CHƯƠNG 69: TẤT CẢ CHỈ LÀ SỰ HIỂU LẦM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: GG

Nói tới đây, sắc mặt Hứa Dịch có chút phức tạp, "Cái lão Trung y đó rất nổi tiếng, am hiểu nhất chính là trị liệu chứng mất ngủ, lúc ban đầu cũng đã xem bệnh giúp ngài, Diệp tiểu thư lúc ấy tới hỏi thăm tình hình bệnh của ngài, thuộc hạ cũng đã điều ra rồi, ngài nhìn một chút đi "


Hứa Dịch mở ra một đoạn camera giám sát trên điện thoại di động. Diệp Oản Oản đeo cặp sách, vẻ mặt nghiêm túc mà ngồi trước mặt lão Trung y.


"Cô gái, khó chịu chỗ nào?" Lão Trung y hỏi



"Bác sĩ, không phải là cháu không thoải mái, cháu là tới giùm người khác!" Diệp Oản Oản trả lời


"Ngươi tiểu nha đầu này, xem bệnh làm sao có thể đi thay người khác?" Chân mày Lão Trung y nhíu chặt nói.



Diệp Oản Oản vội vàng giải thích: "Bác sĩ, ngài hãy nghe cháu nói, chuyện là như vầy, bạn trai cháu có chứng mất ngủ rất nghiêm trọng, anh ấy đi tìm rất nhiều thầy thuốc, cũng dùng qua rất nhiều biện pháp, đều vô ích, bác sĩ ngài nổi danh như vậy, anh ấy khẳng định đã sớm tìm ngài điều trị qua, giờ cháu tới nơi này, chỉ là muốn hiểu nhiều thêm một chút về phương diện kiến thức liên quan đến chứng mất ngủ, hiểu rõ cảm giác của anh ấy mà thôi "



Lão thầy thuốc nghe được lời nói của cô, có chút kinh ngạc, vẻ mặt lộ vẻ xúc động, "Ngươi tiểu nha đầu này, lại rất có lòng, người giống như cháu để tâm đến bệnh của người thân thật đúng là không nhiều! Được rồi, tôi sẽ nói cho cháu một chút!"



"Cảm ơn bác sĩ!" Cô nhất thời lộ ra một nụ cười vô cùng vui vẻ, móc ra quyển sổ và cây bút, nghiêm túc cẩn thận mà ghi chép.

Bác sĩ nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, liền giảng giải cặn kẽ với cô không ít kiến thức.



Vẻ mặt cô gái nhỏ từ đầu tới cuối đều vô cùng chuyên tâm thành kính, thỉnh thoảng hỏi một chút vấn đề, "Bà nội bạn trai cháu nói với cháu, mất ngủ lâu dài sẽ còn ảnh hưởng tới tính tình thật sao?"

Lão Trung y gật đầu, "Là như vầy, nếu như nghiêm trọng, không chỉ có thể nguy hại cơ thể, lâu dài đối với tính cách và tâm tính đều có ảnh hưởng rất lớn, đây là điều mà chính người bệnh cũng không thể khống chế được, cháu là người nhà của cậu ấy, hẳn là nên gần gũi, quan tâm nhiều hơn, kiên nhẫn đối với cậu ấy nhiều hơn một chút!"


"Vâng vâng, cháu nhất định sẽ làm như lời bác sĩ dặn, lúc trước cháu toàn chọc anh ấy tức giận" thần sắc cô gái nhỏ nhìn có vài phần áy náy, "Trước kia vì đối phó với kì kiểm tra, cháu muốn tập trung học tập, liên tục một tuần lễ mỗi ngày chỉ ngủ ba, bốn tiếng, cái loại cảm giác thiếu hụt giấc ngủ này, thật rất khó chịu! Bác sĩ, ngài lại nói thêm với cháu nhiều một chút đi, dạy cháu có thể giúp anh ấy làm những gì, để cho anh ấy dễ chịu hơn một chút cũng tốt!"



Mười mấy phút camera theo dõi kết thúc, căn phòng lại hoàn toàn khôi phục sự tĩnh mịch.

Lời quan tâm của cô gái phảng phất còn đang bên tai.

Trong lòng Hứa Dịch ngổn ngang trăm mối cảm xúc, không nói ra được là cảm giác gì, "Cửu gia, chúng ta hình như hiểu lầm Diệp tiểu thư rồi "



Không biết sự tĩnh mịch này kéo dài bao lâu, đột nhiên, âm thanh chói tai từ sự va chạm của cái ghế vào mặt đất vang lên. Chờ đến khi Hứa Dịch phản ứng lại, người đàn ông trước bàn đọc sách đã biến mất không thấy đâu nữa.



Phòng ngủ ở lầu hai.



"Phanh —— " một tiếng, cửa phòng bị người dùng lực đẩy ra.



Ánh sáng trong phòng mờ mờ, lạnh giá mà an tĩnh.

Cô gái vẫn như cũ duy trì tư thế lúc anh rời đi, không nhúc nhích ôm lấy đầu gối co rúc ở trong góc tối, nghe được tiếng mở cửa, thân thể nho nhỏ nhất thời run rẩy kịch liệt.



Tư Dạ Hàn đứng tại chỗ, hai bàn tay nắm chặt lại, dưới chân giống như mọc rễ, không dám bước tới.

Ánh mắt của anh chậm rãi rơi vào một cái túi nylon màu đen ở mép giường, đồ trong túi tán lạc đầy đất.

Anh chậm rãi hướng phía cái túi đó đi tới, cúi người xuống nhặt lên từng cái đang rơi lung tung trên mặt đất.

Mấy gói thuốc bắc được bọc kĩ lưỡng, một cuốn sổ ghi chép, một cái Laptop màu hồng (bút kí)


Mở cuốn sổ ra, bên trên mặt giấy rậm rạp chằng chịt toàn là ghi chép viết bằng tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro