Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàng Bác Văn nhìn cô mặt đỏ tại hồng, tâm trạng rất tốt, nhịn không được mở miệng khiêu khích.

"Không phải em nói muốn luyện tập sao? Cải này xem như là bài kiểm tra đột xuất đi, hay là những lời em nói trước kia đều là lời trái với lương tâm?"

Giọng nói của anh trầm thấp, giống như tiếng dân cello ngâm vang, cực kỳ dễ nghe.

Trương Tiểu Ý biết anh đang dùng phép khích tướng, nhưng cô lại không có cách nào phải bác lại lời này!

Cô giận dỗi hừ nhẹ một tiếng: "Có gì mà không dám?"

Bàn tay nhỏ nhắn của cô vuốt ve gương mặt đó, dây là lần đầu tiên cô chạm vào nửa sườn mặt có vết sẹo kia, làn da lạnh lẽo, khiến cô sợ hãi trong lòng.

Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc người đàn ông này sẽ sống cùng cô cả đời, cô lại cảm thấy không còn sợ hãi như vậy nữa.

Thật ra cậu ba nhà họ Bàng không hề độc ác xấu xa giống như trong lời đồn, có phải không?

Cô áp sát môi lại gần, muốn hôn ở trên mặt của anh, nhưng lại không nghĩ tới anh đột nhiên nghiêng đầu.

Lần này... Môi áp môi!

Trương Tiểu Ý ngây người vài giây, đồng tử co lại, không biết nên làm gì tiếp theo.

Chính vào lúc cô đang mơ hồ này, người đàn ông không hề nể mặt, tiến quân thần tốc, dùng đầu lưỡi cạy khớp hàm của cô ra, không cho lưỡi cô có đường né tránh, trực tiếp hôn sâu.

Chờ tới khi Trương Tiểu Ý phản ứng lại, Bàng Bác Văn đã khống chế nụ hôn này hoàn toàn.

Cánh tay của anh siết chặt lấy eo cô, khiến cô không có cơ hội trốn thoát. Lại nói, nơi này chật hẹp như vậy, cô đối mặt với tên cáo già họ Bàng này, chính là không có nửa phần thắng.

Trương Tiểu Ý giãy giụa nhưng không có kết quả gì, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm ức.

Đây là nụ hôn đầu tiên của cô

Nụ hôn đầu tiên của cô mong mỏi chính là nhẹ nhàng triền miên chứ không phải là điên cuồng chiếm hữu như vậy.

Người này... Đúng là lưu manh...

Mắt cô đỏ lên, đôi mắt mơ mơ màng màng như bị sương mù bao phủ, nước mắt đã bao phủ dày hốc mắt.

Bàng Bác Văn phát hiện chuyện này, mày kiếm khẽ nhíu lại, trong lòng bực bội không thôi..

Anh rời khỏi môi cô, gương mặt âm trầm. Lúc nhìn thấy cô sắp khóc, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy phiền chân, ngay cả hô hấp cũng không thoải mái.

Thế mà dục vọng vẫn còn dang thiêu đốt trong cơ thể.

Chỉ là một nụ hôn sâu mà thôi, thế nhưng lại có thể dễ dàng gợi lên dục vọng của anh như vậy!

Trương Tiểu Ý kéo kéo cà vạt, ấn nút mở cửa số để gió thổi vào trong, xua đi sự nóng nực ở trong xe.

"Còn không xuống?"

Giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên.

Vốn dĩ Trương Tiểu Ý đang cảm thấy ấm ức, bây giờ nghe thấy lời này của anh lại càng thêm đau lòng.

Cô cũng không làm sai, là anh quá mạnh mẽ, không hề hỏi chút ý kiến nào của cô!

Đã làm sai lại còn trưng ra bộ dạng hợp tỉnh hợp lý như vậy!

Thật là quá đáng!

Cô thở phì phò mở cửa xe đi xuống, lúc đóng cửa còn cố ý mạnh tay một chút, cửa xe vang lên một tiếng "Rầm" cực lớn, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Tiểu Ý không hề để tâm tới ánh mắt của những người xung quanh, cô vừa đi vừa mắng: "Tên xấu xa, đồ vô sỉ, không hề dịu dàng chút nào! Không tìm thấy vợ cũng đáng lắm, tôi nhìn anh thì chẳng phải do dung mạo xấu xí không tìm được vợ mà chính là tính tình xấu như thế không ai chịu được thì đúng hơn... Xứng đáng làm chó độc thân!"

Cô đang mắng hăng say, phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói không nhanh không chậm.

"Không phải bây giờ tôi tìm được vợ rồi hay sao?"

Trương Tiểu Ý bị giọng này dọa cho sợ hãi, vội vàng xoay người nhìn lại, không nghĩ tới vừa quay đầu đã rơi ngay vào một vòng tay ấm áp. Vì hành động này của anh quá bất ngờ, Trương Tiểu Ý không kịp chuẩn bị, gương mặt đâm sâm vào lòng ngực anh, va chạm mạnh tới mức mũi cô cũng phát đau.

Cô còn chưa kịp nói giận, vừa mới ngẩn đầu lên đã nhìn thấy Bàng Bác Văn, sợ tới mức như nhìn thấy vong hồn đeo bám, vội vã lùi về phía sau vài bước.

Thế nhưng lại không cẩn thận dẫm lên vạch kẻ đường gồ ghề, cả người mất đã ngã về phía sau.

Cũng may Bàng Bác Văn nhanh tay lẹ mắt, ôm thấy eo thon của cô, đỡ cô dậy.

Thần kinh của Tiểu Ý còn chưa ổn định, nhìn Bàng Bác Văn mà lòng phát run.

Xong rồi, xong rồi..

Vừa rồi còn mắng anh nhiều như thế, nếu như anh đi theo cô, chẳng phải là đã nghe thấy hết những lời đó rồi sao?

"Vừa rồi em nói tôi lớn lên xấu xí, tính tình lại còn không tốt? Cho nên mới không tìm được vợ, phải chịu cảnh độc thân nhiều năm như vậy phải không?" Giọng nói Bàng Bác Văn du dương, lúc nói ra câu này ánh mắt anh hiện lên chút suy tư, khiến người ta không biết được rốt cuộc anh có ý gì.

Cô khẽ run, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.

Đôi mắt cô khẽ đảo, nhanh chóng nghĩ cách...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pangbowen