CHƯƠNG 148 : KHÔNG PHẢI LÀ CHO TÔI SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: GG

Diệp Oản Oản khẩn trương đến mức nói nhăng nói cuội một trận, nói xong chuyện này lại chuyển sang chuyện khác, bầu không khí cũng vô cùng tốt, từ đầu tới cuối Tư Dạ Hàn cũng không nhắc lại chuyện mới vừa xảy ra nữa, cũng không hoài nghi cô tối nay rõ ràng có thái độ dị thường.

Đối với những chuyện kia, cô một chữ đều không muốn biết. Biết được càng nhiều càng nguy hiểm.



Cho đến khi nói khô cả họng, Diệp Oản Oản mới dừng lại, "A, tại sao lại đã trễ thế này mất rồi, em muốn trở về phòng ngủ á..., ngày mai còn phải dậy sớm đi học!"



Nam nhân lẳng lặng đưa mắt nhìn cô mấy giây, một hồi lâu sau, rốt cuộc mở miệng, "Đi thôi."



Lấy được sự cho phép, Diệp Oản Oản như được đại xá, tiến lên hôn một cái trên gò má của người đàn ông, ngay sau đó nói một tiếng "Ngủ ngon " ,rồi định đi lên lầu.



Kết quả, mới vừa đi ra không được mấy bước, sau lưng lại truyền tới âm thanh hơi trầm xuống của nam nhân "chờ một chút."



SỐng lưng Diệp Oản Oản trở nên cứng đờ, theo bản năng siết chặt ngón tay sát bên người, chậm rãi xoay người lại, "Sao... Thế nào?"



Tư Dạ Hàn không nói gì, mà là đưa tay về phía cô.



Diệp Oản Oản ngơ ngác nhìn chằm chằm cái tay hằn lên khớp xương rõ ràng kia, không hiểu đối phương có ý gì, "Cái gì?"



"Không phải là cho tôi sao? " ánh mắt của người đàn ông dừng lại ở trên tay của cô một giây.



Diệp Oản Oản thuận theo tầm mắt của nam nhân cúi đầu nhìn một cái, ngay sau đó thấy cái bánh bao đang đựng ở bên trong túi nylon, đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó kịp phản ứng lại, vội vàng nói, "Ồ ồ ồ! Là đưa cho anh là đưa cho anh a!"



Nói xong lập tức chạy bạch bạch bạch tới, đem bánh bao đưa cho anh, sau đó nhìn chằm chằm cái bánh bao kia nuốt nước miếng một cái.Còn tưởng rằng anh đã quên cái chuyện này đi rồi, cô có thể ăn cái bánh bao này chứ!



Mặc dù những cái bánh bao này vốn chính là chuẩn bị mang cho Tư Dạ Hàn, nhưng mà nó đã đi theo cô lâu như vậy rồi , cô với nó cũng nảy sinh tình cảm a!



Nhớ đến thời kỳ trưởng thành, lúc ấy lượng cơm ăn của cô càng ngày càng lớn, hơn nữa kẻ gian hộ thực *, anh cô có lần không cẩn thận ăn của cô một túi khoai tây chiên, bị cô đuổi theo ở phía sau đánh mấy con phố. (* GG: kẻ gian cung cấp nhiều đồ ăn cho cô, chắc là TDH á )



Người đàn ông ngước mắt, nhìn vẻ mặt nhức nhối của cô gái nhỏ trước mắt, "Thế nào?"

Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm cái túi xách kia nói, "Cái đó, hình như nguội mất rồi, anh hâm nóng lại rồi ăn."


"Ừm."


Thấy cô còn chưa đi, người đàn ông mở miệng, "Còn có việc?"



" Khụ khụ (Ho khan một tiếng ), không! Không có! Em đi đây! " Diệp Oản Oản nói xong sợ mình đổi ý, chạy bạch bạch bạch vội vàng lên lầu.



Ríu rít, gặp lại sau nha bánh bao của ta, ta yêu em a!



Người đàn ông nhìn bóng người cô gái nhỏ chạy thật nhanh chui vào phòng, ánh mắt rơi xuống cái bánh bao trên lòng bàn tay, chậm chạp không dời đi ánh mắt.



...



Trở về phòng, Diệp Oản Oản gửi tin nhắn cho Giang Yên Nhiên nói cho cô ấy biết buổi tối nay mình không trở về nhà trọ, để cho cô ấy không cần lo lắng mà trở lại quấy rầy cô.



Thật là không tưởng tượng ra hai đứa nhóc trong sáng ngây thơ lần đầu tiên hẹn hò sẽ có tình huống gì a.



Gửi xong tin nhắn, Diệp Oản Oản lần nữa tắm rửa, cọ rửa sạch mùi máu tanh trên người.



Đêm yên tĩnh, Diệp Oản Oản nằm ở trên giường, lăn thật lâu, hoàn toàn không ngủ được.



Cuối cùng, không biết nghĩ đến cái gì, Diệp Oản Oản đột nhiên hưng phấn trở mình một cái bò dậy, thò tay vào trong bọc sách móc ra một túi thịt bò khô cùng mấy túi thịt heo khô, sau đó rón rén đi xuống lầu.

Trong phòng khách yên lặng, cô nhón chân lên đi bằng mũi chân, tầm mắt chậm rãi tìm kiếm trong mỗi một góc phòng khách , kết quả, tìm nửa ngày cái gì cũng không phát hiện ra.



Chẳng lẽ lại trở về núi rồi?



Ngay tại thời điểm Diệp Oản Oản thất vọng chuẩn bị trở về phòng, đột nhiên ở trước ghế sa lon phát hiện một đám thảm lông màu trắng.



Là Slutte!



Ta chết mất! Con nhóc này, nằm ở nơi nào không được, lại đi nằm trên một cái thảm màu trắng, cái thân trắng như tuyết lông cùng thảm cơ hồ hòa làm một thể, làm hại cô tìm nửa ngày mới phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro