CHƯƠNG 94: DIỆP OẢN OẢN HẸN HÒ CÙNG TƯ DẠ HÀN?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: GG

Khi thấy vị Cửu thúc kiêu căng lạnh lùng kia cúi người hôn lên môi Diệp Oản Oản – cái khuôn mặt làm cho nhiều đêm hắn gặp ác mộng...



Thân hình Tư Hạ cứng ngắc một cái, ' ông' một tiếng nổ vang lên trong đại não.



Chuyện này...


Đây là chuyện gì...



Diệp Oản Oản... hẹn hò cùng Tư Dạ Hàn?



Hai người này hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới, không phải là người sống trong một không gian, không phải là cùng một giai cấp, không tương đồng về ngoại hình, giờ phút này lại xuất hiện ở cùng nhau, hắn cảm thấy loại quan hệ này thật quá đáng sợ.



Chẳng lẽ Diệp Oản Oản trong miệng lúc nào cũng nói người bạn trai kia là...


Tư Hạ gắng gượng một tia tỉnh táo cuối cùng còn sót lại để ổn định thân hình, hướng phía dưới đèn đường nhìn lại thêm lần nữa, chỉ thấy người đàn ông đã xoay người rời đi, Diệp Oản Oản cũng hướng phía nhà trọ nữ sinh đi tới.



Tư Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Oản Oản rời đi, đứng ở chỗ bóng tối một lúc lâu.



Đến tận khi tiếng chuông tin nhắn điện thoại di động vang lên, mắt hắn mới liếc xuống chiếc điện thoại di động, quay đầu hướng phía nhà trọ nam sinh đi tới.



Mới vừa đi tới tầng dưới của kí túc xá, đã thấy Trình Tuyết đứng ở nơi đó.



Mặc dù bây giờ đã rất khuya, nhưng Trình Tuyết lại ăn mặc ngay ngắn hoàn chỉnh, trên người mặc một chiếc váy xinh đẹp thục nữ ngay cả một tia nếp nhăn cũng không có, nhìn kỹ thậm chí có thể phát hiện trên mặt cố gắng trang điểm tinh xảo theo kiểu tự nhiên.



"Tại sao cậu lại từ bên ngoài vào thế?" Trình Tuyết thấy hướng mà Tư Hạ xuất hiện, đáy mắt nhất thời xẹt qua một tia thần sắc âm u.



Xem ra tin tức không sai, quả nhiên lại có con tiện nhân không biết xấu hổ nửa đêm canh ba len lén có ý đồ với hắn!



"Tìm tôi có việc?" So với nữ sinh mới vừa bị đuổi đi vừa rồi, lúc đối mặt Trình Tuyết, giọng của Tư Hạ tốt hơn không ít.



"Không có chuyện thì không thể tìm cậu sao? Cậu gần đây liên tục bị cái con ma lem Diệp Oản Oản kia quấn lấy, ban ngày lại luôn có nữ sinh vây quanh quấy rầy cậu, tớ ngay cả cơ hội cùng cậu nói chuyện cũng không có!" vẻ mặt Trình Tuyết vô cùng bất mãn, giọng nói mang theo mấy phần nũng nịu lầu bầu.



"Không có chuyện vậy ngày mai rồi hãy nói, hiện tại tôi có chút việc." Tư Hạ nói xong liền muốn nhanh chóng vào lầu ký túc xá.

Trình Tuyết vừa thấy thái độ này của Tư Hạ thì ngay lập tức nóng nảy, "Đã trễ thế này, cậu phải làm cái gì à? Mới vừa rồi không phải là Hàn Tiểu Như tìm cậu sao?"


"Ừm." Tư Hạ không phủ nhận.



Trình Tuyết gắt gao bấm lòng bàn tay, "Cô ta tìm cậu làm gì?"



Tư Hạ: "Đưa chocolate."



Hàn Tiểu Như, con tiện nhân kia!



Trình Tuyết nghe thấy vậy lập tức cắn răng nghiến lợi, chỉ là một giây kế tiếp, thấy trên tay của Tư Hạ không có thứ gì, rõ ràng là không có nhận lấy, lúc này mới lại đắc ý, "Nữ sinh của cái trường học này thật sự là quá đáng ghét, mỗi ngày đều muốn quấy rầy cậu! Lại đưa chocolate cho cậu, chẳng lẽ không biết cậu bị dị ứng với bột cô ca sao?"



Nói xong xuất ra một cái túi quà đưa tới, "Đây là món bánh ngọt hạnh nhân mà cậu thích ăn nhất, có thể làm bữa ăn sáng ngày mai!"



"Cảm ơn." Tư Hạ đưa tay nhận.



Thấy Tư Hạ nhận lấy bánh ngọt của cô ta, tâm tình u buồn của Trình Tuyết ngay lập tức được quét đi sạch sành sanh, mặt đầy si mê nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai lấp lánh chói mắt kia, e lệ nói, "Khách khí với tớ làm gì, nếu cậu thích thì tớ sau này sẽ thường làm cho cậu! Dì Tư đều nói tay nghề của tớ càng ngày càng tốt nữa nha!"


Cô ta biết là mình không giống những người khác!


A, những hoa dại cỏ dại trong trường học này, lại cũng muốn cướp người đàn ông của cô ta!



"Tớ không quấy rầy cậu nữa..., cậu làm xong việc cũng nên đi ngủ sớm một chút đi!"



Biết hắn không phải là vì Hàn Tiểu Như, Trình Tuyết lúc này mới yên tâm, che nhịp tim 'phù phù phù phù' đang đập loạn cào cào, hưng phấn chạy xa.



Nhưng mà, nữ sinh cũng không biết, cô ta mới vừa vừa rời đi, người sau lưng vốn dĩ trên mặt đang mang một vẻ lễ phép thân thiện, ngay lập tức liền biến mất hầu như không còn, lộ ra hình ảnh hoàn toàn ngược lại với vẻ hoàn mỹ trước mặt cô gái lúc nãy ,mà thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, thậm chí mang theo một tia cao cao tại thượng chán ghét cùng khinh bỉ.



Chậm rãi hướng phía trước đi mấy bước, nam sinh tiện tay đem túi bánh ngọt được gói tỉ mỉ ném vào trong một cái thùng rác.



Sau khi vào cửa, nam sinh không có trở về phòng của mình, mà là đi lên trên lầu, nhà trọ của Lăng Đông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro