Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Anh ơi!-hai chân cô Quỳnh Anh hoàn toàn tê dại vì xúc động,cô không đứng nổi nữa,cái giọng êm ái năm nào lạc mất đi đâu,cô cố nói,tiếng nấc nghẹn ngào xen lẫn vào trong từng lời nói của cô-Đưa em....hic....hic....về....với...hic....ba....m ẹ.....hic.....Em...chịu hết....hic....nổi rồi!Hic!Về...Thái Lan....ngay.Hic!

Anh Bảo vẫy gọi ngay chiếc tắc-xi đưa em mình về khách sạn.Sau đó thì đặt hai vé máy bay sang Thái Lan theo lời em

uCon về rồi à?-ông Giang nhìn Tiểu Linh với ánh mắt lo âu,không biết chuyện gì xảy ra khiến con gái cưng của ông nhăn nhó mặt mày như khỉ ăn ớt vậy.

Tiểu Linh lắc đầu rồi thất thỉu về phòng riêng.

-Con sao vậy?-ông nhìn theo thân hình gầy gò của đứa con lắc lư trên cầu thang,lo lắng trước vẻ mặt sầu não của nó.Nhìn nó như vậy,ông muốn chạy đến bên nó,ôm nó vào lòng vỗ về lắm,nhưng câu nói duy nhất nó nói trên đường về phòng làm ông lạnh toát cả người,không dám thở mạnh.

-Hôm trước,con gặp lại Quỳnh Anh.-giọng nó như người mất hồn

Còn cái lý do làm ông khó thở,từ từ rồi các bạn cũng sẽ rõ thôi.

Tiểu Linh khuất bóng được hồi lâu,ông mới thì thầm với chính mình,giọng buồn rầu:

-Xin lỗi,con!Ba hết cách rồi!

------------------------------------------

-Thưa ông!Ông cho gọi cháu.-Tiểu Linh lấy lại được tinh thần phần nào sau gần một tuần lễ rũ rượi trên giường ngủ,vì sự mỏi mệt của con tim.

Ông chủ tịch Chan ngắm nghía nó hồi lâu,ông gật gù,cười bảo với Yumi.

-Yumi!Cháu đến đứng cạnh Linh cho ông xem sao.

Cô nàng Yumi bẽn lẽn đến bên Tiểu Linh.Tiểu Linh dõi theo hai ông cháu từng cử chỉ một,chẳng biết hai người này đang bày trò gì nữa.

-Cũng không tệ.-ông Chan gật gù thêm lần nữa,rồi cho hai đứa giải tán đội hình.

-Cháu ra ngoài được rồi,Yumi!Ông có chút chuyện muốn bàn với Linh.

Yumi chào ông,chào luôn Tiểu Linh.Xong,rút lui.

-Ngồi xuống đi,cháu!

Tiểu Linh ngồi xuống,đối diện ông cụ Chan.

Tự tay ông rót trà cho nó.

-Ơ!-Tiểu Linh vội vàng đưa hai tay về trước,định giật lấy ấm trà-Để cháu làm cho.

Ai dè nó bị ông chủ tịch khẽ cả hai tay cùng một lượt

-Để đó cho ông.-ông nói như ra lệnh cho bề dưới

Rót trà cho nó xong,ông ngồi thẳng lưng lên.Không đùa cợt như những hôm nó đến thăm ông,nghiêm túc ông nói:

-Yumi nó yêu cháu.Ắt hẳn cháu biết điều này.

Tiểu Linh khẽ gật đầu.

-Vâng,cháu biết.

-Vậy cháu có yêu nó không?-đôi mắt đen đã mờ cùng năm tháng xoáy sâu vào mắt Tiểu Linh rất cương nghị,rất nghiêm túc.

Tiểu Linh lắc đầu nhè nhẹ.

-Tại sao?-ông Chan nhíu cặp mày bạc lại gần nhau,dường như ông cho rằng việc Tiểu Linh không yêu cháu mình là điều khó hiểu nhất thế gian-Nó có gì không tốt?

Cuộc sống thiếu vắng tình yêu của cô Quỳnh Anh khiến nó cảm thấy lạnh lẽo và tẻ nhạt vô cùng,nó không thể cười đùa được nữa.Nói dối hay nói dóc cũng không.Nó chậm rãi trả lời:

-Yumi là cô gái tốt.

-Vậy sao cháu không yêu nó?-ông cụ nghiêng nghiêng người về phía nó,mắt nheo nheo lại như bị chói nắng

Không muốn cho ai biết cuộc sống của nó trước đây,kể cả cuộc sống nội tâm hiện tại.Nó giấu giếm với ông già đó rằng:

-Cháu chỉ yêu công việc.

Rồi hoàn toàn bất ngờ,ông hỏi:

-Vậy nếu ông hỏi cháu có chịu lấy Yumi làm vợ không.Cháu trả lời ra sao?

-Lấy Yumi?-nó cười nhạt nhẽo-Ông đùa chắc?

Nhìn đôi mắt mờ loé lên sáng quắc của ông,nó biết là ông không đùa mà cực kì nghiêm túc nữa là đằng khác.

-Ông không đùa.-nó đưa ra đáp án cho câu hỏi nó vừa đặt ra

Ngã lưng ra sau ghế,nhăn trán,vuốt tóc,những việc làm này hoàn toàn vô ích cho nó tìm ra câu trả lời thoả đáng để khỏi bít lòng ông cụ Chan.Còn ông thì nhấp từng chút trà trong tách rất ư là thong thả,ông không thôi thúc nó.

-Ông đã hỏi ba cháu chuyện này chưa?-Tiểu Linh bắt chước uống trà theo ông chủ tịch,nó mong như vậy nó sẽ bớt căng thẳng phần nào

-Rồi.Ông ta không đồng ý.-ông Chan lộ rõ vẻ bực bội khi nhắc đến ông Giang-Hai đứa con gái lấy nhau thì chết ai chứ?Hừ!

Tiểu Linh không nói gì,nó đang nhớ đến người đàn bà bội bạc kia,lòng nặng trĩu vì khổ đau.

-Ông không quan tâm đến ba cháu.Ông chỉ quan tâm đến câu trả lời của cháu.Cháu nói đi!Cháu có chịu lấy Yumi không?

“Quỳnh Anh là kẻ bội bạc.Mình phải quên cô ta đi!Cái thứ hạnh phúc cô ta ban cho chỉ là thứ hạnh phúc ảo.Quên cô ta đi!Mình hận cô ta.HẬN CÔ TA!”.trái tim nó thét lên như điên như dại.Nó đáp khe khẽ:

-Nếu ông muốn,cháu sẽ làm theo ý muốn của ông.

--------------------------------------- 

Hệt như lần ông Giang biết con gái cưng của ông sống cùng cô giáo,việc nó đồng ý lấy cháu gái ông chủ tịch Chan khiếng ông Giang nổi trận lôi đình.Ông quát tháo.Ông mắng nhiếc Tiểu Linh vô cùng thậm tệ.Khi giận,ông Giang không còn là một Giang Dân nhã nhặn,lịch thiệp như mọi ngày nữa.

Mặc cho ông Chan và ông Giang cự lộn nhau suốt về vấn đề này,Tiểu Linh không hé miệng tí ti.Đôi lần,nó trông thấy Charles rơi nước mắt,nó không hiểu vì sao anh lại khóc.Khi được hỏi thì anh đáp rằng:”Bụi bay vào mắt.”Còn cô nàng Yumi,khi thấy ông Giang cáu kỉnh nhìn mình hay Tiểu Linh,cô nàng thút thít cả đêm.

Cơn giận của ông Giang nguôi dần.Đến một ngày nọ,khi chỉ còn hai cha con trong phòng làm việc,ông hỏi giọng dò xét:

-Có chắc là con muốn lấy Yumi?

Tiểu Linh gật đầu cương quyết.

-Con sẽ lấy Yumi.

-Con có biết vì sao ông chủ tịch muốn con lấy Yumi?

-Vì cô ấy yêu con.-Tiểu Linh đáp,giọng không cảm xúc gì cả

-Yumi là đứa cháu độc nhất của ông Chan.Vậy mà ông ta dám gả cho con.Con không nghi ngờ gì sao?

