CHƯƠNG 86: TÔI CŨNG KHÔNG PHẢI LÀ THẦN TIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: GG

Diệp Oản Oản nhìn thấy bóng lưng Thẩm Mộng Kỳ đang chạy thục mạng, khóe môi âm thầm giương lên.



Trải qua chuyện ngày hôm nay, bất luận Thẩm Mộng Kỳ giải thích thế nào hay cố gắng tẩy trắng * ( GG: * làm cho mình trong sạch ), thái độ cùng ấn tượng của mọi người đối với cô ta cũng sẽ không giống trước đây.



Theo sự hiểu biết của cô về Thẩm Mộng Kỳ, bị thua thiệt cùng bực tức lớn như vậy, tuyệt đối là sẽ không để yên, sẽ có âm mưu làm chuyện gì đó trả thù.



Sau khi trở lại nhà trọ, Diệp Oản Oản liền lập tức cầm điện thoại di động lên, mở đến số điện thoại của Tư Dạ Hàn.



Cô vẫn quyết định, mạo hiểm một lần nữa.



Đối với Tư Dạ Hàn, lừa dối và chạy trốn mới là đáng sợ nhất, không bằng mạo hiểm nói thẳng thắn với hắn.



Cùng lúc đó, giống y như Diệp Oản Oản đoán, Thẩm Mộng Kỳ đang tức đến nổi điên.



Giang Yên Nhiên và Phương Cầm đều không ở kí túc xá, cô ta nhìn khuôn mặt mình bị điện thoại di động đập sắp sưng ở trong gương, đem tất cả đồ trên bàn đập xuống đất.



Đáng chết, tất cả đều là con ngu Diệp Oản Oản này làm hại!



Tên ngu xuẩn kia lại còn dám nhắc tới chuyện ban đầu cô theo đuổi Diệp Mộ Phàm, Diệp Mộ Phàm hiện tại chẳng qua chỉ là một con chó của công ty nhà cô ta mà thôi, hắn xứng sao? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!:>>



Diệp Oản Oản, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô sống tốt!



Sắc mặt Thẩm Mộng Kỳ âm trầm lấy điện thoại di động ra, cười lạnh một tiếng, nhanh chóng bắt đầu soạn tin nhắn: [Tư tiên sinh, Oản Oản gần đây giống như đang kết bạn với một số người xấu, rất thân thiết với một tên côn đồ, cậu ấy biết rõ cái tên côn đồ đó có mưu đồ xấu xa với cậu ấy, tôi lo lắng cho Oản Oản nhất thời ngu ngốc bị lừa. Tôi thật không hiểu nổi, Tư tiên sinh ngài tốt như vậy, đối với Oản Oản cũng tốt như vậy, tại sao cậu ấy luôn phải làm chuyện tổn thương ngài như vậy! ]


Thẩm Mộng Kỳ chỉ vài ba lời liền đem tất cả trắng đen đảo lộn hết cả.



Ngoài mặt là ra vẻ quan tâm tới an nguy của Diệp Oản Oản, nhưng thật ra là gán cho Diệp Oản Oản cái tội trêu hoa ghẹo nguyệt.



Nói đến kỹ xảo đổi trắng thay đen, Thẩm Mộng Kỳ đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất.

Trừ cái tin tức này ra, cô ta không quên gửi kèm mấy tấm hình hai người sóng vai đi với nhau hồi chiều, lúc này mới rốt cuộc vơi bớt mấy phần tức giận.


Cô ta không biết ngày hôm qua rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào, Diệp Oản Oản lại không sao cả , lại đến đến trường học như bình thường không có chuyện gì xảy ra, nhưng lần này, chứng cớ xác thực, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn!



Đêm khuya, Cẩm Viên.


Hứa Dịch nhìn chằm chằm cửa phòng đã đóng chặt một ngày một đêm, gấp đến độ xoay quanh, "Làm sao bây giờ, Cửu gia đã đem chính mình nhốt ở trong phòng một ngày một đêm, bác sỹ Mặc, không phải ông là bác sỹ tâm lý lợi hại nhất sao? Ông mau nghĩ một chút biện pháp gì đi!"



Mặc Huyền hai tay ôm ngực dựa vào vách tường đối diện, nghẹn lời không biết nói gì, "Tôi là thầy thuốc, cũng không phải là thần tiên!"



Coi hắn là vạn năng sao?



Huống chi hắn ở bên Tư Dạ Hàn này rõ ràng chẳng có tác dụng gì.



"Chuyện này... nhưng mà cũng không thể khoanh tay việc gì cũng không làm đi..."



Hứa Dịch đang phát điên, lúc này, cách đó không xa đột nhiên có tiếng chuông báo tin nhắn của điện thoại di động.



Hứa Dịch thuận theo phương hướng âm thanh truyền tới nhìn lại, phát hiện là điện thoại di động lúc trước bị Tư Dạ Hàn ném xuống đất.



Nhặt lên nhìn một cái, chỉ thấy trên màn hình liên tục hiện ra mấy cái tin nhắn mới, tất cả đều là của Thẩm Mộng Kỳ gởi tới.



"Cô gái này thật đúng là âm hồn bất tán! Còn chê ta bên này không đủ loạn sao!" Hứa Dịch khẽ nguyền rủa một tiếng, bịt chặt điện thoại di động , để Tư Dạ Hàn không nghe được.


Mặc Huyền hướng phía điện thoại di động nhìn một cái, hơi suy tư, sau đó mở miệng nói, "Cậu đi xem một chút, xem Diệp Oản Oản bên kia lại gây ra chuyện gì rồi, nói không chừng có thể dẫn Cửu gia ra khỏi phòng."



Hứa Dịch nghe vậy, sắc mặt nhất thời tối sầm lại, có nhất định phải dùng loại phương thức đáng sợ này để cho Cửu gia đi ra không?



Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không còn biện pháp khác, đợi ông chủ tiếp tục không ăn không uống không ngủ như thế, cơ thể làm sao chịu nổi.



Xem ra chỉ có thể lấy độc trị độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro