🥑 CHƯƠNG 22: XÁC CHẾT SỐNG LẠI🥑

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Dahyun ánh mắt sáng ngời, nắm lấy tay của cô:
   "Chị Tzuyu! Em có chuyện muốn nhờ giúp đây."
Tzuyu nhướng mày hỏi:
       "Chuyện gì?"
  Dahyun đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ chỉ nói:
  "Ở đây toàn là camera toàn là những nơi có cơ quan, chỉ cần sai một bước thôi là chết chắc đồng đội của em và em hết cách không giỏi về công nghệ nên bị dính ở đây mấy tiếng rồi."
Tzuyu mỉm cười, hiểu ý của Dahyun:
  "Chị hiểu rồi, nhưng chị không có khả năng đó ở đây có một người có khả năng hơn chị."
Dahyun nhíu nhíu mày nhìn cô khó hiểu:
    "Ai chứ? Ai có bản lĩnh hơn chị?"
Tzuyu nhướng nhướng mày nhìn Yohan rồi nói:
  "Chúng ta đi vào trong tiếp đi, ở bên trong mới chính là cơ quan. Kim Yohan! Kì này phải nhờ vào anh rồi."
  Jungkook cùng những thuộc hạ tiếp tục đi vào trong, Yohan đi ngang cô lườm cô một cái, Tzuyu mỉm cười gian xảo, ánh mắt gian tà nhìn Yohan từ phía sau, nghĩ trong đầu:
  "Dám nói tôi nhiều chuyện còn dám tỏ thái độ với tôi kì này tôi cho anh biết thế nào là mất mặt."
  Cô cùng Dahyun đi theo phía sau, từ đâu có rất nhiều người xuất hiện tay cầm súng chỉa vào, Dahyun lên tiếng nói:
   "Đây là người của chúng ta, người quen của tôi."
  Bọn họ nghe nói thế liền bỏ súng xuống, Dahyun nhìn Yohan, Yohan hiểu ý, lấy máy tính ra tiến hành gây nhiễu camera, rồi cùng mọi người tiếp tục đi, đến trước một cánh cửa trên cánh cửa còn có mật khẩu, Yohan tiếp tục tiến hành thâm nhập để bẻ khóa.
  Nửa tiếng trôi qua mà anh vẫn không làm được gì, Tzuyu nhếch môi mỉm cười khinh thường, Dahyun biết cô muốn làm gì liền phối hợp với cô:
  "Ây da ~ Anh có làm được không vậy? Đã nửa tiếng rồi đó, nếu không làm được thì anh hãy tránh ra để cho chị Tzuyu làm."
Yohan đứng dậy mạnh miệng:
   "Được để cho cô ta làm." Anh ta không tin cô ta lại có thể làm được.
  Tzuyu nháy mắt với Dahyun bước đến gõ gõ trên bàn phím chưa đầy bốn phút cánh cửa đã được mở khóa, khiến cho Yohan cũng bọn người Jimin và những thuộc hạ của anh ngỡ ngàng, kinh ngạc không tin vào mắt mình.
   Mọi người bắt đầu rút súng, cẩn thận tiến vào bên trong Lee Jong Hyun cùng những thuộc hạ giật mình, hoảng hốt khi nhìn thấy anh và mọi người bước vào, Lee Jong Hyun cả người bắt đầu run cầm cập, lắp bắp hỏi:
  "Tại...Tại...sao...sao các người lại vào được đây?"
  Tzuyu đắc ý, nghênh mặt chơi Yohan thêm một vố đau nữa:
  "Mấy cái công nghệ cùi bắp của ông làm sao mà ngăn cản được chúng tôi."
Yohan tức giận đầu muốn bốc khói, rõ là muốn sỉ nhục khiến anh ta mất mặt, Jungkook lạnh lùng tựa như băng, gương mặt đẹp như tạc tượng kia lại đằng đằng sát khí:
    "Lee Jong Hyun! Gan ông cũng lớn nhỉ? Lúc trước cho người ám sát tôi bây giờ lại dám cướp hàng của tôi."
   Lee Jong Hyun sợ xanh mặt nhưng vẫn cố gắng cười lớn che giấu sự sợ hãi tột cùng:
  "Tại sao tao lại không dám chứ? Nếu hôm nay mày đã đến đây thì tao sẽ cho mày chết một cách thê thảm còn có đám cảnh sát chết tiệt này nữa."
Lee Jong Hyun vẫy vẫy tay, thuộc hạ của ông ta liền hiểu đi đến tiêm thuốc gì đó vào người của những người nằm trên giường kia, ngay lập tức bọn người đó mở trừng mắt ngồi bật dậy, bước xuống giường.
Dahyun giật mình, có chút sợ hãi:
  "Rõ ràng bọn họ đã chết rồi mà? Tại sao đột nhiên lại sống lại vậy chứ?"
  Những xác chết kia rất nhanh lao đến mọi người, anh cùng thuộc hạ và tất cả cảnh sát nổ súng bắn liền nhiều phát nhưng vẫn không nhằm nhò gì với bọn chúng, Lee Jong Hyun hất mặt mỉm cười ha hả, nụ cười rõ kinh tởm, chỉa súng thẳng vào Jungkook, Tzuyu thấy thế nhanh chóng lao đến đỡ phát súng ấy, anh giật mình khi thấy cô lao đến nhìn thấy Lee Jong Hyun anh liền xoay người cô lại che cho cô. "pằng" bắn trúng bả vai của anh.
  Jungkook khẽ cau mày, nhăn mặt, Tzuyu ánh mắt lo lắng, anh hiểu được ngay lập tức lắc đầu nói:
     "Tôi không sao."
  Bọn người Jimin cùng cảnh sát đang chống đỡ với những cái xác kia bọn chúng quá mạnh nâng cả một người giơ lên cao, Tzuyu thấy một cái xác đang lao đến tấn công anh, cô nhanh như chớp nắm lấy tay của cái xác ấy dùng hết sức quăng sang một bên, cái xác ấy dính thẳng vào tường rồi nằm gục xuống không nhúng nhích nổi.
  Tzuyu bĩu môi, ánh mắt cùng lời nói khinh bỉ, xem thường:
  "Hàng nhái mà dám đi so với hàng thật, đúng là không biết lượng sức."
Cô đã thực sự nổi giận, cô hung hăng đi đến những cái xác kia, một tay nhấc một cái xác lên rồi tay kia lại nắm thêm một cái xác, lớn giọng nói:
  "Để chị đây cho các người xem thế nào là sức mạnh của hàng thật."
Cô quăng mạnh hai cái xác sang cửa sổ, do lực rất mạnh cửa sổ bằng kính cũng vỡ tung hai cái xác biết đi kia bị quăng xuống dưới. Rất nhanh chóng cô đã xử lý xong mấy cái xác kia, Lee Jong Hyun mặt từ xanh đã chuyển sang trắng bệch, quỳ xuống chắp tay lại cô:
   "Cô hãy tha cho tôi đi, đừng giết tôi, tôi van xin cô."
  Tzuyu ngồi xổm xuống, dáng ngồi ra dáng của một chị đại, cô nhếch môi cười nhạt:
  "Tôi đương nhiên sẽ không giết ông, cảnh sát đã đến đây thì tôi phải giao cho cảnh sát xử lý chứ. Nhưng tôi phải khiến ông muốn chạy khỏi cũng không được."
  Tzuyu lấy trong người ra một con dao rất nhỏ, động tác dứt khoác, vô tình cắt đứt gân tay và gân chân của Lee Jong Hyun, nhanh gọn đến nỗi máu dính trên người cô cũng không có, cô đứng dậy quay người đi đến cạnh Jungkook rồi nhìn Jimin:
   "Cậu cùng những người khác ở đây tìm lô hàng đi, tôi cùng Kim Yohan và Bogum đi đến bệnh viện ngay bây giờ Jeon Jungkook bị trúng đạn, cầm máu không được bao lâu đâu."
  Jimin gật đầu, cảnh sát giải Lee Jong Hyun đi, cô lái xe nhanh đến bệnh viện gần nhất, sắc mặt của Jungkook đã trắng bệch, không ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro