Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Tử Đằng.... Cậu ngồi yên được không?" Mộc Hoa đá chân cô bạn ngồi cạnh mình đang ngó nghiêng bên cạnh.

" tớ không thể... Cậu ấy có đôi chân xinh tuyệt trần... " giọng thì thào

" xuỵt! Khẽ thôi, chuyện cậu theo đuổi cô Chương sao rồi?" Mộc Hoa liếc về phía nữ giáo viên đang ngồi trêи góc bảng, đang chăm chú làm điều gì rồi liếc sang Tử Đằng...

" ậy, đừng nhìn chân con bé lẳng lơ ấy nữa... " Mộc Hoa kéo vai áo cô bạn

" chán chết, ít ra cô ta cũng có ý thích tớ chẳng bù cho Chương Yên Đan..." liếc nhìn nàng vô tình lại bắt trúng đôi mắt nàng nhìn mình. Nàng khẽ nhướn mày với nó rồi vội quay đi chỗ khác

" đấy cậu thấy chưa,... " khẽ nhún vai rồi vò một cục giấy chọi vô cô nàng có đôi chân thon thả, được đáp lại bằng cái nháy mắt gợi tình.

Kế bên Mộc Hoa tỏ vẻ kinh tởm bằng cái điệu giả vờ nôn " thấy mắc ớn... Đừng nói với tớ cậu đã lên giường với ả rồi nha...??? "

" bậy nào... Tớ mà dễ dãi thế kia á. Chung cuộc người tớ muốn chỉ có mỗi mình nàng thôi.. " Tử Đằng hất đầu về phía Chương Yên Đan đang cất đồ vào cặp khi có tiếng chuông báo hết giờ học.

Vỗ vai Tử Đằng, " tớ về trước đây Dương tiểu thư à... Cố lên, dù gì cũng cuối cấp rồi á... Mai ta đi thăm Khúc Á Trung nhá hắn ốm... "

Cô bạn bỏ đi trước không quên kéo vai xềnh xệch cô bạn lẳng lơ kia theo đang đi tới chỗ Tử Đằng.

Tử Đằng cười, vẫy vẫy tay với hai cô nàng. Rồi vội vơ sách tập chạy theo Chương Yên Đan.

Giữ khoảng cách nhất định như mọi khi, không quá gần không quá xa. Sau lưng trông nàng thật kiều diễm, giáo viên họ Chương với những đường cong gợi tình. Đang lả lướt trêи đôi guốc của mình. Tử Đằng thầm ghen tỵ " ước mình được làm đôi guốc của nàng cũng cam lòng"

Tới khúc rẽ mọi khi nàng dừng lại lên tiếng gọi " ba năm rồi vẫn không bỏ thói quen đi theo sau tôi à?"

Hì, cười chữa thẹn. Dương Tử Đằng chạy vội tới song đôi bên nàng... Mùi thơm của nàng thật quyến rũ

" vậy 3 năm rồi cô sao vẫn không thuơng em...?" Tử Đằng chân ái nhìn nàng.

Đối diện với đôi mắt long lanh ấy nàng không đủ can đảm nên vội quay đi... Bước đi

" đồ ngốc! Cùng là nữ nhân với nhau sao em lại cứ nói yêu nhau mãi thế!" nàng khẽ vuốt mái tóc của mình.

Câu nói của nàng nó đã nghe trăm lần và cũng trăm lần đau, nàng như chiếc lá khoai, tình nó trăm giọt rơi nghìn giọt chảy ra ngoài sao???

Cả hai im lặng, cuối cùng nàng lên tiếng trước

" cô quý mến em biết bao nhóc à!" nàng cười nhẹ, " ... Nhưng chỉ là cô trò, tuyệt nhiên không thể có gì xa hơn... Chúng ta chẳng phải đã rất vui sao... "

" đủ rồi, em hiểu rồi! Những điều này em trăm lần, trăm bận đã nghe cô nói... Cô thực thừa nhận ko có thuơng em.. Vậy em không phiền cô nữa cô Chương à! " nói rồi Tử Đằng vụt chạy...

Để lại nàng gọi với theo với sự hối hận, và cảm thấy mình thật đã làm thuơng tổn trái tim cô học trò thân yêu nhất của mình.

Biết làm sao, thú thực mà nói nàng cũng rất yêu mến Tử Đằng nhưng... Nàng là giáo viên, nàng có cha mẹ ràng buộc trong giáo điều " gái lớn lên phải lấy chồng", và luân thường đạo lý nàng và nó đều là nữ nhân. Nàng đành ngậm ngùi làm điều có lỗi với nó thôi.

.

...

.

.

.

.

.

.

.

" nè! Ăn chút gì đi tiểu thư! Cô nàng lanh chanh quậy phá tớ biết đâu rồi.." Mộc Hoa kéo chăn đang trùm kín đầu Tử Đằng ra. Ba ngày rồi nó không đi học, nó ko muốn gặp nàng.

Vậy ra 3 năm nay nàng xem nó như trò chơi, những lời nói đau lòng đó nàng thốt ra với nó thực nhẫn tâm.

Ừ phải rồi, nữ nhân với nhau sao có thể, nó thật bệnh hoạn mà...

" nè, ăn đi...ba mẹ cậu đi công tác suốt vậy cũng may có bà иɦũ ɦσα của cậu chứ không tớ chẳng yên tâm... " mộc hoa sờ trán Tử Đằng

" cô ấy hỏi thăm cậu sao không đi học đấy?" Mộc Hoa cầm dt Tử Đằng lên xem xét " tắt nguồn à? Hèn gì nàng ta gọi không được cuốn cả lên... "

Tử Đằng nãy giờ nằm im không nói năng gì, mới lên tiếng... " cô ấy hỏi tớ à?... Hỏi gì đấy!... Mà thôi, không cần nói làm gì... Cũng vậy thôi... " nó thở dài nằm sượt xuống giường...

Vỗ vỗ cánh tay cô bạn " cậu thất tình thật đấy à... Thôi ngủ đi tớ chạy qua Á Trung hắn bệnh... " Mộc hoa đứng dậy khoác áo thầm rên

" thiệt tớ chết khổ với hai cậu đây... "

" bye bye cô nàng, nhắn cậu ta mau khỏe đi chiến bữa... Chúc hai đứa zui zẻ" sau khi Mộc Hoa đóng cửa lại nó lại thở đánh thuợt lần nữa. Đưa tay bật máy lạnh nhỏ chút nữa rồi mở ngăn tủ lấy miếng bịt mắt lại trùm chăn ngủ...

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro