CHƯƠNG 116+117: TÌNH YÊU CỦA EM VÀ MẠNG CỦA EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor : GG

Xe vững vàng mà chạy trong bóng đêm, rất nhanh đã tới cửa trường học.




Chuyện mà Diệp Oản Oản một mực lo lắng cũng không xảy ra, nhưng mà chuyện này ngược lại khiến cô càng thấp thỏm bất an, thà trực tiếp một đao giết cô cũng tốt hơn với việc chờ cái chết tới từ từ.

Sau khi xe dừng lại, Diệp Oản Oản cẩn thận nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cuối cùng vẫn quyết định chủ động mở miệng nói trước " Tư Dạ Hàn, em có chút việc muốn hỏi anh."

"Hỏi đi." Tư Dạ Hàn thu hồi tầm mắt ở ngoài cửa sổ.




Diệp Oản Oản luôn cảm thấy tối nay trong lòng anh có chút không yên.

"Anh có phải có một đứa cháu trai hay không? " Diệp Oản Oản hỏi.

Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn cô chăm chú : "Ừm."

"Không phải là tên hắn gọi là Tư Hạ chứ?"

" Ừ."

Diệp Oản Oản làm ra biểu tình bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ "Chẳng trách bình thường hắn ở trường học rất chiếu cố em, hóa ra bởi vì có mối quan hệ này! Hơn nữa thật là đúng dịp, anh biết không? Hắn hiện tại vừa vặn ngồi cùng bàn với em!"

"Oản Oản. " Tư Dạ Hàn đột nhiên gọi cô.

"Cái gì? " Diệp Oản Oản không hiểu nhìn sang, một giây kế tiếp không kịp chuẩn bị gì mà bị anh hôn.





Diệp Oản Oản trợn to hai mắt, lực đạo ở trên môi cô rất lớn, lại không phải loại ngược đãi dày vò giống như dĩ vãng, cũng không mang chút tình ý nào. DƯờng như muốn thông qua nụ hôn này bày tỏ vô số sự giãy giụa mà nặng nề , thứ gì đó mà dù có trải qua hai đời cô cũng nhìn không thấu , xem không rõ.

Không biết qua bao lâu, nụ hôn này mới rốt cục dừng lại, bên tai truyền tới thanh âm của Tư Dạ Hàn "Chớ tin bất kỳ lời nói nào của hắn "

Diệp Oản Oản nghe vậy, thần sắc khẽ run, chớ tin bất kỳ lời nói nào của Tư Hạ?

Diệp Oản Oản thử thăm dò mở miệng " Anh nói Tư Hạ sao? Là bởi vì các anh có mâu thuẫn gì đó, anh sợ hắn sẽ gây bất lợi cho em sao?"

Tư Dạ Hàn trầm mặc một hồi "Xem là như vậy đi."

Diệp Oản Oản vội vàng gật đầu " Em biết rồi, em sẽ cẩn thận hơn!"

Đang nói, ánh mắt cô liếc xéo về chỗ ngồi trước mặt, hình như là một chồng tài liệu dạy kèm tại nhà.



Thấy những thứ đó, trong lòng Diệp Oản Oản bỗng nhiên hơi hồi hộp một chút.




Mục đích của Tư Hạ đối với cô, anh quả nhiên đã phát hiện nên mới mời người dạy kèm cho cô tại nhà, là dự định cấm cô lại đi trường học sao?



Nhưng mà, cả đêm nay có cơ hội, anh cũng không mở miệng.



Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản lại thở phào nhẹ nhõm, khoảng thời gian này việc cô làm hết thảy vẫn có ích.

Ngón tay của Diệp Oản Oản thăm dò vào trong tóc trên bả vai người đàn ông, một bên khẽ vuốt ve, một bên mở miệng nói như một loại đầu độc " Tư Dạ Hàn, em nếu đã đáp ứng anh phải bắt đầu lại thật tốt với anh, thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời, em sẽ tin tưởng anh, nghe lời anh, nhưng điều kiện tiên quyết là, anh cũng cần cho em một loại tín nhiệm như em cho anh."

Nói tới chỗ này, Diệp Oản Oản dừng một chút, cái trán để trên cái trán của người đàn ông, bày ra tư thế cực kỳ thân mật, tiếp tục mở miệng nói "Nếu không có khả năng em sẽ bỏ dở giữa chừng a."

Cảm giác cường độ bàn tay bên hông bỗng nhiên gia tăng, Diệp Oản Oản không thèm để ý chút nào mà tiếp tục nói "Em thừa nhận, em rất sợ anh, em cũng không có bất kỳ lực lượng nào có thể chống lại anh, tự do của em, tôn nghiêm của em cùng với thân thể của em, vô luận cái gì, anh đều có thể cướp đoạt, nhưng có vài thứ, chỉ có mình em có thể làm chủ, tình yêu của em còn có mạng của em "

Nói tới chỗ này, Diệp Oản Oản hôn một cái lên môi người đàn ông thần sắc đã căng thẳng tới cực hạn, nhẹ mở miệng cười nói "Dĩ nhiên, hiện tại em phát hiện, em dường như càng ngày càng thích anh rồi "



CHƯƠNG 117:


Editor: GG




Khi tiếng nói của Diệp Oản Oản vừa rơi xuống, trong con ngươi người đàn ông rõ ràng hiện lên một tia kinh ngạc " Em vừa mới nói cái gì?"

Diệp Oản Oản cúi đầu suy nghĩ một chút nói " không loại bỏ khả năng bỏ cuộc nửa chừng?"

Tư Dạ Hàn: "Không phải là câu này."

Diệp Oản Oản: "Em rất sợ anh?"

Hai tròng mắt của Tư Dạ Hàn nguy hiểm mà nheo lại: "Diệp Oản Oản!"

Nhìn dáng vẻ thở hổn hển hiếm thấy của người đàn ông, Diệp Oản Oản bật cười " Em nói, em dường như càng ngày càng thích anh rồi "

Tư Dạ Hàn chết lặng nhìn chằm chằm cô, lại còn có ý bất mãn: "Loại trừ hai chữ dư thừa đi."

"Được rồi, em càng ngày càng thích anh rồi! " Diệp Oản Oản thức thời mà bỏ đi hai chữ "dường như ", ngay sau đó ung dung nhìn đối phương, truy hỏi " Anh thì sao, có giống như em không?"

Thật ra thì cô vẫn luôn không hiểu rõ, người đàn ông này đối với chính mình rốt cuộc là loại cảm tình như thế nào.

Thần sắc Tư Dạ Hàn mang theo sự tự giễu nhàn nhạt " Oản Oản, tôi làm sao biết mình với em như thế nào."

Diệp Oản Oản nghe vậy ngẩn ra, nhưng mà đối với câu trả lời này ngược lại là trong dự liệu của cô, cô bất mãn lẩm bẩm " Thật là không công bằng"

Tư Dạ Hàn bắt tay nhỏ bé của cô lại, đặt vào nơi trái tim mình, ánh mắt u ám mang theo tín ngưỡng cứ nhìn cô chuyên chú như vậy,nói "Quả thật không công bằng, Oản Oản, em là mạng của anh"

Nhìn biểu tình của Tư Dạ Hàn giống như là chuẩn bị đi hành hương, trong nháy mắt Diệp Oản Oản ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ tới Tư Dạ Hàn lại sẽ trả lời như vậy.





Kiếp trước cô tâm sự với Tư Dạ Hàn cực ít, đến mức mà số câu nói với anh dù có dùng đầu ngón tay cũng có thể đếm được , lặp đi lặp lại chính là mấy câu như "Hận anh " "Ghét anh".

Đây là lần đầu tiên cô từ trong miệng Tư Dạ Hàn nghe được lời như vậy.

Kiếp trước, cô chết thật sự là quá đột ngột.

Nhớ đến lúc ấy, sau khi đại náo một trận cực lớn, Tư Dạ Hàn cuối cùng cũng đồng ý ly dị với cô.

Cô cầm giấy chứng nhận ly hôn, chuyện thứ nhất muốn làm là đi tìm Cố Việt Trạch.

Do Thẩm Mộng Kỳ tận lực nói dối nên cô từ đầu tới cuối đều cho là mình còn có hi vọng, cho là Cố Việt Trạch vẫn thích mình, thậm chí một mực đang nghĩ biện pháp cứu cô, chẳng qua chỉ là ngại vì Tư Dạ Hàn có quyền có thế chèn ép người mới không dám làm.

Lúc đó làm xong thủ tục ly dị, Tư Dạ Hàn lại thật sự thả cho cô rời đi, không chỉ có như thế, còn đích thân lái xe đưa cô đến nơi mà Cố Việt Trạch đang ở.

Nhưng mà, khi cô tràn đầy hy vọng mà tìm đến tòa nhà cha cô mua cho cô, trong phòng tân hôn vốn dĩ phải thuộc về cô và Cố Việt Trạch, lại thấy Cố Việt Trạch cùng Diệp Y Y xích lõa thân thể trần truồng nằm ở trên giường.

Cô đứng ngơ ngác ở cửa, từ trong khe cửa nhìn hết thảy các thứ này, lại từ đối thoại bên trong giữa Cố Việt Trạch và Diệp Y Y biết được một sự thật để cho cô đau thấu tim gan.

Cha cô bị rơi vào bẫy từ đầu tới cuối đều là do âm mưu của Diệp Y Y cùng Nhị thúc, thậm chí ngay cả Cố Việt Trạch cũng tham dự trong đó, hắn ngay từ lúc còn lui tới với cô đã âm thầm gian díu mờ ám ngủ cùng với Diệp Y Y.

Mà cô vì sự ngu xuẩn của mình, mới chính là kẻ cầm đầu hại cả nhà bọn họ!

Cô giống như người điên đẩy cửa đi vào, tức giận mắng hai cái cẩu nam nữ kia, cuối cùng nhận lấy được chỉ có sự chán ghét của Cố Việt Trạch, cùng khinh bỉ và giễu cợt của Diệp Y Y, từng chữ từng câu, đem lòng của cô quấn lại máu me đầm đìa.

"Diệp Oản Oản, cô cũng không ngắm ngía trong gương, nhìn một chút bộ dáng của chính cô đi, Việt Trạch cũng không phải bị mù mắt, chỉ có người đàn ông nào điên rồi mới thích cô thôi?"

"Cô có biết năm đó cô một thân béo ú kề cận Việt Trạch, Việt Trạch chán ghét biết bao nhiêu hay không? Bây giờ thế nào, càng là người không ra người quỷ không ra quỷ, ngươi rốt cuộc từ đâu có đủ tự tin cho là Việt Trạch sẽ thích si mê loại người chán ghét như ngươi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro