Chap 168

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Bặt"

- Chưa có sự.... đồng ý của tôi.... Ai cho hai người chết hả???

Gương mặt nó tái méc, đầy mồ hôi. Cánh tay kia đang cố nắm lấy tay hắn.

- Kim Ngưu?

- Mẹ?

Hai cha con ngơ ngác nhìn nó, hoàn toàn ngạc nhiên nhìn nó.

- Sao em lại tìm được đến đây? - lòng hắn đầy thắc mắc.

- Đọc lén tin nhắn trong điện thoại anh đấy!

Nó dùng một sợi dây thừng gần đó cột vào hông của mình rồi cột vào một cái gì đó chắc chắn, sau đó tiến đến lan can may là kịp nắm lấy tay hắn. Nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.

- Em sẽ chịu đựng nổi chứ? Nặng lắm đấy!!!!

Mồ hôi lạnh của nó toát ra, gương mặt càng tái hơn. Nó lắc đầu:

- Không sao đâu! Bám lấy tay em đi!!!!

Hắn nắm vào cánh tay của nó để nó đỡ phải dùng sức. Tuy nhiên chắc hẳn tình hình này sẽ không duy trì được lâu.

Khỉ thật! Chiếc du thuyền lại đang ở giữa biển thì biết cầu cứu ai bây giờ?

- Anh nghĩ nếu Thiên Bảo không có viên đá dưới chân thì ta có thể đưa con lên trên trước!!!!

- Thế... anh làm ơn... nghĩ cách đi! Em.. không muốn mất anh và con đâu!!!!

- Mẹ!!!

Hắn và nó nắm tay nhau, tay còn lại của hắn thì nắm tay Thiên Bảo. Quả thật muốn cầm lấy cái gì đó sắc nhọn cũng không được.

Người nó bắt đầu yếu dần đi, lòng hắn lại hoang mang cực độ. Thiên Bảo giơ cánh tay còn lại lần mò lên người ba nó rồi thốt lên:

- Thắt lưng ba có cái gì cứng quá!

Hai mắt hắn sáng lên, nghĩ ra rồi! Nhưng còn phải trông cậy vào con trai.

- Thiên Bảo! Lập tức móc cái đó ra!

Nhanh như cắt, Thiên Bảo đã cầm lấy khẩu súng ấy. Nó hoảng hốt:

- Yết à! Sao lại bảo Thiên Bảo cầm mấy cái đó? Nguy hiểm lắm!

- Đường cùng rồi!!!! - hắn quay xuống căn dặn con trai. - Con nhớ cầm cho chắc đấy! Nghe cho kĩ những gì ba nói đây, lên đạn và bắn đứt sợi dây ở chân con đi.

Hơi thở nó dần dần trở nên khó nhọc, gương mặt hơi mệt nhìn hắn:

- Những thứ đó khó lắm! Con sẽ không làm được đâu!

"Cạch.......Đoàng"

Cây súng bóc khói, gương mặt của nó và hắn đần ra tại chỗ. Tròng mắt thì sắp lọt luôn ra ngoài.

Ngạc nhiên........

Shock............

Thiên Bảo vô tư ngước lên hỏi:

- Lên đạn và nổ súng là thế đúng không ba mẹ?

Trông thằng nhóc chẳng có vẻ gì là hoảng sợ vũ khí. Nó còn rất bình tĩnh và thuần thục nữa là đằng khác. Ngoài sức tưởng tượng, nó và hắn á khẩu.

- Ba mẹ! Trả lời con đi chứ!

- Ờ... Ờ... đúng rồi! Tốt lắm con trai! Thử lại phát nữa đi, cố gắng làm đứt sợi dây đó!

Ngón tay bé nhỏ luồn vào cò súng, sau đó chĩa thẳng xuống dưới, nhắm thẳng vào sợi dây đang đu đưa kia.

"ĐOÀNG"

"TÕM"

Nụ cười trở về trên môi hắn, viên đá kia lọt xuống biển rồi. Trút bớt được trọng lượng rồi.

Nó cười trong nước mắt:

- Quả không hổ danh là con trai của Bang Chủ Hắc Long Bang!

Hắn kéo Thiên Bảo lên, nó thì giơ một cánh tay ra như chờ đợi. Thiên Bảo nhanh tay bám vào cánh tay của mẹ. Nó nhăn mặt, sức nặng ở cả hai cánh tay tăng lên rồi. Nó sẽ không chịu nổi đâu.

Máu từ ống tay áo của nó chảy ra ướt cả bàn tay hắn. Vết thương trên vai bị rách miệng rồi, nó đang kiệt sức.

- Kim Ngưu! Buông tay anh ra mau lên!!!! - hắn hét.

- Không!

- Nếu cứ tiếp tục thì cả anh và con sẽ lại rơi xuống biển! Nghe lời anh, buông tay đi!

Hắn hét lên, quả thực hắn đang cực kì sốt ruột. Hắn sợ lại như lúc nãy.

Thân hình nó tuy mảnh mai nhưng là dân đánh đấm nên khá khỏe, thế nên mới giữ được hai cha con từ nãy đến giờ.

Tuy nhiên dù là voi đi chăng nữa thì nếu bị thương cũng chỉ sẽ có cùng một kết quả. Nước mắt nó lại rơi, khổ sở nhìn hắn:

- Em không muốn mất anh! Hức....hức....

- Anh xin em, buông tay anh ra đi! Em chỉ có thể nắm tay con của chúng ta thôi, em không muốn Thiên Bảo rơi xuống đâu phải không? Nghe lời anh đi!!!!

- Không! Yết à, em xin anh mà! Đừng bắt em lựa chọn...... hức.... hức... - nó khóc một cách khổ sở, kiểu như không còn sức để khóc nữa. Nước mắt nó rơi xuống và đáp lên mặt hắn, nó khư khư lắc đầu.

- Ba! Mẹ! Huhu.... - Thiên Bảo òa khóc, có lẽ thằng bé hiểu chuyện. Cậu nhóc hiểu gia đình mình đang sắp tan vỡ.

Nhanh chân bám lấy cánh tay mẹ rồi trèo vào trong lan can, hai chân vừa đặt xuống đất đã quay xuống phụ mẹ nắm lấy cánh tay của ba. Tuy nhiên sức của một thằng nhóc 6 tuổi thì phụ giúp được gì.

Hắn nuốt nước mắt để không phát thành tiếng nấc, tuy nhiên những giọt nước trong suốt vẫn lăn dài trên má:

- Anh yêu em và con nhiều lắm! Hãy nhớ điều đó!!!! - hắn vừa nói vừa nói vừa dùng tay mình để gỡ cánh tay đang thấm máu của nó, có lẽ nó sẽ không cầm cự được lâu nữa. Nếu cứ kéo dài thì hắn sẽ kéo theo nó cùng rơi xuống mất.

- Đừng mà Shin! Hức.... hức.... Em xin anh mà! Đừng mà! Hức.. !!! - nó cố siết chặt tay hắn, tuy nhiên máu đã khiến bàn tay nó ướt đẫm và trở nên trơn tuột.

- Anh chỉ muốn hai mẹ con sống vui vẻ, xin lỗi vì đã không thực hiện được trách nhiệm của một người chồng, người cha. Anh yêu em!!!!

Cánh tay hắn vuột khỏi tay nó, như chưa từng tồn tại. Hắn đang rơi xuống, trên môi hắn là một nụ cười hạnh phúc.

- KHÔNG!!!!! YẾT!!!!!!!!

- BA ƠI!!!!

Nó thét lên, vì kiệt sức nên ngất xỉu ngã phịch ra sàn. Thiên Bảo cuống quýt lay người mẹ nó mếu máo:

- Mẹ ơi! Huhu....   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro