Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ha!Ha!-cô giáo gục mặt trong lòng nó,cười sặc sụa. 

Không biết phải giấu gương mặt màu mận chín đi đâu,nó buông cô ra.Xoay gót 180 độ,cau có. 

-Giận cô hả?-cô Quỳnh Anh cười toe toét,đi vòng ra trước mặt nó.Nó xoay lưng lại với cô.-Thôi!Cho em cả cây kẹo luôn nè! 

-Hông thèm.-Tiểu Linh quạu quọ nói,định trở lại ghế đá ngồi nhưng đã bị một đám nhóc loai choai lạ hoắc cướp mất chỗ. 

Đang định mắng cô giáo vì cái tội để mất chỗ(thực ra nó cũng có lỗi nữa chứ không riêng gì cô) thì nó cảm nhận được hơi ấm từ đôi môi của người đứng cạnh năn nỉ nó nãy giờ chạm lên má nó.Chân nó như mọc rễ tại chỗ,không nhúc nhích được tí ti.Nó nghoảnh mặt nhìn sang thì trông thấy cô giáo Quỳnh Anh của nó đang cúi mặt xuống đất,đôi môi hồng bậm vào nhau,chân di di trên đất.Cô thẹn đỏ cả mặt,cứ như cô vừa nốc mấy chai bia cùng một lúc. 

Ngay tức khắc,nó hết giận cô vì cái tội chọc quê nó.Nhìn cô gái 25 tuổi e thẹn trước mặt nó,nó gần như mê mụi bởi sự kiều diễm của cô.Không kềm chế được sự xúc động,nó tiến lên vài bước.Cô giáo ngước nhìn nó,khuôn mặt sương sương hãy còn đỏ bừng. 

Nó ôm cô vào lòng mà chẳng nói được tiến nào.Cô Quỳnh Anh tựa chiếc đầu nhỏ xinh lên vai nó,nhắm hai mắt lại thả mình vào dòng cảm xúc êm dịu đang chảy khắp người cô. 

…………………………………………† ? 

-Gần một giờ sáng rồi.Sao chưa chịu về?-cô Quỳnh Anh vẫn tựa đầu trên vai nó,chỉ khác là cả hai đang ở nhà cô,trên chiếc ghế đá kê ngoài sân. 

-Cô đuổi em à?-Tiểu Linh ngước nhìn lên bầu trời,tử hỏi”Sao hổng có ngôi sao nào hết trơn vậy nè?”. 

Tiểu Linh nâng niu những ngón tay xin xắn của cô giáo,đưa chúng lên môi mình. 

-Cô mà dám đuổi em à?Chỉ là khuya rồi,cô sợ sáng mai em không dậy nổi để đi học. 

-Dậy hông nổi thì nghỉ.-nó trả lời hết sức tỉnh bơ 

-Ờ!Nghỉ đi!-cô Quỳnh Anh nhại lại,doạ rằng-Nghỉ đi rồi cô hạ cho hai bậc hạnh kiểm. 

-Hì! 

Tiểu Linh đứng dậy,nhìn cô quyến luyến. 

-Vậy….em về nha! 

Cô Quỳnh Anh đứng dậy theo,ôm nó lần cuối trước khi nó ra về. 

://wÊ!-thằng Bính vỗ vai Tiểu Linh khi nhỏ bạn nó cứ lơ đãng đưa mắt nhìn gió mây-Làm gì mà như người mất hồn vậy hả?Tối qua đi chơi tới mấy giờ? 

-Tới khuya.-nó đáp bằng giọng ngái ngủ. 

-Hèn gì!-thằng lớp phó lắc đầu bĩu môi-Hèn gì mày đánh cầu lông mà trượt hoài. 

-Kệ tao. 

Thiệt tình mà nói,Tiểu Linh không phải đang say ngủ,nó say men tình thì có.Chuyện sảy ra tối hôm qua quả thực ngoài sức tưởng tượng của nó.Được đi chơi cùng cô Quỳnh Anh là hạnh phúc lắm rồi,đằng này nó lại ôm cô và được cô vùi đầu vào lòng.Có mơ nó chưa chắc dám mơ như vậy,nhất là nụ hôn trên má.Tối qua,về đến nhà,lăn qua lăn lại trên giường rồi bật cười khanh khách như con điên.Buồn ngủ chẳng là bao sau một đêm không chợp mắt.Chỉ có nụ hôn và vòng tay âu yếm kia mới thực sự khiến nó mơ mơ màng màng vào sáng nay. 

Về phần cô giáo,cô cũng chẳng hơn gì đứa học trò nghịch ngợm của cô.Ngồi ở phòng giáo viên thì mơ mộng tùm lum,nụ cười hạnh phúc luôn túc trực trên đôi môi màu cánh sen của cô.Đồng nghiệp nhìn vào thì đoán già đoán non là cô đang yêu.Đám học trò cũng nghĩ vậy.Vào lớp,lúc giảng bài thì trông cô vẫn bình thường,nhưng trong khi chờ đợi tụi nhóc tì giải bài tập,ngồi một mình ở bàn giáo viên,thi thoảng cô mỉm cưới vô cớ,ánh mắt tràn đầy niềm vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro