồn trở nên sắc lạnh, cả người anh bất động ngoại trừ bàn tay đang siết cổ cậu càng lúc càng mạnh như trút vào đó tất cả sự giận dữ, làm người ta khiếp sợ.

Phác Chí Mẫn vốn đã luống cuống trong sự cố căng thẳng này, lại còn bị anh một mực chất vấn thì càng kinh hoảng, ngay cả đầu ngón chân cũng run rẩy, cậu cắn môi dưới, suy nghĩ cả buổi, nhưng vẫn không thể nói ra một chữ.

Kim Tại Hưởng cũng không mở miệng nói thêm câu nào, trông bộ dạng có vẻ kiên nhẫn chờ đợi cậu trả lời .

Phòng tắm trở nên im lặng, ngột ngạt đến nín thở, ánh mắt Kim Tại Hưởng vẫn không rời khỏi gương mặt khả ái của Phác Chí Mẫn.

Tự đáy lòng cậu đang vô cùng sợ hãi, cảm giác như anh ta có thể đọc thấu tâm can mình, tim cậu đập càng ngày càng mạnh, ngay lúc Phác Chí Mẫn cho là mình sắp chịu đựng không nổi, Kim Tại Hưởng lại lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh : "Hay là, ngay từ đầu cậu đã muốn lên giường với tôi..."

Phác Chí Mẫn nghe đến đó toàn thân run lên, anh thật sự không hiểu được con người cậu?

Phác Chí Mẫn chớp mắt thoáng kinh ngạc, nhưng để che giấu điều kia, cậu theo phản xạ tự nhiên bật lời : "Tôi muốn diễn bộ phim truyền hình《Địa lão thiên hoàng》."

Câu nói giòn tan của Phác Chí Mẫn đã dứt khoát cắt đứt lời nói đến một nửa của Kim Tại Hưởng.

Không biết có phải do Phác Chí Mẫn nhận lỗi quá nhanh khiến Kim Tại Hưởng không nghe thấy rõ ràng, anh có chút ngẩn người, nín lặng hồi lâu.

.

Phác Chí Mẫn cảm giác được tim mình đập thình thịch gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu cố gắng lấy hết sức bình tĩnh, nhìn chằm chằm gương mặt khôi ngô trong sáng như thiên thần của Kim Tại Hưởng, cố gắng trấn tĩnh, tiếp tục lý lẽ : "Anh biết đấy, tôi bước vào làng giải trí đã hơn nửa năm rồi, nhưng vẫn chưa có vai diễn nào tốt cả. Anh được coi là ông trùm làng giải trí nên chỉ cần anh nói giúp một câu thì nhất định là tôi sẽ được diễn 《Địa lão thiên hoàng》."

Phác Chí Mẫn nói tới đây, dừng lại một chút, nhấp mím môi, ngữ điệu không hấp tấp vội vàng chêm thêm câu : "Còn tối hôm qua, là hồi báo của tôi."

Phác Chí Mẫn vừa dứt lời, Kim Tại Hưởng đồng tử kịch liệt co rút. Cố đè ép lại cơn tức giận mà những ngón tay anh đang siết chặt khẽ run lên dần dần buông lỏng khỏi cổ cậu. Giây sau đó, anh liền giận quá thành cười: "Phác Chí Mẫn, cậu đây là muốn chơi quy tắc ngầm với tôi sao?"

Kim Tại Hưởng cười khẽ hai tiếng rồi biến mất không còn dấu vết, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu, lời nói ,cay nghiệt mà lạnh lẽo : "Được lắm, Phác Chí Mẫn , nếu cậu đã muốn chơi với tôi, tôi sẽ để cho cậu biết thế nào là địa ngục!"
Kim Tại Hưởng hận không thể xé nát khuôn mặt Phác Chí Mẫn, nghiến răng nghiến lợi ném lại lời cuối cùng, liền buông bàn tay đang siết cổ cậu, rồi không thèm liếc nhìn lấy một cái nghênh ngang rời đi.

Biết thế nào là địa ngục. . . . . . Lông mi thật dài run lên, sắc mặt Phác Chí Mẫn trở nên trắng nhợt, dựa sát vào tường không nhúc nhích, cho đến khi truyền đến tiếng đinh tai nhức óc của cánh cửa đóng sầm, cậu mím môi nuốt một ngụm nước bọt, vô lực ngồi xổm xuống, khóe mắt nổi lên một tầng ướt át.

Cậu làm sao có thể chỉ để trở thành diễn viên trong bộ phim truyền hình "Địa lão thiêng hoang" kia mới lên giường của anh chứ?

Chẳng qua cô chỉ lấy đó làm cái cớ để che dấu đi tâm tư của mình.

Mà điều đó, là một bí mật chỉ riêng duy nhất cậu biết, rằng... cậu yêu anh!

Đúng vậy, yêu anh, cậu thầm yêu anh suốt mười ba năm, cậu không dám cho anh biết, cũng không thể để anh biết..

Cậu vốn tưởng rằng cậu đã giấu những điều này rất tốt, nhưng là không ngờ tới, tối hôm qua cậu chỉ uống chút rượu, liền để lộ ra tâm sự của mình, cậu đúng là đã đánh giá quá cao năng lực của mình mà.

Mặc kệ Kim Tại Hưởng có bao nhiêu phẫn nộ việc Phác Chí Mẫn chủ động leo lên giường anh, ba ngày sau, Phác Chí Mẫn vẫn nhận được cuộc gọi từ bên "Địa lão thiên hoang", thông báo cậu đến thử vai diễn.

Phác Chí Mẫn cũng không biết vai diễn của cậu là Kim Tại Hưởng phân phó xuống, hay là đạo diễn của "Địa lão thiêng hoang" sắp xếp. Tần suất cậu xuất hiện trong các bộ phim tuy không coi là nhiều, nhưng cũng không thể tính là ít, chưa nói tới vai chính quan trọng như thế nào, nhưng cũng không phải vai phụ có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng so với những vai diễn lúc trước, đúng là tốt hơn ngàn lần.

Bởi vì dựa vào thủ đoạn bất chính mà lấy được vai diễn này, cho nên khi Phác Chí Mẫn diễn thử, tuy chỉ có một cảnh nhưng đã kết thúc, liền trực tiếp ký hợp đồng.

Ba ngày sau, Phác Chí Mẫn tiến vào đoàn phim chính thức khởi quay, mà Kim Tại Hưởng cũng vào ngày hôm sau bay đi Rome quay bộ phim mới của anh.

Kết hôn hai tháng, hai con người ân-ái-một-đêm, liền chia cách ra hai con đường.

Ba tháng sau.

Qua ba tháng quay, đoàn làm phim "Địa lão thiên hoang" đã thuê một biệt thự có phong cảnh tuyệt đẹp trị giá ba mươi triệu ở vùng ngoại ô phía đông của thủ đô, mọi người trong đoàn ai nấy đều hân hoan. Cao hứng nhất phải kể đến đạo diễn của "Địa lão thiên hoang", ông sảng khoái làm cú phone đến Beijing Grand Hotel bao cả đại sảnh trên tầng thượng đãi toàn bộ người của đoàn buổi tiệc rượu..

Thời gian buổi tiệc của "Địa lão thiên hoang" là ba giờ chiều, nhân viên đoàn phim phải thu dọn đạo cụ, diễn viên thì phải tẩy trang và thay quần áo, cho nên buổi tiệc đành dời xuống tám giờ.

Kim Tại Hưởng gần đây luôn ở Rome, bởi vì công ty tạm thời nảy sinh một chút sự việc nhỏ, hiện giờ tận dụng thời gian hai ngày nghỉ ngơi chờ quay tiếp để về nước một chuyến.

Bởi vì thời gian cấp bách, Kim Tại Hưởng căn bản không có giây phút nghỉ ngơi trên chuyến bay đường dài mệt mỏi. Vừa hạ cánh, anh liền trực tiếp từ sân bay quốc tế Bắc Kinh đến công ty.

Tới công ty, các nhân sự cấp cao đã chờ sẵn trong phòng hội nghị, Kim Tại Hưởng ngay cả miếng nước cũng chưa uống, lập tức bắt đầu cuộc họp..

Hội nghị kéo dài liên tục từ ba giờ chiều đến sáu giờ tối mới kết thúc, khi Kim Tại Hưởng quay về văn phòng, trợ lý cũng tiến theo vào : "Ông Kim, tôi đã đặt vé máy bay mười hai giờ tối nay quay lại Rome, đến nơi thì ngài còn mười lăm tiếng để nghỉ ngơi trước lúc quay."

Bay một quãng đường dài cộng với buổi hội nghị lúc chiều khiến cho Kim Tại Hưởng có vẻ thoáng chút mệt mỏi. Anh ngồi trên ghế làm việc, vừa nghe trợ lý báo cáo hành trình, vừa thuận tay lấy ra chiếc di động mà anh đã tắt âm trong khi họp, thấy không có tin tức quan trọng, trong lúc đang chuẩn bị khóa màn hình di động, thì WeChat buzz lên, Kim Tại Hưởng vô tình tiện tay nhấn mở xem tin nhắn trong group : "Địa lão thiên hoang đã hoàn thành tốt đẹp, tám giờ tối nay ở Beijing Grand Hotel mở tiệc, có thời gian thì ghé qua đây nhá!"

Kim Tại Hưởng đọc đi đọc lại câu nói kia ước chừng năm giây, sau đó mới lặng lẽ ngẩng lên, gật đầu đồng ý với cô trợ lý đã báo cáo xong, tỏ vẻ đã biết.

Trợ lý theo Kim Tại Hưởng lâu năm rồi nên hiểu rõ tính anh trầm tĩnh ít nói , không bao giờ để lộ cảm xúc ra vẻ mặt, cô trợ lý vẫn tiếp tục nói: "Ông Kim, từ giờ tới lúc máy bay cất cánh còn sáu tiếng, ngài dùng bữa tối trong thành phố, hay là để ra thẳng đến sân bay rồi ăn ạ?"

.

"Ăn trong thành phố đi." Kim Tại Hưởng thản nhiên trả lời, không đợi trợ lý hỏi đi nơi nào ăn, liền nói tiếp : "Đi Beijing Grand Hotel."

Kim Tại Hưởng cùng trợ lý ăn xong bữa cơm tối, đã là tám giờ rưỡi tối rồi. Sau khi thanh toán, đúng lúc hai người một trước một sau bước về cửa chính,Kim Tại Hưởng bỗng dừng bước.

Trợ lý cũng vội vàng ngừng theo: "Ông Kim, có chuyện gì sao?"
Kim Tại Hưởng vẫn yên lặng không đáp một hồi lâu, đến khi trợ lý định lên tiếng hỏi lại một lần nữa thì anh mới từ tốn mở miệng nói: "Cậu vào trong xe trước chờ tôi, tôi có chút chuyện, lên lầu một lúc đã."

Nói xong, Kim Tại Hưởng đứng ở cửa chính khách sạn vài giây, sau đó mới xoay người, bước về phía thang máy. 

-

-

Phác Chí Mẫn đóng vai chính trong bộ phim truyền hình "Địa lão thiên hoang", nên đương nhiên cũng phải tham buổi tiệc mừng công này, vừa về tới thành phố, cậu dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa, thay quần áo, làm tóc, sau đó qua loa chọn một món trang sức trang nhã, liền vội vội vàng vàng chạy đến Bejing Grand Hotel. Nhưng rốt cục Phác Chí Mẫn vẫn không kịp, khi cậu tới nơi thì đạo diễn "Địa lão thiên hoang" đã đứng trên sân khấu, đang trang trọng đọc bài diễn văn cảm tạ.

.

May mà mọi người tập trung chú ý nhìn người đạo diễn trên sân khấu nên không thấy Phác Chí Mẫn đến trễ, cậu đứng ở bên ngoài đám đông nhìn quanh một vòng, sau đó quyết định hướng về phía đại diện Triệu Manh đang đứng phía ngoài đi tới.

Đạo diễn nói cũng không dài, sau khi chấm dứt, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Mọi người cụng ly, vui vẻ hàn huyên.

Tuy Phác Chí Mẫn trong làng giải trí không phải là người có tên tuổi, nhưng lại sở hữu thân hình hoàn mỹ, khí chất tao nhã, hơn nữa còn biết cách đối nhân xử thế, cho nên ở buổi tiệc xã giao thế này, đối với người trên kẻ dưới cậu đều có ngôn từ cử chỉ tao nhã thân thiện không chê vào đâu được.

Sau khi Phác Chí Mẫn kính rượu những người có máu mặt trong giới, thì cậu đã đói đến nỗi bụng muốn dán vào lưng, không lên tiếng liền lôi kéo Triệu Manh qua khu buffet làm người bưng bê giúp cô, rồi tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Nhưng Phác Chí Mẫn còn chưa ăn được mấy miếng, thì bữa tiệc vốn đang ồn ào náo nhiệt, trong phút chốc đột nhiên yên tĩnh lạ thường.

.

Phác Chí Mẫn cố nuốt nốt miếng thức ăn, vừa tò mò ngẩng đầu lên nhìn theo phương hướng ánh mắt của mọi người, đã thấy bóng hình Kim Tại Hưởng đập vào trong mắt.

Ngay lập tức sự việc của ba tháng trước ùa về trong đầu Phác Chí Mẫn, bởi vì uống say, u mê leo lên giường của anh, đã bị anh tức giận vừa bóp cổ vừa mắng nhiếc :

"Phác Chí Mẫn, cậu đây là muốn chơi quy tắc ngầm với tôi sao?"

"Được lắm, Phác Chí Mẫn, nếu cậu đã muốn chơi với tôi, tôi sẽ để cho cậu biết thế nào là địa ngục!"

Nhớ đến đó Phác Chí Mẫn xiết chặt đôi đũa đang cầm trong tay, trái tim trong lồng ngực bắt đầu đập loạn xạ .

Ngày hôm đó, nhất định là anh vô cùng bức xúc nên mới có thể thốt ra những lời khó nghe như vậy. Suốt ba tháng qua cậu luôn trốn tránh anh, nhưng cho dù trốn thế nào, cuối cùng bây giờ vẫn phải chạm mặt nhau..

Bộ vét màu đen cắt may vừa vặn khéo léo càng tôn thêm dáng người hào hoa nho nhã củaKim Tại hưởng, ánh đèn đại sảnh yến tiệc làm gương mặt anh tỏa sáng lung linh hơn, tạo hóa ưu ái ban cho anh khuôn mặt qúa hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ, mũi cao, mày ngài, mắt phượng, đôi môi mỏng gợi cảm, không thể diễn tả hết đựợc vẻ đẹp xuất thần ấy.

Làng giải trí từ trước đến nay luôn không thiếu những nam thanh nữ tú, tuấn nam mỹ nữ, tùy tiện kéo bất kỳ ai trong đám người này, đều là sặc sỡ loá mắt. Nhưng khi có mặt anh thì hết thảy đều chìm nghỉm không ai sánh kịp, ở Kim Tại Hưởng toát ra một sức quyến rũ kỳ lạ, nó biến anh trở thành tâm điểm cho mọi người.

Toàn bộ khung cảnh buổi tiệc bởi vì anh đột nhiên xuất hiện mà lặng lẽ kéo dài chừng nửa phút, đạo diễn "Địa lão thiên hoang" là người đầu tiên phục hồi tinh thần, bưng ly rượu, ân cần khách sáo tiến lên đón: "Ông Kim . . . . . ."

Theo tiếng đạo diễn mở miệng, không khí buổi tiệc thoáng dịu đi một chút, tuy rằng mọi người trong lòng biết rõ ràng đi bắt chuyện sẽ không được đáp lại, nhưng tất cả đều khuôn mặt tươi cười hướng phía Kim Tại Hưởng chào hỏi : "Xin chào ông Kim!"
Kim Tại Hưởng phảng phất như không nghe được lời chào hỏi của người chung quanh, chỉ nhìn không chớp mắt hướng về phía khu ghế ngồi, bước đi thong thả, tuy chỉ là hành động rất đỗi bình thường như vậy, nhưng vẫn như trước được anh bước đi theo một hương vị làm điên đảo con người..

Đạo diễn bưng rượu, lẽo đẽo đi theo bên cạnh Kim Tại Hưởng, vẻ mặt hớn hở, miệng nói không ngớt.

Phác Chí Mẫn vẫn đang yên vị ở khu vực ngồi, ban đầu khoảng cách còn khá xa do có đám người che chắn, cậu mới dám tranh thủ trộm ngắm Kim Tại Hưởng một chút. Khi bước chân anh càng ngày càng gần, cậu chỉ dám thỉnh thoảng liếc nhanh qua một cái. Đến lúc Kim Tại Hưởng tới gần kề thì cậu ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, chỉ cầm đôi đũa mà xêu đồ ăn một cách cứng ngắc, giả đò bình tĩnh thờ ơ không mảy may để ý tới sự xuất hiện của anh.

"Kim tổng, ngài đến mà không nói trước một tiếng, để tôi phái người đi đón ngài. . . ." Nghe tiếng đạo diễn nói Phác Chí Mẫn cảm giác được Kim Tại Hưởng đang đi tới chỗ mình, cậu vô thức nắm chặt chiếc đũa hơn, lưng duỗi thẳng, nhìn chăm chăm vào đĩa thức ăn không chớp mắt, mà ngay cả động tác nhai cũng trở nên thật cẩn thận..

Rốt cục Kim Tại Hưởng cũng bước đi ngang qua khỏi chỗ cậu ngồi, Phác Chí Mẫn vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì phát hiện anh tới ngồi xuống chiếc ghế ngay sau lưng mình .

Lúc ban đầu khi Phác Chí Mẫn thích Kim Tại Hưởng , nằm mộng cũng muốn có thể mỗi ngày nhìn thấy anh, nhưng sau đó, cậu trở nên có chút e ngại khi thấy anh. Lúc anh đi xa thì không đến nỗi, nhưng chỉ cần ở khoảng cách gần, cậu liền không thể nói nên lời, khẩn trương cùng sợ hãi, huống chi ba tháng trước còn xảy ra chuyện như vậy...

Lúc này anh ngồi đằng sau cậu, giọng nói của anh, hơi thở của anh, cậu đều có thể cảm nhận rõ ràng. Phác Chí Mẫn khẩn trương tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Kim Tại Hường cùng đạo diễn đàm luận về một số phim điện ảnh và chương trình truyền hình. Anh nói rất ít, mà chủ yếu là đạo diễn thao thao bất tuyệt. Nhưng mỗi lần Kim Tại Hưởng lên tiếng, đều làm cho đáy lòng Phác Chí Mẫn run lên kịch liệt..

Đến cuối cùng, cậu không chịu nổi nữa, đành buông đôi đũa trong tay xuống, lấy cớ đi toilet nói với Triệu Manh rồi đứng lên.

Không biết có phải trùng hợp hay không, lúc Phác Chí Mẫn đứng lên, Kim Tại Hưởng cũng bật dậy.

Toilet phía sau Phác Chí Mẫn, cửa ra đại sảnh buổi tiệc sau lưng Kim Tại Hưởng. Cậu xoay người, anh cũng xoay người, hai người cứ như vậy không kịp phòng bị bất ngờ đối mặt nhau.

Phác Chí Mẫn vừa chạm phải tầm mắt Kim Tại Hưởng, liền hoảng sợ vội vã cúi đầu, tránh đi ánh nhìn của anh.

Phác Chí Mẫn và Kim Tại Hưởng thành vợ chồng đã được năm tháng, nhưng là kết hôn trong bí mật, nên trong con mắt của người ngoài, hai người bọn họ chỉ là người xa lạ không có quan hệ.

Phác Chí Mẫn siết chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế đáy lòng đang rung động của mình, vờ không quen biết Kim Tại Hưởng như những người khác, hướng phía anh cung kính chào chào hỏi : "Chào ông Kim.".

Kim Tại Hưởng không thay đổi sắc mặt nhưng đứng bất động, ánh mắt có chút mơ hồ dường như căn bản là không nghe thấy tiếng của Phác Chí Mẫn. Qua một hồi thật lâu, anh chợt chớp mắt, xoay người, vòng qua bên sải bước hướng về cửa ra đại sảnh buổi tiệc rời đi.

Từ đầu đến cuối, anh đều không liếc mắt nhìn Phác Chí Mẫn lấy một cái, như thể nam nhân đứng trước mặt anh không phải là người vợ đã kết hôn cùng anh năm tháng qua.

-

Kim Tại Hưởng tính tình cô lãnh, toát ra hơi thở người-lạ-chớ-tới-gần. Hơn nữa, trong làng giải trí anh một tay che trời, khiến mọi người gặp anh khó tránh khỏi căng thẳng cẩn trọng. Hiện tại anh đã đi rồi, không khí buổi tiệc dần khôi phục lại sự huyên náo, tất nhiên cũng bởi vì sự xuất hiện của anh, nhiều người không kiềm chế được bàn tán xôn xao về anh..

"Kim Tại Hưởng thật đúng là huyền thoại của giới showbiz!"

"Đâu chỉ là huyền thoại thôi, mà thật sự là một huyền thoại khó tin! Phải biết rằng từ lúc anh ta gia nhập đến nay, suốt mười năm mà không có một scandal hay vụ bê bối tình ái nào."

"Hơn nữa anh ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nghe nói lúc anh ta gia nhập giới showbiz chỉ là một thanh niên nghèo, đòi tiền không có tiền muốn bối cảnh không bối cảnh, chịu không ít uất ức, nhẫn nhịn gần bốn năm mới hết khổ. Và rồi từ đó ra khỏi tầm kiểm soát, liên tiếp trong sáu năm nay, mười kiệt tác điện ảnh được bình chọn trên mạng, trong đó có sáu bộ phim anh ta đảm nhiệm vai chính, hai bộ là vai phụ."
Hơn truyền kỳ một màn là ba năm trước đây, truyền thông Hoàn Ảnh gặp phải nguy cơ muốn đóng cửa, cậu ta đã dùng toàn bộ đồng lương dành dụm được trong mấy năm để thu mua lại truyền thông Hoàn Ảnh. Khi ấy tất cả mọi người đều nghĩ cậu ta đi tới kết cục phá sản không đồng xu dính túi, nào ai biết được chỉ trong ba năm ngắn ngủi, truyền thông Hoàn Ảnh thật sự trở thành công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất trong nước, những ngôi sao nổi tiếng trên truyền hình, người nào mà không phải xuất thân từ truyền thông Hoàn Ảnh chứ."

"Nhưng tôi nghe nói rằng cậu ta có tính cách hơi quái gở, không tình yêu, cũng không giao thiệp với người khác, chỉ thích làm việc một mình. Bất quá trong giới showbiz mấy năm nay không ai vượt qua được gương mặt anh tuấn, năng lực xuất chúng, lẫn diễn kỹ hạng nhất của cậu ta, khó trách mọi người đều gọi cậu ấy là người chồng quốc dân, chỉ là không biết người chồng quốc dân này cuối cùng sẽ lấy ai đây?"

"Lại nói, cậu ta gia nhập từ năm mười tám tuổi, đến nay cũng đã hai mươi tám rồi, cho dù là không kết hôn, cũng nên có bạn gái chứ? Như thế nào một chút tin tức cũng không có?"

"Đúng vậy, đừng nói bạn gái, mà ngay cả đối tượng ái - muội cũng không thể chụp được a, anh nói xem liệu cậu ấy có phải là không có hứng thú với phụ nữ không...?"

( Meo>> Ây da, Hưởng ca chứng minh cho mọi người rằng mình có vợ rồi đi chứ. haha )

. . . . . .

Triệu Manh nghe những người xung quanh nghị luận, nhịn không được ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phác Chí Mẫn trước mặt đang cầm thìa khuấy cà phê, hỏi : "Không phải anh ấy ở Rome quay phim còn chưa kết thúc sao? Thế nào lại đột nhiên quay về Bắc Kinh?".

Tuy rằng chuyện kết hôn của Phác Chí Mẫn và Kim Tại Hưởng giữ bí mật với bên ngoài, nhưng thân là bạn tốt nhiều năm kiêm người đại diện của Phác Chí Mẫn - Triệu Manh, cho nên từ "anh ta" trong lời của Triệu Manh tuy không nêu tên nhưng cậu hiểu được là đang ám chỉ Kim Tại Hưởng. Tay cầm thìa hơi dừng lại, sau đó cậu ngẩng đầu lên và nhìn Triệu Manh, lắc lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Không biết."

"Không biết?!" Triệu Manh vẻ mặt kỳ quái xem xét Phác Chí Mẫn: " Phác Chí Mẫn, cậu rốt cuộc có phải là vợ không vậy? Anh ta từ Rome quay về Bắc Kinh, sao lại không thông báo cho cậu?"

Phác Chí Mẫn tiếp tục lắc đầu : "Không có."

Triệu Manh đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng mới vừa rồi Phác Chí Mẫn và Kim Tại Hưởng chạm mặt nhau mà Kim Tại Hưởng từ đầu tới đuôi đều không nhìn Phác Chí Mẫn lấy một cái. Lúc đó, cô (Triệu Manh) chỉ nghĩ là hai người chỉ diễn trò để che giấu việc kết hôn, nhưng bây giờ cô lại thấy có vẻ không giống như cô nghĩ. Triệu Manh cau mày, mở miệng hỏi lần nữa : "Cậu và anh ta đã từng vụng trộm như thế nào? Bình thường khi không gặp nhau thì bao lâu mới liên lạc một lần?".

Phác Chí Mẫn rũ xuống rèm mắt, không nói gì, cậu và Kim Tại Hưởng không có xảy ra cái gì gọi là vụng trộm, từ khi kết hôn tới giờ đã được năm tháng, số lần nói chuyện không vượt quá ba, mà lần bọn họ nói chuyện nhiều nhất là vào ba tháng trước, khi cô ngà ngà say mà ôm ấp yêu anh một lần, mà một lần đó cũng là anh mắng cậu.

Nghĩ tới điều ấy, Phác Chí Mẫn nhếch môi cười nhạt, bỏ qua câu đầu mà trả lời thẳng vấn đề thứ hai của Triệu Manh : "Anh ấy và tôi đã ba tháng không liên lạc rồi."

Ba tháng?!" Triệu Manh mở to hai mắt, vẻ mặt bất khả tư nghị : "Phác Chí Mẫn, cậu rốt cuộc là vợ anh ta, hay anh ta đang nuôi vợ bé? Nói cậu là vợ bé cũng là coi trọng cậu lắm rồi. Vợ bé bồi kim chủ ngủ một giấc, còn có thể mò được không ít chỗ tốt, mà cậu thì sao? Thân là vợ anh ta, cậu xem cậu từ đầu tới chân, ăn với mặc, có cái nào giá trị vượt qua năm con số đâu? Còn nữa, anh ta trong giới showbiz hô mưa gọi gió, muốn đưa cậu lên thành ngôi sao sáng chói là việc dễ như trở bàn tay, nhưng lại khăng khăng chỉ cấp cho cậu một vai phụ nhỏ trong Địa lão thiên hoang..."

([kim chủ] kim: tiền, chủ: chủ nhân; kiểu như anh là ông chủ sẽ giả tiền cho em ấy.)

Phác Chí Mẫn không nói bất cứ điều gì, nhưng đáy lòng lại bởi vì lời nói quyết liệt của Triệu Manh mà khẽ run. Triệu Manh nói đúng, cậu đích xác ngay cả vợ bé cũng không bằng, tuy rằng cũng đều là bồi ngủ, nhưng vợ bé tốt xấu gì cũng có khả năng khiến kim chủ ưa thích, mà cậu bồi anh ngủ, ngược lại còn chọc anh phẫn nộ cùng chán ghét..

Phác Chí Mẫn bưng lên cà phê hung hăng nuốt một ngụm, áp chế đáy lòng quằn quại cay đắng, ngữ điệu nhẹ nhàng như thể đang nói đến chuyện tình của người khác : "Cô cũng không phải không biết, tôi và anh ấy là bất đắc dĩ mới kết hôn, hai người không có tình cảm, không liên lạc cũng là bình thường."

Triệu Manh và Phác Chí Mẫn quen nhau từ thời tiểu học, tuy rằng sở thích của hai người khác nhau một trời một vực, nhưng quan hệ luôn rất tốt, cho nên về một số chuyện cũ, Triệu Manh cũng biết. Cô nghe Phác Chí Mẫn nói những lời này, trầm mặc một lúc lâu, tầm mắt nhiều lần nhìn chằm chằm vào vẻ mặt Phác Chí Mẫn thủy chung vẫn duy trì bình tĩnh, rốt cuộc nhịn không được thở dài một hơi, lên tiếng : "Mẫn Mẫn, hồi trung học cơ sở, trong trường nam nữ sinh có thể nói chuyện với anh ta không nhiều, có thể đếm trên đầu ngón tay, mà cậu nằm trong số đó, hơn nữa lúc ấy anh ta đối với cậu cũng không tệ, còn nhiều lần đi chơi với cậu. Sau khi lên đại học, như thế nào đột nhiên hai người các người ai cũng không liên lạc với đối phương? Cho dù là gặp mặt, cũng xem như người xa lạ, như thể chưa bao giờ gặp trước đây, thậm chí đôi khi anh ta không nhịn được nói những câu khó nghe. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra giữa hai người?".

Xảy ra chuyện gì? Trong nháy mắt Phác Chí Mẫn trở nên có chút hoảng, cậu nhìn chằm chằm tách cà phê truớc mặt một hồi thật lâu, mới chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói : "Tôi không biết, mấy năm nay, tôi còn muốn biết hơn cô, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?"

-

Khi Kim Tại Hưởng lần nữa đi ra từ Beijing Grand Hotel, trợ lý đã đỗ xe trước cửa chính chờ.

Trợ lý thấy Kim Tại Hưởng , lập tức từ trên xe bước xuống, mở ra cửa sau xe.

Kim Tại Hưởng không nói tiếng nào khom người lên xe. Lúc trợ lý đóng cửa xe, thuận thế ngẩng đầu, liếc nhìn Kim Tại Hưởng, phát hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông tỏa sáng, khóe môi căng chặt..

Trợ lý bị vẻ mặt như thế của Kim Tại Hưởng dọa sợ tới mức đáy lòng một trận chột dạ, vội vã đóng cửa sau xe, ngồi trên chỗ điều khiển, phát động động cơ, quay vô lăng lái xe rời đi.

Trợ lý theo Kim Tại Hưởng rất nhiều năm, Kim Tại Hưởng chỉ cần có một cử chỉ vẻ mặt nhỏ thôi, liền có thể đoán được tâm tình của anh.

Khi anh căng khóe môi, tám chín phần mười là biểu hiện tâm tình không tốt.

Chỉ là rõ ràng sau bữa tối, tâm tình anh vẫn bình thường không nóng không lạnh, như thế nào một mình một người lên lầu một chuyến, trở ra liền biến thành như vậy?.

Trợ lý đáy lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không có can đảm đi hỏi Kim Tại Hưởng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ khi xe ra đến đường chính mới mở miệng xử lý việc công : "Ông Kim, bây giờ chúng ta ra thẳng sân bay chứ ạ?"

Kim Tại Hưởng không lên tiếng.

Bên trong xe càng trở nên tĩnh lặng.
Kim Tại Hưởng tính tình vốn là thiên lãnh, làm cho người ta một loại cảm giác rất khó tiếp cận, nhưng lúc này hơi thở lạnh băng xen lẫn cỗ cảm giác áp bách từ trên người anh tỏa ra lan tràn, khiến không khí bên trong xe bị đè ép mà lạnh lẽo.

Trợ lý nhìn thẳng mặt đường, không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ chuyên chú lái xe, nhưng đáy lòng cậu càng ngày càng căng thẳng..

Khi xe từ đường vành đai 2 chạy đến vành đai 3 (đường cao tốc của Bắc Kinh có 7 đường vành đai), tiết trời đang êm đẹp đột ngột chuyển mưa.

Để làm dịu lại sự căng thẳng của bản thân, trợ lý lần nữa lên tiếng : "Trời mưa rồi."

Lời nói vừa dứt, mưa càng nặng hạt hơn, bên trong thủy chung không tiếng của Kim Tại Hưởng , chỉ có âm thanh mưa rơi lạch tạch đập vào mạn xe.

Trợ lý liên tục hai lần nói chuyện, đều không nhận được trả lời, lần này hoàn toàn hết hy vọng liền im bặt.

Mưa càng lúc càng lớn, tầm nhìn không tốt, tốc độ xe cũng chậm lại. Vào lúc xe chuẩn bị quẹo vào hướng ra sân bay, Kim Tại Hưởng luôn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng : "Dừng xe!".

Kim Tại Hưởng thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ để trợ lý có thể hoàn toàn nghe thấy, liền lập tức thắng cả hai phanh lại.

Trợ lý quay đầu, nhìn về phía Kim Tại Hưởng : "Ông Kim, làm sao vậy?"

Kim Tại Hưởng rất lâu đã không lên tiếng, đôi mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ xe. Một đôi nam nam mặc đồng phục học sinh đang vội vội vàng vàng chạy dưới cơn mưa như trút, cuối cùng cũng núp được dưới mái hiên một tòa nhà bên lề đường, hai em trú được khoảng hai phút, một chiếc taxi đến mở cửa, hai người liền chui vào trong xe rời đi. Nhưng tầm mắt Lục Cẩn Niên lại vẫn như cũ dừng lại ở nơi mái hiên mà hai em học sinh ấy vừa tránh mưa.

Trợ lý cũng không hiểu được Kim Tại Hưởng đang nhìn cái gì, thấy anh hô dừng xe, chậm chạp không có gì phân phó, nhịn không được lại ra tiếng: "Ông Kim?"

Kim Tại Hưởng vẫn không nói chuyện, dường như đang thất thần, sự việc nhiều năm về trước bỗng nhiên ùa về trong đầu anh. Hôm đó cũng là một ngày mưa to như vậy, anh và Phác Chí Mẫn cùng chạy vào một ngôi nhà cũ nát tránh mưa, đó là nơi anh và cậu gặp nhau lần đầu tiên, hai người ai cũng không lên tiếng, cứ thế im lặng nhìn nhau, sau đó thấy đồng phục trên người đối phương mới biết là cả hai học cùng trường.

"Ông Kim?".

Không biết qua bao lâu, bên trong xe lại vang lên tiếng của trợ lý, Kim Tại Hưởng mi tâm hơi hơi giật, nhàn nhạt quay đầu, đáy mắt tối đen thâm thúy, bình thản không có bất kỳ sắc thái và cảm xúc nào.

Ông Kim , chưa đến hai tiếng nữa là tới giờ máy bay cất cánh, chúng ta cần phải đi làm thủ tục. . . . . ."

Trợ lý còn chưa nói hết,Kim Tại Hưởng đã nhẹ giọng đánh gãy lời cậu : "Cậu xuống xe ở trạm taxi gần nhất đi."

"A?" Trợ lý kinh ngạc, vừa định tiếp tục nói, Kim Tại Hưởng giọng điệu không thăng trầm mở miệng : "Hôm nay không đi Rome, cậu hãy đổi vé máy bay thành sáng mai.".

Đợi cho trợ lý xuống xe,Kim Tại Hưởng ngồi ở ghế lái, tay đặt trên vô lăng, ngón tay gõ lên một nhịp như đã quyết định điều gì, phiền não vặn chìa khóa, thuần thục lái xe, ngoặt một vòng tại giao lộ phía trước hướng vào thành phố.

-

Tiệc mừng công phim "Địa lão thiên hoang" kết thúc, Triệu Manh lái xe đưa Phác Chí Mẫn quay về Cẩm Tú Viên.

Cẩm Tú Viên là khu dân cư cao cấp ở Bắc Kinh, ba mặt núi vây quanh, tấc đất tấc vàng, mà phòng cưới của Kim Tại Hưởng và Phác Chí Mẫn nằm ở khu biệt thự Cẩm Tú Viên.

Triệu Manh vững vàng đỗ xe trước cổng biệt thự Kim Tại Hưởng và Phác Chí Mẫn sinh sống. Lúc này mưa đã tạnh, con đường được cọ rửa đặc biệt sạch sẽ, đèn đường mờ nhạt vẩy lên những giọt nước trên mặt đất, phản chiếu ánh sáng rực rỡ..

Phác Chí Mẫn chào tạm biệt Triệu Manh, chờ sau khi Triệu Manh đem xe quay đầu rời đi, mới từ trong túi lấy ra chìa khóa, mở cổng biệt thự.

Trời vừa đổ cơn mưa, vốn trong sân hoa nở ngập tràn, giờ trên sân lác đác vài cánh hoa rơi, những hạt mưa đọng lại trên những đóa còn trụ vững nhẹ nhàng từng giọt từng giọt tí tách trôi.

Lối vào biệt thự tuy không xa, nhưng Phác Chí Mẫn lại từng bước chậm rãi.

Kim Tại Hưởng từ Rome trở về Bắc Kinh, không biết tối nay có quay lại Cẩm Tú Viên hay không? Hoặc là, bây giờ, anh đã ở Cẩm Tú Viên rồi?

Chuyện xảy ra ba tháng trước kia,Phác Chí Mẫn thật sự không biết nên đối mặt với Kim Tại Hưởng như thế nào, vừa nghĩ tới cậu có thể sẽ chạm mặt Kim Tại Hưởng , toàn thân Phác Chí Mẫn liền vô thức trở nên căng thẳng luống cuống lên..

Phác Chí Mẫn đứng trước cửa ra vào ngôi biệt thự, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mới cầm chìa khóa mở cửa.

Trong biệt thự không có gì ngoài người giúp việc cứ mỗi ngày hai lần đến quét tước vệ sinh ở bên ngoài, cũng không có người hầu ở lâu dài, cho nên cực kỳ yên tĩnh.

Phác Chí Mẫn đứng ở lối vào phòng khác, hướng mắt xung quanh, thấy không có một bóng người mới thay giày, từ từ đi lên lầu, nhìn đến trên lầu cũng trống rỗng, Phác Chí Mẫn lúc này mới âm thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Anh không có ở Cẩm Tú Viên... Chỉ là không biết liệu đêm nay anh có tới?

Ngoài ba tháng anh và cậu không gặp mặt, hai tháng đầu khi anh và cậu kết hôn, anh cũng chỉ thỉnh thoảng mới ở lại Cẩm Tú Viên một lần, tuy rằng mỗi lần tới thời gian không cố định, nhưng cũng sẽ không muộn quá nửa đêm..

Lúc này là mười một giờ khuya, nói cách khác, đợi thêm một tiếng nữa, nếu như anh vẫn chưa đến, thì có nghĩa là đêm nay anh sẽ không tới.

Trong suốt khoảng thời gian này, Phác Chí Mẫn luôn thấp thỏm không yên, thời gian chậm rãi trôi, kim đồng hồ trên vách tường phòng ngủ chỉ một giờ. Phác Chí Mẫn thân thể căng thẳng suốt một đêm, rốt cuộc cũng được thả lỏng, cả người vô lực nằm trên ghế sô pha.

Đã một giờ sáng rồi, đêm nay anh chắc chắn sẽ không xuất hiện.

.
.
.
.
.
.
.
.
.vote cho tui đi buồn quá.Π Π





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taetae