CHƯƠNG 102: KHÔNG TIẾC HY SINH NHAN SẮC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor:GG

"Thí sinh diễn vai công chúa Bạch Tuyết là do em rút ra, em sẽ phụ trách tới cùng." Tư Hạ mở miệng.


Tư Hạ vừa dứt lời, ngay lập tức bên trong hội trường nhỏ yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt vì không ngờ chuyện này lại phát triển đến mức độ không thể tưởng tượng được.



"Nếu bạn học Tư Hạ đã nói thế, vậy tạm thời cứ như vậy đi, có vấn đề gì em bất kì lúc nào cũng có thể đến liên lạc với cô."



Nói cái gì mà thư liên danh tẩy chay của cả lớp, đến cuối cùng Lương Lệ Hoa tự nhiên vẫn lấy ý kiến của Tư Hạ làm chủ, vì vậy thái độ ôn hòa nói xong câu này liền rời đi.



Sau khi Lương Lệ Hoa rời đi, Trình Tuyết không thể nhịn được nữa hướng về phía Tư Hạ hô lên, "Tư Hạ, Tại sao cậu phải giúp cái con ma lem kia nói chuyện!"



Tư Hạ không trả lời, thậm chí có thể còn không nghe được lời nói của Trình Tuyết, giờ phút này, sự chú ý cùng ánh mắt của hắn đều rơi vào trên người của Diệp Oản Oản.



Trong ánh mắt chăm chú kia, lại làm cho người ta có một loại ôn nhu tình thâm, ảo giác đã chờ đợi qua nhiều năm...



Ánh mắt như vậy đã hoàn toàn đốt lên lửa giận của Trình Tuyết, cô ta xoay người liền hướng phía Diệp Oản Oản tiến lên, chợt giơ tay lên, "Diệp Oản Oản! cô là cái loại tiện nhân không biết xấu hổ, rốt cuộc cô đã làm gì với Tư Hạ!"



Còn không đợi Diệp Oản Oản bên này phản ứng, đột nhiên một bóng người cực nhanh mà vọt đến trước mặt của cô.



Sau đó chính là "Chát" một tiếng giòn tan.



Cái bàn tay kia của Trình Tuyết không có đánh trên mặt của cô, lại đánh trên người Tư Hạ.



Bởi vì thân hình chênh lệch, bàn tay của Trình Tuyết tát đến gần cằm của Tư Hạ, móng tay bén nhọn ngay lập tức để lại vết máu chói mắt trên da thịt trắng nõn của hắn.



Trình Tuyết thấy mình không cẩn thận đánh vào Tư Hạ, cả người đều bị hù dọa bối rối, "Tư Hạ... Cậu... Tớ... Tớ không phải cố ý... Xin lỗi....."



Đáy mắt Tư Hạ không có một tí nhiệt độ thoáng qua một tia sát ý rét lạnh, "Thu hồi lời nói vừa rồi của cô, nếu có lần sau, đừng trách tôi không nhắc nhở cô."


Thời khắc này nội tâm của Diệp Oản Oản đã bắt đầu tan vỡ: "..."



Người này rốt có thù oán gì với cô! Trong mấy giây ngắn ngủi, ít nhất hắn đã kéo đến cho cô cả tấn hận thù! Óan niệm của ác cô gái sắp hóa thành thực thể mà định nhào tới ăn tươi nuốt sống cô mất rồi!



Nhưng mà cái này cũng chưa tính, thời điểm Tư Hạ chuyển hướng qua cô, ánh mắt lạnh lẽo nhất thời hòa tan, thậm chí mang theo một tia cẩn thận từng li từng tí cùng lấy lòng, "Không sao chứ? Hù dọa cậu sao?"

Diệp Oản Oản: "..."


Đúng rồi! Hù dọa! Tớ đều sắp bị cậu hù chết rồi đấy, đại ca à!



Ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?



Coi như cô có ngu ngốc đến mấy cũng đã nhìn ra cả ngày hôm nay Tư Hạ là đang tận lực trêu cô.


Nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui đều không nghĩ ra mình rốt cuộc đã đắc tội hắn ở chỗ nào, để cho hắn phải trả thù mình như thế.



Trình Tuyết hung tợn trừng mắt nhìn cô, sau đó khóc lóc chạy đi, những người khác bên trong hội trường nhỏ cũng nghi ngờ không thôi mà lần lượt rời đi.



Chờ lúc chỉ còn lại hai người Diệp Oản Oản cùng Tư Hạ, Diệp Oản Oản rốt cuộc không nhịn được mở miệng, "Cái đó, xin hỏi, Hot Boy đại nhân tôn kính, Tớ rốt cuộc là đã chọc tới cậu chỗ nào? Chẳng lẽ là bởi vì trước đây tớ nói bạn trai tớ đẹp trai hơn cậu, cho nên ghi hận trong lòng? Ách, vì vậy liền không tiếc bán đứng nhan sắc của mình, cậu hy sinh cũng quá lớn rồi?"


"Nhan sắc..." Tư Hạ chậm rãi lau vết máu trên khuôn mặt mình bởi vì màu đỏ của máu đã càng thêm yêu nghiệt, "Nhan sắc này, cậu có thích không? Đây là vinh hạnh của nó."



Diệp Oản Oản: "..." tại sao người này lại cứ nhất định phải chú ý tới cái điểm không đâu như thế?!



Ánh mắt Tư Hạ phức tạp mà sâu thẳm nhìn cô gái trước mắt vẫn đang im lặng, thất thần lẩm bẩm mở miệng, "Thật... Không nhớ tớ sao..."



Thanh âm của hắn quá thấp, Diệp Oản Oản không có nghe rõ, "À? Cậu nói cái gì?"



"Không có gì." Thiếu niên hơi rũ mặt mày, đáy mắt dường như xẹt qua một tia cô đơn không dễ dàng phát hiện.


Diệp Oản Oản đang định tiếp tục hỏi rõ, lại thấy đối phương đột nhiên hướng phía cô đến gần.


Diệp Oản Oản theo bản năng lui về sau một bước, đối phương lại đột nhiên ở trước gót chân của cô ngồi chồm hổm xuống, nửa quỳ ở nơi đó, bắt đầu đưa tay ra giúp cô cột lại dây giày mà cô không cẩn thận làm tuột ra...



Tiểu thiếu gia cao quý lại ngạo mạn như thế, nhưng giờ phút này tư thế vô cùng thành kính thậm chí có phần hèn mọn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro