CHƯƠNG 7: TỐI QUA LÀM GÌ RỒI SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: GG

Dưới tác dụng của nước thuốc, hình xăm trên người lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu chậm rãi tan ra.

Diệp Oản Oản ngâm mình ở trong nước nóng, ở trên mặt đắp một mảnh mặt nạ dưỡng da, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi.

Chờ lúc tỉnh lại, nước trong bồn tắm đều đã thay đổi màu sắc, tạo thành một mảnh đen nhánh đục ngầu.

Mà thân thể của cô...

Sau khi không có hình xăm che chắn, đã hoàn toàn lộ ra diện mạo thật sự.

Cô làm cái loại hình xăm này tạm thời đối với da thịt không có tổn hại, ngoại trừ khối hình trăng lưỡi liềm màu đỏ chỗ ngực kia, toàn thân của cô trên dưới không có một chút tỳ vết nào, giống như khối Dương Chi Ngọc(Ngọc sữa dê) thượng hạng, ôn nhuận nhẵn nhụi, lại như tuyết trắng lấp lánh dưới ánh trăng, trắng nõn trong sáng.

Trước khi sống lại, cô thậm chí còn xúc động muốn đi làm cả hình xăm vĩnh viễn, như vậy hình xăm đi theo cô suốt bảy năm, cho nên cô đã có bảy năm không biết thân thể của mình rốt cuộc là bộ dáng gì.

Giờ phút này thấy nguyên bản bộ dáng của nó, ngay cả chính cô đều có chút kinh ngạc, da của cô lại tốt như vậy.

Cộng thêm năm nay cô mới hai mươi tuổi, vốn là độ tuổi mà người con gái có da thịt đẹp nhất.


Sau khi tháo xuống mặt nạ dưỡng da trên mặt, Diệp Oản Oản đem nước dơ trong bồn tắm xả đi, lại rửa sạch thân thể một lần nữa.

Thay đồ tắm, ngồi ở trước bàn trang điểm, Diệp Oản Oản lần nữa ngây ngẩn.

Trong gương cô gái lãnh đạm có hàng lông mày dài và dày như rặng sương mù, mỗi khi chớp tạo thành hình cánh quạt ôm lấy đôi mắt, sống mũi cao thẳng tinh xảo, đôi môi mềm mại nguyên bản màu môi cực kỳ đẹp mắt, giống như hoa đào tháng ba, làm mê lòng người hái, tươi đẹp nhất vẫn là cặp mắt kia, giống như một làn nước mùa thu gợn sóng lấp lánh , sáng ngời như ngôi sao lưu chuyển đang lúc sáng lạng nhất.

Nguyên nhân bởi vì lâu dài trang điểm quá đà mà da thịt khô ráp khô héo nhờ mặt nạ dưỡng da thẩm thấu vào, trạng thái khôi phục lại cực tốt, cùng da thịt trên thân thể cô mịn màng như thế.

Chỉ là Diệp Oản Oản biết, đây chỉ là tạm thời, mặt nạ dưỡng da cùng những thứ thẩm mỹ kia thủ đoạn như thế, chỉ có thể khiến cho trạng thái da thịt bảo trì thời gian rất ngắn, nhất là những thứ như mặt nạ dưỡng da cấp cứu kia, cơ hồ hôm sau thì sẽ khôi phục nguyên dạng, trị ngọn không trị gốc.


Da thịt trên mặt cô nếu muốn hoàn toàn khôi phục, còn cần cố gắng chăm sóc lâu dài.

Cũng may cô còn trẻ, bây giờ hoàn toàn còn kịp, khôi phục cũng sẽ rất nhanh.


Kiểu tóc khoa trương mà cô làm ở tiệm làm tóc giờ phút này được rửa ráy xuống cũng đã khôi phục nguyên dạng, tóc đen như mực chưa khô hẳn, dài ngang eo lười biếng xõa ở đầu vai.

Kiếp trước, Nàng quý nhất là mái tóc này sau đó cũng bị cô cắt hết, nhưng bây giờ vẫn còn ở đó...

Diệp Oản Oản lòng tràn đầy vui sướng sau khi lấy lại được mất mát lúc trước, dùng cây lược gỗ quý trọng mà chậm rãi chải chuốt.


Sau khi sấy khô tóc, Diệp Oản Oản hướng về phía một tủ đầy quần áo khẩu vị nặng, lại bắt đầu đau đầu buồn phiền.

Liền như vậy, cầm một bộ quần áo đi lên phòng ở lầu ba, thật vất vả sống lại một lần, cần gì phải lại làm uổng chính mình.

Nguyên cả tầng ba đều là phòng giữ quần áo, bên trong tất cả đều là Tư Dạ Hàn để cho người giúp cô chuẩn bị quần áo, đồ trang sức,túi xách, mặc dù những thứ đó cô chưa bao giờ chạm qua, nhưng suốt bảy năm, trong cái phòng giữ quần áo đó mãi mãi cũng là mẫu mới nhất.

Dưới lầu.

Trước bàn ăn người đàn ông đang ung dung thong thả uống cà phê, ngón tay thon dài bưng cốc cà phê bằng sứ trắng, dưới mí mắt lãnh đạm bởi vì lâu dài ngủ chưa đủ giấc mà dẫn đến nhiều bóng mờ màu xám xanh hôm nay lại nhạt đi rất nhiều, vốn là gương mặt đẹp trai hôm nay càng lại giống như yêu nghiệt đã hút no tinh khí bổ sung rồi, cả người còn trực tiếp như sáng lên.


"A Ahhh, nóng nóng nóng..." Lâm Khuyết nhìn đến ngẩn người, không cẩn thận bị cà phê nóng làm bỏng tay.

Tư Dạ Hàn ánh mắt nhẹ nhàng mà hướng người bạn tốt ngồi đối diện liếc qua, rõ ràng cho thấy biểu tình như đang xem một tên ngốc không được bình thường.

Lâm Khuyết còn cảm thấy hết lần này tới lần khác, cái quái gì vậy, người này dù đối với hắn làm vẻ mặt giễu cợt, vẫn như cũ đẹp trai không thể tưởng tượng nổi!


Lâm Khuyết đem cà phê trong tay nặng nề để xuống một cái,

"Đệt! Tư Hàn! Tôi nói cậu tối hôm qua rốt cuộc làm gì vậy? Cậu Thải Âm Bổ Dương rồi sao nha?"


  GG : mỗi ngày mình sẽ edit ít nhất là năm chương nhé, các bạn hãy ấn nút " thêm vào thư viện ( dấu cộng ) trên góc phải màn hình để nhận được thông báo khi mình đăng chương mới nhé. mình sẽ cố gắng edit kịp bên convert. Cảm ơn các bạn !! :v  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro