CHƯƠNG 175: NGƯỜI TA RÕ RÀNG THUẦN LƯƠNG NHƯ VẬY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: GG


Hắc hắc hắc...

Nghe được thanh âm Tư Dạ Hàn không chút do dự chọn chính mình, Diệp Oản Oản cuối cùng cũng có chút hài lòng.

Tư Dạ Hàn lấy tay đỡ lấy hông của cô, để tránh cho cô bị lăn xuống, âm thanh khàn khàn mà vang ở bên tai: "Gây chuyện đủ rồi chứ?"

A, gây chuyện bị phát hiện...

Diệp Oản Oản yếu ớt mà lẩm bẩm, "Ai bảo ánh mắt hắn nhìn em như kẻ gây họa yêu phi hồ ly tinh cơ chứ, người ta rõ ràng là thuần lương như vậy..."

Thuần lương?

Ánh mắt của Tư Dạ Hàn hướng về người nào đó tự xưng thuần lương nhàn nhạt quét tới.

Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, đại khái cũng cảm thấy lời nói này có chút chột dạ, bĩu môi nói, "Hắn không thích em, em sao phải thích hắn chứ, ghét còn không kịp nữa là!"

"Đừng trêu chọc hắn." giọng nói của Tư Dạ Hàn mang theo ý nhàn nhạt cảnh cáo.

Diệp Oản Oản nhất thời bày ra gương mặt ấm ức , "Anh thiên vị nha!"

Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm nhìn cô một cái: "Anh quả thật là thiên vị."

Diệp Oản Oản: "..."

Được rồi được rồi, cô thừa nhận mới vừa rồi Tư Dạ Hàn đã cho cô đủ mặt mũi rồi, đủ nghiêng về phía cô rồi.

"Tóm lại, người không phạm ta ta không phạm người a, nếu là hắn lại trừng em, em đây đi gieo họa cho ông chủ nhà hắn! Chọc tức chết hắn luôn a! " Diệp Oản Oản mở miệng nói.

Tư Dạ Hàn: "..."

Không nghĩ tới hắn nằm không cũng trúng đạn. Ông chủ của Lưu Ảnh – Tư Dạ Hàn đại khái là chưa từng nghĩ tới còn có loại trả thù này.

Vì vậy có nên cho Lưu Ảnh thêm một chút tiền lương không?

Rất nhanh sau đó xe đến nhà cũ.





Lúc xuống xe, Diệp Oản Oản đối mặt với ánh mắt của Lưu Ảnh tràn đầy lạnh lẻo sát ý kinh người, đúng y như trong dự liệu của cô.

Diệp Oản Oản biết hôm nay mối thù này coi như là kết xuống rồi.

Nhưng mà vậy thì thế nào, dù cô có là người hoàn mỹ vô khuyết như Tần Nhược Hi châu ngọc thì bất kể cô làm gì, tên kia cũng không có khả năng nhìn cô thuận mắt đâu.

Cô chính là được sủng ái mà kiêu, chính là hại nước hại dân thế đấy?

Kiếp trước cô sợ nhất là Tư Dạ Hàn, trừ người đó ra thì cô cũng cực sợ cỗ máy giết người bên cạnh Tư Dạ Hàn này.

Mỗi lần bị ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Ảnh nhìn, cảm giác mình phảng phất giống như đang bị lăng trì, chớ nói chi là ba ngày hai đầu bị cảnh cáo bị uy hiếp, trở thành kẻ gian luôn bị đề phòng.

Cho dù ở Cẩm Viên nhiều năm như vậy, cho dù Tư Dạ Hàn cho cô hết thảy những gì tốt nhất, nhưng cô cũng chưa từng có lòng trung thành với hắn trong bất cứ giây phút nào.

Lúc trước bị những kẻ kia ám hại, đời này tất cả cô đều muốn đòi lại.

Nếu không thể trở về làm thiếu nữ thuần lương thì cô cũng không ngại gì muốn một lần làm yêu phi.

Sau khi vào nhà, lão thái thái nhìn thấy hai người Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn xuất hiện, gương mặt lộ ra nụ cười, "Trở về rồi à!"

Tư Dạ Hàn: "Dạ."

Lão thái thái oán trách mà liếc nhìn cháu đích tôn tích chữ như vàng của mình, ngay sau đó thân thiện mà kéo Diệp Oản Oản lại gần hỏi thăm "Oản Oản mau tới đây! Để cho bà nội nhìn một chút!"

"Bà nội! " Diệp Oản Oản ngọt ngào kêu lên một tiếng.

Cũng không thể trách lão thái thái đối với cô ấn tượng không tệ, ngoại trừ nguyên nhân đầu tiên là bởi vì cô đời này không phạm sai lầm giống đời trước, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn à Diệp Oản Oản ăn mặc vô cùng thùy mị, dung mạo và khí chất cũng vô cùng tốt, để người khác muốn bảo vệ che chở.

Nhìn qua vô cùng nhu nhược nhu thuận, thuần lương vô hại, dễ cho người khác theo bản năng muốn buông lỏng cảnh giác, hơn nữa không nhịn được mà sinh lòng trìu mến.

" Tốt hơn rồi, nhưng vẫn còn khá ốm nên mập thêm một chút nữa nha! Cháu quá gầy rồi, nhất định phải ăn nhiều một chút! " lão thái thái kéo cô qua đánh giá, hài lòng gật gật đầu nói.

Diệp Oản Oản trước kia thật sự là quá gầy, gầy đến mức một trận gió cũng có thể thổi bay, trong khoảng thời gian gần đây đã mập lên không ít, nhưng mà nhìn tổng thể vẫn còn có chút hơi gầy.

Nhưng mà lấy sức ăn của Diệp Oản Oản sau khi sống lại, không cần hoài nghi, nuôi để cho cô mập lên chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa nếu như một mực không thèm tiết chế mà ăn uống thì cô có thể mập đến như năm đó của kiếp trước.

"Cháu biết rồi ạ bà nội, cháu có ăn nhiều cơm mà."

"Ngoan ngoãn! À đúng rồi, bà nội thiếu chút nữa đã quên rồi, Oản Oản a, đến, bà nội giới thiệu cho cháu một người! " vẻ mặt lão thái thái tươi cười mà dắt cô đi vào trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro