Chap 20: Anh đừng hận em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm, Hàn Bắc bỗng nhiên trở về nhà. Tiếng còi xe kêu lên inh ỏi khiến Diệp Bối Bối giật mình thức giấc. Cô mặc vội áo khoác, vội vàng xỏ dép xuống lầu.

Mắt thấy một chiếc xe taxi dừng trước cổng, cô ngạc nhiên đi ra ngoài. Lái xe trông thấy cô, nhanh chóng mở cửa xuống xe dò xét hỏi:

"Cho hỏi, cô là vợ của cậu ấy ?"

"Vâng, là tôi"

"Chủ quán bar nhờ tôi đưa cậu ấy về nhà, cậu ấy có vẻ rất say..."

Bối Bối có chút lặng người, cô gật đầu, cười nhạt:

"Thật ngại quá. Để tôi đưa anh ấy vào nhà"

Lái xe gật đầu mở cửa, giúp cô dìu Hàn Bắc vào trong nhà. Sau khi người lái xe rời đi, Diệp Bối Bối liền nhanh chóng chuẩn bị nước ấm và khăn tắm. Anh nằm ở trên ghế sofa, cả người nhếch nhác toàn mùi rượu. Bối Bối ngồi xuống bên cạnh anh, cô quỳ hai chân xuống sàn nhà lạnh băng, nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo ngủ. Ngón tay hơi run, từng đốt ngón tay căng cứng lại, cô không thể tiếp tục...

Bối Bối nhìn chằm chằm vào những dấu son đỏ trên ngực của Bắc Bắc, mũi bất chợt chua xót...

Hôm nay là ngày cưới của hai người...

Tân hôn đầu tiên trong đời, chồng cô bỏ ra ngoài mua vui, anh trở về, dấu tích trên người đủ làm cô đau khắp tâm can..

Bối Bối nắm chặt khăn tắm trong tay, đem khăn nhúng xuống nước, cô vắt khăn, sau đó đặt trên ngực của anh, che đi những dấu hôn đỏ hồng.

"Em thấy chiếc váy này có đẹp hay không ?"

"Ngày trước anh cùng Tiểu Yến đã chọn nó"

"Diệp Bối Bối, nếu như là lúc trước, tôi sẽ không bao giờ coi cô là em gái. Tôi cũng sẽ chẳng bao giờ mong muốn gặp được cô ! Thứ phụ nữ như cô, tôi thực sự chán ghét! "

Diệp Bối Bối dùng sức lau, nhưng những vết đỏ hồng in trên ngực anh vẫn không thể nào xóa được.

Cô khóc, từng giọt nước mắt mặn chát rơi xuống làn váy lụa mềm mại.

"Danh phận là Hàn phu nhân vẫn chưa khiến cô cảm thấy thoải mái ư ?"

"Đừng bao giờ can thiệp vào cuộc sống của tôi, cô xuất hiện ở đây, đã khiến tôi đủ chán ghét rồi !!"

Tại sao...

Tại sao anh có thể đối xử với em như vậy ?

Yêu thôi, có gì sai ?

Em yêu anh, vì sao lại sai trái đến mức này ?

Diệp Bối Bối thu hai chân về phía bụng mình, cô khóc nức nở, nước mắt làm ướt đẫm làn váy trắng mềm mại. Cả người run rẩy, Diệp Bối Bối ngồi cạnh anh, trong căn nhà lớn này, không có nổi một chút ấm áp. Đây đâu phải nhà tân hôn cho hai người ? Đây là nấm mồ hôn nhân của Diệp Bối Bối và Hàn Bắc, là nơi kéo cô xuống vũng bùn tang thương của cuộc đời mình. Thanh xuân của cô, rốt cuộc lại đi dành chọn cho một người không yêu mình.

Diệp Bối Bối lảo đảo đứng dậy, cô vừa quay đi, cánh tay đột nhiên bị bắt lấy.

"Tiểu Yến..."

"Tiểu Yến, em đừng đi... Đừng đi có được không ?"

Bối Bối quay lại nhìn anh, cô dùng toàn lực muốn rút tay khỏi Hàn BẮc, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"Buông... cầu xin anh, buông tay em... "

Hàn BẮc càng ngày càng mê mẩn, anh uống rất nhiều rượu, đầu óc đều không còn tỉnh táo. Dường như cảm nhận được người phía trước muốn rời đi, Bắc Bắc liền mạnh mẽ giữ chặt tay cô.

"Tiểu Yến, em đừng đi nữa được không ? Anh đã tìm em rất lâu rồi... Tiểu Yến, Tiểu Yến, em trở về với anh đi.."

Đến lúc này, Diệp Bối Bối mới nhận ra rằng, HÀn Bắc anh ấy cũng đang rất đau khổ. Anh ấy cũng như cô, đều đang mất đi người mà mình yêu nhất.

Bắc Bắc của cô...

Anh ấy hận cô

Bắc Bắc của cô, anh ấy đang rất đau đớn...

Mất đi Tô Trịnh Yến, anh trở thành một con người hoàn toàn khác..

Còn cô, lại giống như đang từng ngày giết chết trái tim của Hàn Bắc. Trong trái tim anh, chỉ có một mình Tô Trịnh Yến là duy nhất, bất kể ai khác cũng không thể tiến vào...

Diệp Bối Bối quỳ hai gối của mình xuống nền đất, tay của cô vẫn được anh nắm chặt. Bối Bối nhìn anh đang mê man, cô vươn bàn tay còn đang run rẩy của mình, chạm vào gò má của Bắc Bắc.

Đã rất lâu rồi, cô chưa từng gần anh đến như vậy. Cô biết Bắc Bắc chán ghét cô, cho nên cũng chưa từng dám đứng gần anh, không dám chạm vào anh như vậy. chỉ có lúc này, chỉ có lúc anh say, anh lầm tưởng cô là Tô Trịnh Yến, cô mới có thể có tư cách chạm tới Hàn Bắc.

Nước mắt của cô rơi xuống ngực của anh, từng giọt lệ nóng giống như những mũi dao, cứ như vậy đâm xuống.

Rất đau...

"Xin lỗi, em xin lỗi,. Em sai rồi, là em không nên yêu anh. Bắc Bắc, đừng hận em, em biết sai rồi. Anh đừng hận em, em sẽ trả Tô Trịnh Yến cho anh, được không ? Bắc Bắc, hứa với em, anh sẽ không hận em nữa đi..."

"Xin lỗi anh, Bắc Bắc..."

Thực xin lỗi...







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#caovotam