CHƯƠNG 41 : NGOẠI HÌNH XINH ĐẸP LÀ LỖI CỦA TÔI SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: GG

Diệp Oản Oản thưởng thức bộ dáng chính mình trong tấm gương kia, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn thế nào cũng thấy đẹp cả, liếc cô ta một cái, "Ngoại hình đẹp mắt là lỗi của tôi sao~?"



Thẩm Mộng Kỳ nhất thời bị nghẹn họng , "Mình không phải có cái ý này, chẳng qua là nhắc nhở cậu phải cẩn thận, nhẫn nhịn lâu đến như vậy, đừng thất bại trong gang tấc. Dù sao cái vị Đại ma đầu kia thật vất vả mới mất đi sự hứng thú với cậu, thả cậu rời khỏi Cẩm Viên. Lỡ như nhìn dáng dấp cậu đẹp mắt như vậy, rồi đối với cậu nổi lên lòng xấu xa thì làm sao bây giờ?"




Ha ha, đại ma đầu a...


Diệp Oản Oản nghe lời nói của Thẩm Mộng Kỳ, nâng cằm lên lầu bầu nói, "Tư Dạ Hàn ngay cả bộ dạng tôi xấu xí như vậy cũng không để ý, có lẽ hắn đối với tôi là yêu thật lòng ?"



Nghe vậy Thẩm Mộng Kỳ lập tức bật thốt lên, "Làm sao có thể! Đây chính là Đại ma đầu giết người như ngóe! Nhất là còn có sở thích hành hạ con gái! Đơn giản là 1 tên biến thái! Cậu chẳng qua là quá xui xẻo đúng lúc bị hắn chọn trúng mà thôi! Hai năm qua hắn đối với cậu như thế nào, chẳng lẽ cậu đều quên cả sao?"



Diệp Oản Oản gật đầu một cái, "Hả, hóa ra là như vậy a..."



Không biết Tư Dạ Hàn nghe được Thẩm Mộng Kỳ đánh giá hắn như vậy, sẽ có cảm tưởng như thế nào?



Kiếp trước, sở dĩ Thẩm Mộng Kỳ mỗi lần khiêu khích đều thành công như vậy, có thể thấy rõ là Tư Dạ Hàn là tín nhiệm cô ta, thậm chí còn nghĩ rằng cô ta đứng ở phe mình !?



Thông qua mối quan hệ này với Tư Dạ Hàn, Thẩm Mộng Kỳ đúng là vớt không ít được chỗ tốt, ở vòng giải trí ăn sung mặc sướng, thậm chí sau đó Thẩm gia cũng nhờ đó mà lây ánh hòa quang, từ một cái công ty nhỏ hạng bét lăn lộn mãi mới đưa ra thị trường, nhảy một cái liền trở thành danh môn Đế đô.

Bây giờ điều cô muốn làm chính là, đánh vỡ sự tín nhiệm này của Tư Dạ Hàn đối với Thẩm Mộng Kỳ.


Muốn giẫm đạp lên đầu của cô để leo lên? Nghĩ thật là hay nha!



Thẩm Mộng Kỳ hiển nhiên rất sợ Diệp Oản Oản có tình cảm đối với Tư Dạ Hàn, vội vàng lại đem đòn sát thủ là Cố Việt Trạch sử dụng: "Oản Oản, cậu còn đang tức giận với Cố thiếu sao? Lần này thì tớ phải nói, lần trước thật không phải là lỗi của Cố thiếu, là do cậu quá xúc động, nếu lúc ấy cậu bỏ đi cùng Cố thiếu, sau đó giải thích rõ chuyện cậu ngủ với Tư Dạ Hàn là bị hắn cưỡng ép, nói không chừng vào lúc này các cậu đều đã trở thành một cặp rồi!"


Kết quả tính tình cậu lại như trẻ con, đùa giỡn nói rằng cậu không muốn rời đi cùng Cố thiếu gia, uổng phí bao nhiêu công sức khổ tâm của tớ a, vừa vì cậu giúp cậu liên lạc với Cố thiếu, lại vừa là người giúp cậu thoát khỏi Cẩm Viên!"


Diệp Oản Oản nghe vậy, thở dài,tỏ ra vẻ hiểu rõ mở miệng nói, "Mộng Kỳ, tớ biết, cậu vì tớ cũng làm rất nhiều việc, cậu phải suy nghĩ nát tim ra cái chủ ý giả xấu để tớ né tránh Tư Dạ Hàn, là cậu luôn luôn tìm biện pháp giúp tớ chạy trốn, cũng là cậu giúp tớ chuyển lời đến Cố Việt Trạch..."



Thẩm Mộng Kỳ thấy Diệp Oản Oản quả nhiên vẫn ngu xuẩn như thế, trong con ngươi xẹt qua một tia giễu cợt,nhưng trên mặt lại tràn đầy chân thành, "Oản Oản, cậu là bạn tốt nhất của tớ a, nếu tớ không giúp cậu thì ai sẽ giúp cậu! Cho nên, cậu hãy nghe tớ nói, cậu không nên giận dỗi cùng Cố thiếu nữa, thật vất vả bây giờ cậu mới ra khỏi Cẩm Viên được, phải nên nắm chắc cơ hội đi tìm Cố thiếu, nếu không cứ tiếp tục giận dỗi như vậy, cậu rốt cuộc lúc nào mới có thể đoạt lại Cố thiếu a!"



Diệp Oản Oản moi ra tất cả những điều muốn nghe từ trong miệng của Thẩm Mộng Kỳ mục đích là để cho Tư Dạ Hàn nghe được, lúc này rốt cuộc mới hài lòng, ung dung thản nhiên hướng về phía phòng vệ sinh mà nhìn một cái, ngay sau đó mới chậm rãi mở miệng nói, "Ai nói tôi muốn đem hắn đoạt trở về ?"



Thẩm Mộng Kỳ nghe như vậy thì sững sờ, hơi nhíu mày nói, "Cố thiếu rõ ràng là vị hôn phu của cậu, lại bị người chị họ kia của cậu đoạt đi, dĩ nhiên là phải cướp về rồi! Chẳng lẽ cậu muốn buông tha sao? làm sao có thể để yên như vậy được! Đây chẳng phải là quá lời cho tiện nhân Diệp Y Y kia sao!"


Diệp Oản Oản cười như không cười mà nhìn Thẩm Mộng Kỳ một cái, bộ dạng cô ta đang gấp đến độ như thiêu đốt,khẽ vuốt ve gương mặt của chính mình, sâu xa nói, "Một cái giầy rách tôi từng xài qua, tại sao lại phải nhặt về? Cần thiết sao? nếu Diệp Y Y cảm thấy cô ta có lời, vậy thì tôi cho cô ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro