CHƯƠNG 144: SỢ SAO ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: GG

Trên ghế sa lon, đáy mắt người đàn ông bộc phát ra sự âm trầm, rõ ràng trên mặt giống như treo băng sương vạn năm không thay đổi, nhất là trong đêm tối tràn đầy mùi máu tanh, phảng phất giống như là Tu La đi ra Luyện Ngục.



Bên trong nhà truyền ra âm thanh Bạch Hổ gào thét rít gào trầm trầm, cộng thêm sự tồn tại của Tư Dạ Hàn, không khí lạnh đến không có một tí nhiệt độ.



Giờ phút này, Hứa Dịch đã mồ hôi đầm đìa, hắn vạn vạn không nghĩ tới. Diệp Oản Oản lại sẽ quay về sẽ vào lúc này, chỗ chết người nhất chính là vừa vặn gặp phải một cảnh này.



Hắn lại còn có thể phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, hoàn toàn không phát hiện ra sự xuất hiện của Diệp Oản Oản, cứ để cho cô xông vào như vậy.



Chết chắc rồi...



Thân hình Hứa Dịch lao đao muốn ngã, lòng như tro nguội.



Nhưng mà, ngay vào lúc này, hắn lại trơ mắt nhìn Diệp Oản Oản đi thẳng tới trước mặt ông chủ, nghe được Diệp Oản Oản nói với ông chủ một câu "Anh đói không?".



Con ngươi Hứa Dịch phóng đại, chợt nhìn về phía Diệp Oản Oản, cho là mình nghe nhầm.



Hắn... Hắn mới vừa nghe được cái gì?



Dưới tính cánh của Diệp Oản Oản, phản ứng lại là hỏi ông chủ có đói hay không, có muốn ăn bánh bao hay không?



Còn dùng một giọng nói thản nhiên giống như nói hôm nay khí trời rất tốt để nói nữa chứ...



Phản ứng Diệp Oản Oản chẳng lẽ không phải là không kìm chế được nỗi lòng mà thét chói tai, làm loạn một trận muốn chạy trốn hay sao?



Mùi máu tanh nồng nặc cùng mùi bánh bao thịt hòa chung một chỗ, khiến cho người ta càng muốn ói, Hứa Dịch nhìn Diệp Oản Oản một chút, lại nhìn ông chủ trên ghế sa lon một chút, mặt đầy biểu tình giống như đang nằm mơ vậy.

Tròng mắt người thanh niên có sắc mặt lạnh như băng phía bên kia Tư Dạ Hàn hơi hơi nheo lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Oản Oản mang theo cảnh giác tìm tòi nghiên cứu.


Diệp Oản Oản không có tâm tình nào mà đi quản phản ứng của người khác, toàn bộ thể xác và tinh thần của cô đều đang trầm mặc trên người Tư Dạ Hàn.



Thấy ánh mắt sắc bén của người đàn ông kia đang thâm trầm nhìn mình chằm chằm, cái ánh mắt dò xét kia phảng phất có thể xuyên thấu qua linh hồn của con người, khiến cho sống lưng cô phát rét từng trận.



Không biết qua bao lâu, đến mức gần như muốn cho người khác hít thở không thông, Tư Dạ Hàn trầm mặc liếc nhìn cái bánh bao lẻ loi trong tay cô, rốt cuộc mở miệng, hỏi một câu: "Sợ sao?"



Diệp Oản Oản khẽ run, ngay sau đó không chút do dự, giọng nói kiên định mà mở miệng trả lời: "Không sợ."



Diệp Oản Oản trong miệng mặc dù nói như vậy, nhưng kỳ thật nội tâm sắp bị hỏng mất



Cô thật sự không biết, dũng khí từ đâu ra để cô có thể trả lời câu hỏi này của Tư Dạ Hàn nữa.



Có sợ hay không?


Cái này mà cũng không sợ, cô còn là người bình thường sao?



Nhưng mà, kiếp trước bởi vì cô sợ hãi, đưa đến hậu quả đau đớn thê thảm như vậy, đời này coi như cô dù sợ hãi đến cực hạn, cũng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra ở trước mặt của Tư Dạ Hàn, nếu không khiến cho anh bắt cô chứng kiến lại một cảnh này nữa, cô thật sự không nắm chắc có thể tiếp tục giữ vững trấn định của mình hay không.



Tính tình Tư Dạ Hàn quá mức quỷ quyệt khó lường, kiếp trước cô căn bản cũng không biết chính mình làm sai chỗ nào, câu nào lại lơ đãng mà chọc giận anh.



Đời này, cô như vẫn như cũ không nhìn thấu người đàn ông này, nhưng có thể căn cứ kinh nghiệm của kiếp trước phòng ngừa bất kì khả năng có thể chọc giận gây chuyện với anh.



Khi Diệp Oản Oản đang khẩn trương chờ đợi, con ngươi Tư Dạ Hàn giống như hố đen nhìn chăm chú cô mấy giây, cũng không biết rốt cuộc có tin lời giải thích của cô hay không.



Mấy giây sau, nam nhân đưa ngón tay lạnh giá thấu xương ra , nhéo cằm của cô một cái, khàn khàn trầm thấp lẩm bẩm: "Cô gái nhỏ ngoan ngoãn."



Nhìn như vậy... Là rất hài lòng với câu trả lời và biểu hiện của cô rồi. Cho dù khả năng là anh cũng không tin, nhưng anh vẫn cũng không thèm để ý.

Điều cô đánh cuộc đúng rồi!



Thần kinh Diệp Oản Oản đang căng thẳng đột nhiên buông lỏng xuống, trong thời gian ngắn ngủi phảng phất giống như đã trải qua một trận sinh tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro