CHƯƠNG 100: CŨNG MUỐN ĐƯỢC NAM THẦN HÔN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor:

Diệp Oản Oản cho rằng hôm nay Tư Hạ sẽ không tập diễn, cho nên vẫn tô son môi màu tím.



Thấy Tư Hạ đi tới, theo bản năng hỏi một câu, "À, cần tớ đổi một màu son khác không?"



Cô nhớ lần trước Tư Hạ rất khó mà tiếp nhận cái màu sắc này.



Tư Hạ hướng phía cô nhìn một cái, nhiệt độ trong ánh mắt chớp động khác thường, "Không cần, rất đẹp mắt."



Diệp Oản Oản: "...!!!"


Nà ní? Đẹp mắt?
( GG: Nà ní : trong tiếng hàn nghĩa là ' cái gì?' hay tiếng nhật nhỉ ?@@ tui quên rồi, tóm lại bà tác giả chơi lầy quá )


Ai đó làm ơn tới cứu tôi!



Diệp Oản Oản bị hù dọa đến mức phải mau trang điểm bù đắp lại cho đỡ sợ, tay vì run rẩy mà kẻ mắt bị lệch ra mấy đường, son môi cũng tô đi tô lại vài lần.

Tư Hạ nhìn khuôn mặt của Diệp Oản Oản, thần sắc trên gương mặt vốn dĩ đang ôn nhu, bỗng không kìm chế được mà xuất hiện một tia kẽ hở khó nhận ra được, nhưng mà chỉ là thoáng qua rồi biến mất, hít sâu một hơi mở miệng nói, "Bắt đầu tập diễn đi!"


Bởi vì là do Tư Hạ chính mình muốn diễn, những nữ sinh kia bất mãn đi nữa cũng không có cách nào khác, chỉ có thể không cam lòng ngồi ở đó nhìn theo từng chút một.



Cuối cùng tuồng kịch "Tình cờ gặp gỡ hoàng tử" bắt đầu diễn tập.



Sau khi công chúa Bạch Tuyết bị trúng độc, một vị hoàng tử cưỡi bạch mã xông vào rừng rậm, quỷ thần xui khiến thế nào mà lại đi tới trước một căn nhà gỗ nhỏ, thấy bảy chú lùn đang thương tâm trông coi công chúa Bạch Tuyết.


Tư Hạ chậm rãi đi tới cái bàn trước mặt mà Diệp Oản Oản đang nằm, đưa mắt nhìn dung nhan cô gái, con ngươi như lưu ly bên trong tràn đầy thâm tình cùng vẻ đau thương.



Tất cả mọi người vây xem thấy vậy mặt đều là lộ ra vẻ thán phục.



Đệt! Kỹ thuật diễn xuất của nam thần hôm nay bùng cháy à!



Phải biết Diệp Oản Oản gia nhập chính là đem vở kịch diễn trên sân khấu này độ khó tăng lên đến level MAX, mọi người hãy tưởng tượng thử xem, phải đem một con ma kinh dị này biến thành nàng công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp nhất trần gian là khó khăn đến như thế nào.....



Tiếp đó, một màn kinh sợ nhất lại bắt đầu, hoàng tử hôn xuống một nụ hôn của tình yêu đích thực, khiến cho công chúa Bạch Tuyết tỉnh lại.



Tư Hạ đưa tay ra, khẽ vuốt ve sợi tóc của cô gái, một tay chống đỡ trên bàn cạnh người cô gái, ngay sau đó chậm rãi cúi người...

Tư thế như vậy khiến cho tất cả học sinh nữ đến vây xem nhìn cũng đỏ mặt tim đập, tất cả đều hận không được xông lên đem Diệp Oản Oản đạp lộn nhào xuống sau đó chính mình nằm trên đó.


"Gào! Tức chết tôi rồi! Tôi cũng muốn được nam thần hôn cho tỉnh!"



"Nam thần cũng quá tốt quá hiền lành, còn miễn cưỡng tự mình đi tới tập diễn như vậy!"



"Nhưng có người lại lợi dụng sự hiền lành của nam thần không biết xấu hổ còn được voi đòi tiên!"


Mọi người đứng một bên cắn răng nghiến lợi, vừa quan tâm thương yêu không dứt mà chuẩn bị cho Tư Hạ nước suối và giỏ rác để diễn xong có thể ói.


Thời điểm Tư Hạ khẽ vuốt sợi tóc của cô gái, không cẩn thận đụng phải da thịt trên cổ của cô , ngón tay bỗng nhiên cứng đờ.


Da thịt trên cổ của Diệp Oản Oản trở xuống không bôi lên lớp phấn lót dày, đây chắc là màu da lúc đầu của cô, cái màu da trắng nõn giống như sữa dê, cảm giác khi chạm vào cổ cô gái nhỏ làm cho trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên bốn chữ "vô cùng mịn màng".



Thiếu niên giống như bị đả thương vậy, nhanh chóng thu ngón tay lại, lỗ tai hơi có chút nóng lên, ngay sau đó tâm tình bình ổn, nghiêng thân qua, hướng phía cô gái đến gần hơn một chút...



Trên khán đài, Trình Tuyết ngay lập tức 'xoạt' một cái đứng lên, chuyện gì đang xảy ra!



Những nữ sinh khác thấy vậy cũng sợ ngây người.



Lần này Tư Hạ thế nào lại không giống như thường ngày, vừa mới đến gần liền chịu không được chạy đi, còn càng ngày càng đến gần?



Mọi người nhìn thấy hai người chỉ còn lại có khoảng cách ngắn ngủi, hiện tại có thể ngửi được hô hấp của nhau, chỉ là diễn tập thôi cũng không cần đến gần như vậy.



Đệt! Rốt cuộc đây là tình huống gì! Chẳng lẽ Tư Hạ chuẩn bị làm thật?



Ngay cả Lăng Đông ở trong góc vốn không yên lòng, thấy một màn như vậy cũng thay đổi sắc mặt.



Diệp Oản Oản mặc dù nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm giác được hô hấp của đối phương gần trong gang tấc, thời điểm phát hiện có gì đó không đúng, cô vội vàng mở mắt, một giây kế tiếp liền đối mặt với khuôn mặt lấp lánh chói lọi kia của Tư Hạ được phóng đại ngay trước mặt của mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro