CHƯƠNG 45: CẬU THÍCH TƯ HẠ SAO ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: GG

Sáng ngày hôm sau.



Lúc Diệp Oản Oản tỉnh lại, Tư Dạ Hàn đã không có ở đây, cũng không biết tối hôm qua rời đi khi nào.

Thật là xuất quỷ nhập thần. (GG: hành tung nhanh nhẹn, hành động không để ai phát hiện ra, thần không biết, quỷ không hay)

Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, Diệp Oản Oản khó tránh khỏi có chút nhụt chí, chẳng lẽ mặc dù đã nghe được những lời kia, Tư Dạ Hàn lại vẫn tin tưởng Thẩm Mộng Kỳ?

Hay là, vốn dĩ Tư Dạ Hàn cũng không quan tâm Thẩm Mộng Kỳ làm cái gì, chỉ là đơn thuần cắm một người nằm vùng có thể theo dõi cô thật tốt mà thôi?

Xem ra cô chỉ có cẩn thận một chút, tránh bị Thẩm Mộng Kỳ bắt được điểm yếu.

Cũng may cô đã biết khuôn mặt thật sự của Thẩm Mộng Kỳ, sẽ không tiếp tục bị tẩy não, địch ngoài sáng ta trong tối, Thẩm Mộng Kỳ còn muốn cản trở từ bên trong , sẽ không dễ dàng như trước nữa.

Cô sẽ từng bước một để cho Tư Dạ Hàn biết, con mắt theo dõi này đã mất đi hiệu lực và phản tác dụng rồi....


Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, tâm trạng của Diệp Oản Oản trở nên thư thái, bắt đầu thức dậy lập tức đi rửa mặt trang điểm.

Bộ tóc màu xanh cùng hình xăm máu me, tất cả đều xuất hiện trên người cô một lần nữa, áo thun ngắn tay khảm đầy đá phát sáng, quần cái bang mười mấy cái lỗ, giày ống toàn đinh là đinh ,nhìn như một bàn chông di động, phối hợp với da mặt trang điểm kiểu Gothic, hiệu quả vô cùng nổi bật.




Trên đường đi ai cũng phải quay đầu lại nhìn cô vài cái, cũng đủ chứng minh sự rung động của hình dạng này.



Đi đến phòng ăn được nửa đường, thì gặp Thẩm Mộng Kỳ.



"Oản Oản, tớ đang muốn đi tìm cậu đây, cùng đi ăn điểm tâm đi!" Thẩm Mộng Kỳ vừa thấy cô lập tức thân mật khoác lên cánh tay của cô.



Thấy Diệp Oản Oản mặc bộ trang phục này, ánh mắt Thẩm Mộng Kỳ  phát sáng lên, giống như là rất hài lòng.

Xem ra lời nói tối hôm qua của mình, quả nhiên Diệp Oản Oản vẫn nghe theo!

Đến phòng ăn, học sinh ở xung quanh đều đang len lén nhìn chằm chằm hai người, xì xào bàn tán.


"Mau nhìn mau nhìn! Diệp Oản Oản lại phát triển độ xấu xí của cô ta đến tầm cao mới kìa."



"Mộng Kỳ cũng quá tốt bụng đi, đến bây giờ còn không tuyệt giao cùng cái con ma lem đó! Hai người này đứng chung một chỗ giống như người đẹp và quái vật!"



"Các ngươi đừng nói như vậy a..., cái ma lem này bản lĩnh lắm, không chỉ có thi hạng nhất cả lớp, còn đánh bại hoa hậu lớp cô ta -Trình Tuyết và ủy viên văn nghệ- Hàn Tiểu Nhu, giành được cơ hội diễn vai nàng công chúa Bạch Tuyết cùng Tư Hạ!"

"Con mẹ nó ! Thiệt hay giả? Cái ma lem này tốn nhiều tâm cơ như thế, chẳng lẽ là thích nam thần của tôi!"


...


Nghe được những lời nghị luận xung quanh, ánh mắt Thẩm Mộng Kỳ lóe lên.

Chẳng lẽ Diệp Oản Oản đột nhiên lạnh nhạt đối với Cố Việt Trạch là bởi vì Tư Hạ...



Thẩm Mộng Kỳ mở miệng cười nói, "Đúng rồi, Oản Oản, còn không có chúc mừng cậu đây! Nghe nói cuộc thi lần này cậu thi được hạng nhất cả lớp?"



Trước mặt Diệp Oản Oản để một chén cháo khoai lang mật tím đầy ắp, hai cái bánh bao lớn, còn có có thêm ba khối thịt, hai cái trứng gà, một cây xúc xích, bánh rán và trái cây, vừa ăn vừa thuận miệng nói, " Ừ, tùy tiện làm lung tung thôi, sao vậy?"



Thẩm Mộng Kỳ biết trí nhớ của Diệp Oản Oản rất tốt, nhưng khi biết được cô đứng hạng nhất trong lớp, vẫn rất kinh ngạc, "Cậu không phải nói ghét học tập nhất sao? Làm sao đột nhiên chăm chỉ như thế rồi hả?"


Diệp Oản Oản cắn bánh bao, "Quả thật rất ghét, tôi ghét tất những thứ không có tí khó khăn nào."



Sắc mặt Thẩm Mộng Kỳ trở nên vô cùng khó coi, bị nghẹn đến nói không ra lời được.

Cô ta mỗi ngày liều sống liều chết đọc sách làm bài mới miễn cưỡng giữ được top 10 trong lớp học, thành tích tốt nhất cũng chỉ là hạng ba trong lớp, lần này không giữ được, rớt xuống hạng thứ chín, thế mà Diệp Oản Oản chỉ tùy tiện làm lung tung lại thi được hạng nhất?

Thẩm Mộng Kỳ cố đè xuống khó chịu trong lòng, thành tích tốt thì thế nào? Diệp gia đã sớm không phải là do gia chủ Diệp Thiệu Đình quản lý, Diệp Oản Oản từ lâu đã không còn là đại tiểu thư gọn gàng xinh đẹp, bây giờ Diệp Oản Oản ngay cả xách giày cho cô ta cũng không xứng!



"Vậy cậu cùng Tư Hạ lại xảy ra chuyện gì? Không lẽ cậu thích Tư Hạ?" Thẩm Mộng Kỳ rốt cuộc đã hỏi tới vấn đề chính.



Dù sao đoạn thời gian trước Diệp Oản Oản cũng ngồi cùng bàn với Tư Hạ, chẳng lẽ là khi đó, Diệp Oản Oản động lòng với Tư Hạ sao?

Diệp Oản Oản nghe vậy, hai tròng mắt híp lại.

Xem ra, chuyện của Tư Hạ, phải nhanh chóng giải quyết, nếu không sẽ bị Thẩm Mộng Kỳ làm một bài báo cáo nộp cho Tư Dạ Hàn mất thôi.


"Không có hứng thú." Diệp Oản Oản thuận miệng trả lời một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro