CHƯƠNG 156: KHÔNG TÌM ĐƯỜNG CHẾT SẼ KHÔNG PHẢI CHẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: GG

Những người đó nhìn thấy Thẩm Mộng Kỳ ánh mắt nhất thời sáng lên, hướng ánh nhìn về phía cô ta bằng ánh mắt vô cùng hâm mộ, cao giọng trêu ghẹo nói, "Đến rồi đến rồi! Thẩm Mộng Kỳ đến rồi!"

Đến gần một chút, Diệp Oản Oản nhìn thấy, bên dưới kí túc xá nữ sinh, một vòng nến lớn hình trái tim, ở giữa dùng nến ghép lại ra tên họ viết tắt của Trầm Mộng Kỳ, còn đem hoa hồng chung quanh bày thành một biển hoa. Mà bóng người anh tuấn cao lớn của Tống Tử Hàng đứng ở nơi đó, trong ngực ôm một bó hoa hồng đỏ cao cỡ nửa người, đang vô cùng nặng tình mà nhìn theo từng bước đi của Thẩm Mộng Kỳ.

Thẩm Mộng Kỳ thấy vậy cũng phối hợp làm ra vẻ mặt kinh ngạc bị hoảng sợ, tiểu bạch thỏ bình thường luống cuống lại có vẻ mặt mắc cỡ , đủ để làm cho tất cả mọi nam sinh khác tim đập thình thịch.

Dưới sự vây xem của mọi người, Tống Tử Hàng ôm lấy hoa sải bước đi tới trước mặt Thẩm Mộng Kỳ "Mộng Kỳ, mong em tha thứ cho anh vì đã mạo muội nhưng có mấy lời cùng chút tâm ý anh đã không còn cách nào nhẫn nại được nữa! Anh thích em, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã yêu em thật sâu đậm, vì em mà mê muội! Anh thích em là người đơn thuần, hiền lành, ngây thơ, hết thảy của em anh đều thích! Anh biết, em chính là người mà anh mong muốn, chính là định mệnh của anh, chính là người mà anh phải ở bên cả đời!"

Tống Tử Hàng bày tỏ làm cho tất cả mọi người xung quanh đều kích động cùng hâm mộ không ngừng có tiếng thét chói tai ——

"A a a! Quá lãng mạn , quá thâm tình đi!"

"Tống đội trưởng thật là đẹp trai! Nếu là có người như vậy theo đuổi tôi, đời tôi cũng đáng giá!"

"Đáp ứng anh ấy! Đáp ứng anh ấy đi!"

Diệp Oản Oản nhìn những thứ cây nến, hoa hồng đỏ kia, không nói gì mà lườm một cái, đối với cô mà nói, loại phương pháp tỏ tình này đều đã già cỗi, cổ hủ, quê mùa, nhưng mà vào lúc này phỏng chừng vẫn còn tương đối mới lạ đi.

Tống Tử Hàng thật đúng là không để cho cô thất vọng a, nhanh muốn chết nên chạy như điên trên đường đến cái chết a!





Tống gia cố ý để hắn đi chào hỏi, để hắn đi trấn an Giang Yên Nhiên, kết quả hắn ngược lại làm rất tốt, bởi vì buổi sáng bị Giang Yên Nhiên làm cho mất mặt, lòng tự ái bị sỉ nhục, vì mục đích trả thù, liền trực tiếp gióng trống khua chiêng mà làm một buổi tỏ tình long trọng cho Thẩm Mộng Kỳ.

Vào lúc này, Diệp Oản Oản nhìn thấy phía xa xa Giang Yên Nhiên cũng ở trong đám người.




Người chung quanh đối diện cô ấy chỉ chỉ trỏ trỏ, nhìn Yêu Nhiên phần lớn đều là những người cười trên nổi đau của người khác, một vài thì mang nét mặt đồng cảm.

"Ai, Giang Yên Nhiên cũng là thật xui xẻo, rõ ràng là cô ấy thích Tống Tử Hàng trước đấy!"

"Đúng vậy, Sở Phong mặc dù cũng không tệ, nhưng cục diện Sở gia gần đây nhiều rối rắm như vậy, phỏng chừng cũng sắp chấm dứt đi! Có chỗ nào giống như Tống gia, gần đây tất cả trang bìa kinh tế đều là tin tức của Tống gia!"

"Nhưng mà cũng không thể trách Tống Tử Hàng chọn Thẩm Mộng Kỳ a, đầu năm nay cô gái giống như Thẩm Mộng Kỳ đơn thuần thiện lương quả thật không nhiều lắm!"

...

Vốn là Diệp Oản Oản còn có chút lo lắng phản ứng của Giang Yên Nhiên, nhưng mà, tâm tính và tư chất của Giang Yên Nhiên so với trong tưởng tượng của cô tốt hơn nhiều, chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn một cái, không có hứng thú nhìn Tống Tử Hàng biểu diễn, không thèm để ý chút nào trực tiếp lưng quay về kí túc xá.

Mà bên người cô – ở xung quanh Trầm Mộng Kỳ không ngừng có người mang ánh mắt hâm mộ nhìn Tống Tử Hàng tỏ tình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tràn đầy e lệ, làm cho người ta nghĩ muốn lập tức kéo vào trong ngực thương yêu thật tốt.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Mộng Kỳ e lệ như hoa, sắc mặt Tống Tử Hàng lúc ban ngày bị đả kích ở chỗ Giang Yên Nhiên nhất thời toàn bộ biến mất tan thành mây khói, ánh mắt xéo qua nhìn thấy bóng lưng Giang Yên Nhiên rời đi, càng cho là Yên Nhiên đã thương tâm ảm đạm rời đi.

Tống Tử Hàng lần nữa nhìn về phía Thẩm Mộng Kỳ, kích động tiếp tục tỏ tình nói, "Mộng Kỳ, làm bạn gái anh đi, cho anh cơ hội chiếu cố em, cho anh cơ hội bảo vệ em, cho anh cơ hội để cho em hạnh phúc!"

Cơ hội tốt như vậy để nắm chặt Tống Tử Hàng, Thẩm Mộng Kỳ dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.

Nhưng lấy lòng dạ của cô ta, tự nhiên cũng sẽ không ở ngay trước mọi người đáp ứng trực tiếp như vậy, cô ta từ đầu tới cuối đều là vẻ mặt thẹn thùng, giả bộ chối từ mà nhận lấy hoa của Tống Tử Hàng nhưng từ đầu đến cuối không nói một lời, đỏ mặt trốn vào lầu ký túc xá.

Phản ứng như vậy trong mắt Tống Tử Hàng cùng những người khác có thể cho là cô ta đã đón nhận lời tỏ tình, nhưng sau chuyện này cô ta nếu muốn trở mặt hoặc là trấn an những "vỏ xe" phòng hờ kia cũng hoàn toàn có thể có giải thích được.

Diệp Oản Oản tâm tình rất tốt mà nhìn Tống Tử Hàng đang muốn chết kia, trong lòng âm thầm tính toán thời gian một chút, Giang thúc thúc bên kia, cũng nhanh thôi, mà cô cũng nên chuẩn bị đến thời điểm đó đi là vừa a...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro