Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng... Đúng thế... Cho nên Thiếu Gia mới gặp được em mà có đúng không? Không phải em là người đã kết thúc cuộc sống độc thân nhàm chán từ trước tới nay của Thiếu Gia hay sao? Em còn chưa nói xong mấy câu sau thì ngài đã xuất hiện rồi."

"Cho nên đây là lỗi của tôi? Là tôi xuất hiện không đúng lúc?"

"Không phải..."

Cô dám nói sự thật sao? Đương nhiên là không dám! Đừng đùa, cô còn muốn sống thêm vài năm nữa.

Bàng Bác Văn nhìn thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng, dáng thương đang vội vàng giải thích của cô, đôi mắt phượng hơi ánh lên chút ý cười.

Có lẽ là cuộc sống sinh hoạt của anh quá cô đơn, bây giờ lại xuất hiện thêm một cô nhóc suốt ngày ríu ra ríu rít, khiến cho tâm trạng anh tốt lên trông thấy.

"Vậy em nói hết đoạn sau đi, tôi muốn nghe thử một chút xem em định nói gì."

Anh cố ý làm khó Trương Tiểu Ý, đương nhiên rõ ràng không có ý muốn buông tha cho cô nhóc thú vị này.

Đầu của Trương Tiểu Ý lập tức phình to.

Phải ca tụng công đức của cậu Thiếu Gia nhà họ Bàng?

Cho dù cô học ngữ văn có tốt thế nào thì lúc này cũng khó tìm được từ ngữ thích hợp để tả về anh!

Cô nghẹn hồi lâu mới mở miệng nói "Ngài cao lớn mạnh mẽ, cơ bắp rắn chắc, rất có cảm giác an toàn."

"Tỉ lệ cơ thể của Thiếu Gia rất hoàn hảo, chính là một cái móc treo quần áo điển hình!"

"Thiếu Gia còn rất giỏi nữa..."

Cô nói xong lời cuối cùng, nghĩ mãi cũng không tìm được điểm tốt nào nữa, trong lòng thấp thỏm không yên, nói năng cũng bắt đầu lộn xộn.

Bàng Bác Văn dù bận như vẫn giữ thái độ ung dung, bình thản, cúi người ghé sát vào mặt.

Trương Tiểu Ý hoảng sợ vội vàng lui về phía sau nhưng lại bị anh ôm eo, cánh tay anh khỏe kinh khủng, cô không thể tránh thoát được.

Môi mỏng của anh ghé sát vào bên tai cô, hơi thở nóng bỏng chui vào màng nghĩ khiến người cô khẽ run lên.

Giọng nói dễ nghe của Bàng Bác Văn truyền tới, giọng nói mang theo sự trêu đùa: "Tôi có giỏi hay không không phải em cũng biết rồi sao?"

Tiểu Ý nghe thấy câu nói mở ẩm thế này, máu toàn thân dồn hết lên mặt, gương mặt cô đỏ bừng, vành tai cũng đỏ rực như có thể tích ra máu.

Bàng Bác Văn hả miệng cần nhẹ một cái lên vành tai cô.

Hành động này của anh như là đang trừng phạt, anh cắn không đau nhưng cũng đủ để khiến cô căng thẳng.

Bàng Bác Văn là thuộc họ nhà chó sao?

Lại cắn cô!

Cô đấy anh ra, mặt đỏ tại hồng nhìn anh: "Em... Em cần phải tới trường học, Thiếu Gia tìm em làm gì?"

"Tôi quên nhắc em, buổi tối phải cùng tôi về nhà gặp cha tôi."

Bàng Bác Văn biết da mặt cô mỏng, cũng không mở miệng trêu chọc nữa mà là nghiêm túc mở miệng nói chuyện.

Quả thật ban nãy là do anh nóng vội, đối phó với nhóc con này thì cần phải giống như bây giờ, chậm rãi từ từ

Cô nghe vậy liên tục gật đầu, nào dám đứng lại nói chuyện cùng anh, mau chóng cầm theo balo chạy trối chết.

Nhìn bộ dạng đó của cô, Bàng Bác Văn không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Đích thân Bàng Bác Văn lái xe tới đón cô.

Cô phải gặp cha chồng tương lai cho nên khẩn trương vô cùng, lòng bàn tay toát hết cả mồ hỏi..

Sau khi xuống xe nhìn thấy cánh cửa to lớn màu đen sẫm cùng với biệt thự kiến trúc nguy nga ở phía sau kia, chân của Trương Tiểu Ý không có tiền đồ mềm nhũn.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc bản thân muốn trèo cao gả vào nhà của đám người thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng bây giờ cô lại thật sự gả cho kiểu người như vậy!

Lúc hai chân cô nhân cả ra, thì Bàng Bác Văn lại làm động tác khiến người ta khó hiểu, đó chính là nắm chặt lấy tay cô.

Lòng bàn tay của anh ấm áp, năng lượng truyền qua lòng bàn tay anh không ngưng tiến vào thân thể cô, trái tim đang đập thình thịch của Trương Tiểu Ý cũng vì thế mà yên ổn trở lại.

Trương Tiểu Ý quay đầu nhìn anh một cái, vừa lúc đối diện với đôi mắt phượng sâu thẳm kia, đôi mắt sâu không thấy đấy, còn huyền bí hơn cả bóng đêm.

Trái tim cô khẽ run rẩy, không dám đối mặt với anh.

Ánh mắt của anh giống như tia laze, có thể nhìn xuyên vào nội tâm người khác.

Cô rũ mắt, bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói ôn hòa dịu dàng của anh: "Đứng sợ, có tôi ở đây."

Nghe sáu chữ này, cô đột nhiên thấy bình tĩnh tới lạ thường.

Đúng thế... Người đàn ông của cô ở đây, cô còn sợ cái gì?

Hai người đi vào bên trong, phòng khác rộng lớn tăng một chỉ toàn là người hầu, ông Bàng còn ở trên lầu.

Bàng Bác Văn cho người đưa cô đi thăm thủ biệt thự, còn anh thì tự mình lên mời ông Bàng xuống dưới.

Người giúp việc đưa cô đi khắp nơi, căn biệt thự này rất xa hoa, có rạp chiếu phim tư nhân, còn có bể bơi trong nhà, vườn hoa sau nhà rậm rạp u ám có chút dọa người.

Ngày hè, đây chính là thời điểm hoa nhài nở rộ.

Gió đêm thối qua đưa hương hoa nhàn nhạt dịu dàng tới thấm đượm cả tâm hồn.

Cô rất thích nơi này, sau khi bảo người giúp việc đi trước, một mình có tản bộ ở vườn hoa.

Nhưng cô lại không nghĩ tới, sau khi người giúp việc vừa xoay người rời đi, có một đôi mắt âm u ở trong chỗ tối, nhìn chằm chằm vào bóng dáng yểu điệu của cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pangbowen