Dù trong lòng nó nghi ngờ ông Chan dữ dội lắm,nó không mong cưới Yumi,nhưng nó muốn quên đi con người bạc tình bạc nghĩa kia,nó lại nói dối:

-Có gì phải nghi ngờ chứ?Trời định sẵn con và Yumi là vợ chồng thì cãi sao được.

Ông Giang nhăn nhó,không nói gì thêm.Ra hiệu cho nó ra ngoài.

----------------------------------------

Hôn lễ diễn ra tại căn biệt thự rộng lớn của ông chủ tịch Chan trước sự chứng giám của hai họ.Bên “dâu”thì có ông Chan,cha mẹ Yumi thì đã qua đời từ lâu.Bên “rể”thì có ông Giang và Charles.Hôm ấy,Charles lại khóc.Anh không phủ nhận anh khóc nữa,thay vào lý do củ rich,anh nói anh khóc là vì quá vui mừng cho đứa em.

Nhưng phải công nhận,sau khi lấy Yumi,Tiểu Linh bớt u sầu hẳn.Bằng chứng là nó thường hay cười mỗi khi thức,còn khi ngủ,nó nghĩ gì thì chỏ có mình nó biết.Lúc rảnh rỗi thì nó đưa vợ đi dã ngoại.Yumi không ngừng tìm nhhững mẫu truyện hài hước kể nó nghe,hát những bài trữ tình cho nó nghe.Có thể nói Yumi là liều thuốc an thần dành riêng cho nó.Cũng có thể gọi nàng là thiên thần nếu nàng ta có thêm đôi cánh trắng muốt sau lưng.

Ông Chan rất vui khi hai vợ chồng sống hoà thuận với nhau,thường xuyên đùa giỡn bên nhau.Còn cái lí do ông gạ hỏi gả Yumi cho Tiểu Linh,ông không nói ai cả.

Cho đến một ngày nó,khi sức khoẻ của Yumi có dấu hiệu thuyên giảm qua từng ngày,nhân lúc cháu mình đang ngủ say,ông Chan cho gọi Tiểu Linh.

Giọng trầm ấm,ông hỏi đứa cháu rể:

-Cháu có biết vì sao ông cho gọi riêng mình cháu đến đây mà không có Yumi bên cạnh?

Khẽ nhíu mày,nó nói:

-Ông không muốn Yumi biết chuyện ông sắp nói với cháu?

Ông cụ gật đầu hài lòng,ánh mắt hơi sầu não.

-Gần đây Yumi hay ho,mệt mỏi lắm,phải không?

-Vâng.Trông vợ cháu gầy rõ rệt.

-Nó có nói gì với cháu không?

-Dạ.Không ạ!

Ông cụ thở dài,trán ông vốn đã rất nhăn nay càng nhăn hơn vì sức nặng của nỗi khổ tâm.Tiểu Linh im lặng,dõi theo từng cử chỉ của ông.

Ngã lưng ra sau ghế,hai mắt ông nhắm nghiền lại,dáng điệu thì quá đỗi mệt nhọc.

-Đến tận bây giờ,cháu vẫn chưa yêu Yumi?-ông nói

Tiểu Linh bậm đôi môi vào nhau,không biết nên trả lời ra sao.Đúng là nó vẫn không tài nào yêu cháu gái ông chủt tịch được,dù nó sống với Yumi gần được một năm rồi.Trong tim nó chỉ chứa mỗi hình ảnh của một người,người làm nó khổ sở gần ba năm nay:người vợ cũ.

Ông cụ khẽ lắc đầu chán chường.

-Nhưng cháu vẫn tiếp tục chăm nom Yumi,tạo niềm vui cho nó mỗi ngày chứ?

-Có lẽ ạ.-Tiểu Linh chậm rãi suy nghĩ rồi mới dám trả lời như vậy

-Ông mong là vậy.-nói đến đây,giọng ông Chan trở nên nghèn nghẹn như sắp phát khóc-Bởi vì…Yumi….nó….nó chỉ….có thể….sống…thêm……

Cố gắng lắm Tiểu Linh mới hiểu ông nói gì.

-…vài….vài…thàng nữa…thôi!Hic!

-Vài tháng?-Tiểu Linh cười ngượng ngạo,ngỡ ông đang trêu mình-Ông lại đùa.Yumi chỉ mới tròn 22 tuổi cách đây hai hôm.Làm sao mà….Hả?

Đôi mí mắt của công cụ không có dấu hiệu gì là muốn mở ra,khoé mắt ông đọng lại giọt nước.Ông chua xót nói:

-Yumi bị bệnh phổi từ nhỏ.Một tay ông nuôi nấng nó.Lúc trước,gia đình họ Chan này khốn khó lắm,không thể chăm lo nhiều cho nó được.-ngưng một chút để lấy hơi,và cũng là để lấy sức nói tiếp-Đến khi đủ tiền thì bệnh của nó trở nặng lắm rồi.Bác sỹ chỉ có thể kê thuốc,giúp nó bớt đau thôi.Còn chữa khỏi thì….-ông thở dài thườn thượt-Bác sỹ còn nói nó chỉ có thể sống đến năm 19,20 là cùng.Nhưng…Trước khi gặp cháu,Yumi khá là yếu ớt,dù bên ngoài nó chỉ gầy hơn cháu một chút.Ông tưởng rằng ông sẽ mất nó trong nay mai.

Giọng ông trở nên mơ màng.

-Rồi trời xui đất khiến sao cho nó gặp cháu để rồi sau đó yêu cháu..Nó mơ mộng đủ chuyện.

Tiểu Linh chăm chú lắng nghe từng lời cụ nói,nó không muốn bỏ lỡ một chi tiết nào cả.

-Cháu có biết không?Từ khi yêu cháu,nó rất đỗi tha thiết được sống,được cháu yêu.Lúc đầu,ông không tán thành cuộc hôn nhân giữa hai cháu đâu khi Yumi hỏi ý ông.Nhưng khi xem qua bệnh án của nó,ông không thể ngăn cản được nữa.Ông muốn nó được vui,được hạnh phúc.Vậy là sau đó ông mới hỏi gả Yumi cho cháu.Nó…nó…chỉ còn sống…được….được …..-ông Chan không tài nào nói hết câu nổi,tiếng nấc nghẹn ngào đã chắn ngang họng ông

Dù trái tim chai sạn vì cô giáo,nó không thể bắt mình giấu đi những giọt nước mắt đang tràn ra từ khoé mắt.Dù gì thì cũng là vợ chồng với nhau nên trong lòng nó luôn dánh chút gì gọi là nghĩa phu thê với Yumi.Nó cũng đau lòng đau kém gì ông Chan.

-Ông muốn nó được vui vẻ,hạnh phúc cho đến tận lúc ra đi.-vẫn cái giọng tang thương của ông cụ đó

Tiểu Linh chọc mười ngón tay vào da đầu,tự trách mình:

-Nếu biết trước,cháu đã quan tâm đến Yumi nhiều hơn.Chứ không nên nghĩ đến bản thân quá nhiều.

-Chỉ còn vài tháng.Cháu tiếp tục giúp ông chứ?

Tiểu Linh gật đầu nhẹ nhàng,nó đâu còn đủ sức đâu để mà gật cái rụp như năm 15,16 tuổi nữa.Lại một người nữa sắp bỏ nó mà đi.

Rời khỏi phòng ông chủ tịch,nó quay về phòng riêng của hai vợ chồng.(Ông Chan chơi trò bắt rể để được ngắm nhìn Yumi mỗi ngày,đảm bảo cô cháu gái cưng của ông không bị người khác ăn hiếp).

Yumi hãy còn ngủ.

Nhìn khuôn mặt xanh xao,bơ phờ của Yumi,Tiểu Linh không thể thôi thương hại cô gái ấy.

Vuốt ve mái tóc đen rũ rượi trên giường,nó vén tóc nơi trán Yumi qua một bên rồi hôn lên ấy.Xong,nó nằm xuống cạnh Yumi,ôm lấy thân hình mảnh mai của Yumi vào lòng.

-Ngủ ngon,vợ yêu!-nó khẽ khàng nói

Cảm nhận được hơi ấm của người mình yêu,Yumi vùi vào lòng Tiểu Linh,ngủ tiếp.

-----------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro